Cứ như vậy, hắn lại che mặt và đổi trang bị cũng không có ý nghĩa. Có thể tưởng tượng, không lâu sẽ có thiên quân vạn mã truy đuổi theo tọa độ di động mà thúc ngựa giết tới. Hắn chỉ có thể chạy trốn trong liên tục qua 20 tiếng đồng hồ.
Một bên trốn chết một bên làm nhiệm vụ truy nã?
Này ý nghĩ không thực, Cố Phi suy đoán chỗ phát hành nhiệm vụ truy nã lại bị bày ra bẫy rập. Mình lại đi đến đó, chưa hẳn sẽ bị đưa vào nhà lao, nhưng bị người chém là khẳng định. Lúc này nhiệm vụ đã hoàn thành, cũng không dám trở về giao tiếp là do nguyên nhân này.
Hiện tại cơ hội tự thú cũng không có! Cố Phi thở dài.
Lại đổi một cái chủ thành? Cố Phi bắt đầu sinh cái này ý niệm, nhưng mở ra cột bạn tốt, phát hiện Hồng Trần Nhất Tiếu chẳng hề online. Hồng Trần Nhất Tiếu không tính là vua tình báo, hắn thuộc về vua bộc lộ tư liệu trước. Không có hắn bộc lộ tư liệu trước, Cố Phi chỉ biết đoạn núi thông đến thành Vân Đoan.
Hồi thành Vân Đoan, tình cảnh cùng hiện tại giống y như đúc.
Cố Phi ngửa mặt lên trời thở dài. Thiên hạ lớn, nơi nào là nhà của ta!
Đang lo lắng, tầm mắt xuất hiện mấy người chơi, nhìn tới nhìn lui rất nhanh chạy tới.
Tìm đến! Cố Phi thầm nghĩ, mình mặc dù không ngừng di động, nhưng trừ phi là chạy một đầu thẳng tắp, nếu không thì không thể nào để tất cả mọi người ở sau lưng. Cho dù tính đến tính đi, luôn luôn có lúc vận khí không tốt. Tính kế chính xác tốt mỗi điểm tọa độ chế định một tuyến đường hoàn mỹ, điều này yêu cầu có thời gian. Cố Phi hiện tại không có tinh lực này, huống hồ đối với thành Nguyệt Dạ là vùng đất lạ lẫm, trong chốc lát không dùng được biện pháp này.
“Sư phụ, anh đi trước, tôi giúp anh ngăn trở!” Nọa Phu Cứu Tinh một mực ở năm thước ngoài theo Cố Phi, Cố Phi coi như hắn không tồn tại, tên này cũng một mực không hé răng. Lúc này thấy tình trạng này, lập tức bắt đầu có hành động.
Có thể nghĩ đến tình cảnh của tôi, biết mấy tên kia ý đồ đến bất thiện, cái tên này đến cũng không đến nỗi nào ngốc! Cố Phi khẽ cười cười, thấy được mấy người tiếp cận, nắm chặt kiếm trong tay.
Đến tổng cộng có bốn người. Nhìn vũ khí trong tay, hẳn là hai cái đạo tặc cùng hai cung tiễn thủ.
Thấy được Cố Phi không có ý tứ chạy trốn ý tứ, bốn người cũng thả chậm bước chân, chậm rãi đến gần.
Cố Phi đơn giản chủ động nghênh tiếp đi tới, mỉm cười nói: “Muốn kiếm tôi chừng ấy giá trị PK, hậu quả tự gánh lấy!”
Bốn người vội vàng cùng nhau xua tay. “Cậu hiểu lầm.” Một người phía trước nói, “Chúng tôi rất ngưỡng mộ cậu, cho nên muốn kết giao bằng hữu.”
Nói xong, bốn người đồng loạt cất vũ khí trong tay vào lại miệng túi, hướng Cố Phi giơ hai tay, bày tỏ không có ác ý.
Cố Phi nghi hoặc nhìn về bốn người, dưới chân vẫn tiếp tục bảo trì di động.
“Vừa đi vừa nói chuyện đi! Nếu dừng tại một cái phương, đích thực không tốt lắm.” Đối phương đối với tình cảnh của Cố Phi bày tỏ thấu hiểu.
Cố Phi không nói cái gì. Bốn người bắt kịp đến, cùng Cố Phi đồng tiến, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách nhất định, thoạt nhìn muốn tiêu trừ nghi ngờ sót lại của Cố Phi.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Cố Phi vừa chạy vừa nói.
“Chuyện huynh đệ hôm nay làm ở trong thành, thật là đại khoái nhân tâm!” Đối phương nói.
“A? Các anh thế nào biết?” Cố Phi hỏi.
“Hiện tại trong thành đã truyền rộng, ả Mãng Mãng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đứng ở chỗ nhiệm vụ truy nã nổi bão, huynh đệ toàn thành nhìn đến rất đã nghiền.” Người này nói.
Cố Phi nhàn nhạt cười: “Các anh tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ muốn cùng huynh đệ ngươi kết giao bằng hữu.” Người này nói, “Tôi gọi Vân Trung Mộ, huynh đệ thế nào xưng hô?”
Cố Phi lắc đầu, không nói chuyện.
“Huynh đệ xem ra vẫn là không tin được chúng ta!” Vân Trung Mộ cười khổ: “Tình cảnh huynh đệ hiện tại, cẩn thận một chút là phải.”
Cố Phi cười cười: “Cho nên, chúng ta vẫn là mỗi cái đi một đường!” Cố Phi nói, chuẩn bị đổi phương hướng, cùng bốn người này mỗi người đi một ngả.
“Huynh đệ đợi chút!” Vân Trung Mộ lại đuổi theo.
“Còn có việc?” Cố Phi dưới chân chưa dừng.
“Kỳ thực tôi là nghiệp đoàn Bắc Thu ở thành Nguyệt Dạ. Nói thật, chúng tôi những cái nghiệp đoàn nhỏ bình thường bị nghiệp đoàn Tiền Trần ăn hiếp, nhịn rất lâu. Mọi người sớm đã liên minh cùng một chỗ, muốn hung hăng giáo huấn bọn Tiền Trần trẻ trâu kia một chút. Huynh đệ nếu cùng Tiền Trần cũng có thù, dứt khoát cùng chúng tôi liên thủ, để chúng ta cùng nhau hung hăng giáo huấn Tiền Trần một hồi.” Mở miệng là gọi huynh đệ, Vân Trung Mộ nói.
Cố Phi bước chân chậm lại. “Nghe có vẻ có lý.” Hắn nói.
Vân Trung Mộ gật đầu: “Nghiệp đoàn phái tôi tới tìm cậu hỏi chút, ba vị này cũng là đại biểu ba nhà nghiệp đoàn khác. Chúng tôi bốn cái nghiệp đoàn liên thủ, tuyệt đối có thể cùng Tiền Trần đối kháng.”
“Nếu như vậy, còn muốn tôi làm cái gì?” Cố Phi hỏi.
“Ách, thẳng thắn nói đi! Nghiệp đoàn Tiền Trần đối vớii chúng tôi những nghiệp đoàn nhỏ là càng không ngừng chèn ép, không phải là đoạt quái thì là đào góc tường. Chúng tôi người bốn nghiệp đoàn tuy nhiều, nhưng đại đa số cũng đều là một ít người chơi bình dân, khuyết thiếu mãnh nhân tựa như huynh đệ cậu có thể lấy một chặn mười! Nếu có huynh đệ cậu giúp đỡ, đối với cao thủ đối phương là cái uy hiếp, đối chúng tôi là cổ vũ sĩ khí cực lớn!” Vân Trung Mộ nói xong có chút phấn khởi.
“Có đạo lý.” Cố Phi nói.
“Hơn nữa, hiện tại là cơ hội rất tốt.” Vân Trung Mộ nói.
“A?”
“Hiện tại nghiệp đoàn Tiền Trần từ trên xuống dưới đều lãnh nhiệm vụ truy nã tìm huynh đệ, chứng minh bọn chúng toàn bộ nghiệp đoàn đều hướng tọa độ cậu chạy đến, nói như vậy, rất dễ dàng liền đem bọn chúng dẫn vào mai phục chúng tôi.” Vân Trung Mộ nói.
“Mai phục?” Cố Phi không hiểu.
“100 cái cung tiễn thủ, 100 cái pháp sư. Mai phục tại hai bên Dạ Minh cốc kia. Chỉ cần huynh đệ cậu hướng bên kia đi, toàn bộ Tiền Trần theo cậu đi vào, đến lúc đó người ẩn thân hai bên là cung tiễn thủ cùng pháp sư cùng nhau phát động tiến công. Chúng tôi đã thí nghiệm qua, cung tiễn thủ ngắm bắn cùng pháp sư dùng pháp thuật cũng có thể từ hai bên trong sơn cốc phát động công kích. Một ngụm khí liền có thể đem bọn chúng đánh cho tàn phế, đến lúc đó chức nghiệp cận chiến lại nhào vào đi quét dọn thành viên còn sót lại. Thành viên Tiền Trần toàn thể đẳng cấp giảm xuống một, còn có gì so với cái này đại khoái nhân tâm?” Vân Trung Mộ kích động.
Cố Phi cười: “Thì ra cũng không cần nhờ thực lực của tôi, mà là muốn mượn tôi làm mồi câu dẫn người Tiền Trần vào mộ.”
Vân Trung Mộ ha ha cười nhẹ: “Có biện pháp đơn giản như vậy, cần gì phải chịu phong hiểm cùng bọn chúng liều mạng đây? Chỉ cần huynh đệ cậu gật đầu, chúng tôi lập tức bố trí, mười lăm phút liền có thể sắp đặt thỏa đáng.”
Cố Phi thở dài: “Đáng tiếc, dù cho tôi đồng ý, phương pháp của anh cũng không thể nào thành công.”
Vân Trung Mộ vẻ mặt biến đổi: “Vì sao?”
Cố Phi cười nhẹ: “100 cung tiễn thủ? 100 pháp sư? Nghĩ tập hợp như vậy hai cỗ lực lượng, căn bản không thể nào không đi hở ra chút thanh âm. Anh chuẩn bị ở kênh nghiệp đoàn thông báo, hay là mỗi cái mật ngữ? Anh tuyển ra hai trăm người này sẽ không có một cái là bằng hữu của người Tiền Trần? Đây rốt cuộc chỉ là trò chơi, 15 phút tập hợp? Lời này quá nhẹ nhõm, 200 người đều online chờ anh điều khiển sao?”
“Ách, 200 người đương nhiên không phải là cũng đều online, nhưng tính ra không khác gì. Không chừng cần 100 người là đủ rồi.” Vân Trung Mộ nói.
Cố Phi còn đang cười: “Được rồi, đừng diễn nữa, kế hoạch của anh nói dối quá lớn, lỗ thủng quá nhiều.”
“Huynh đệ, cậu có ý gì?” Vân Trung Mộ rất tức giận, “Ý cậu là tôi đang lừa cậu?”
“Đương nhiên.” Cố Phi nói, “Anh căn bản là không có cái kế hoạch hai trăm người gì.”
“Dựa vào, vậy tôi đây ở nơi này cùng cậu nói nhiều như vậy có mục đích gì được chứ?”
“Mục đích này!” Cố Phi đột nhiên hướng phía bên phải tránh ra một bước, lòng bàn chân vừa chuyển, thuận thế xoay người bổ một kiếm về phía sau lưng mình. Trong không khí một tiếng hét thảm, thân ảnh một đạo hiện dần ra. Trong tay nắm chủy thủ, nghiêng người về phía trước hắn, đang chuẩn bị thả ra một phát Bối Thứ.
“Tiềm Hành ở phía sau đuổi theo chúng ta thật khổ cực đi?” Cố Phi hướng người này nhàn nhạt cười, chỉ chém một kiếm liền xoay tay lại. Lạnh lùng quét qua bốn người liếc mắt một cái, không, hiện tại phải nói là năm người.
“Đi đi! Tôi không muốn tăng giá trị PK.” Cố Phi nói với năm người.
Năm người hai mặt nhìn nhau, cái đạo tặc kia ăn của Cố Phi một kiếm đột nhiên hung bạo, tiếp tục hướng Cố Phi đâm tới, trong miệng gọi: “Còn làm gì, hắn không dám... A...”
Một câu chỉnh nói còn chưa dứt lời, Cố Phi đã hung hăng chém hắn một kiếm, tiếp theo xoay người đâm một nhát, lại thêm một kiếm đánh xuống, đạo tặc đã bị giải quyết.
“Tôi nói tôi không muốn tăng giá trị PK, không phải là nói tôi không dám.” Cố Phi đối còn lại bốn người nói.
Vân Trung Mộ trên mặt hết trắng một trận lại đến hồng một trận, ba người khác cũng chân tay luống cuống, không biết là nên nhanh chóng rời đi hay là móc vũ khí ra liều mạng.
“Anh là bằng hữu của Bất Tiếu?” Cố Phi đột nhiên hỏi.
“Ngươi thế nào biết?” Vân Trung Mộ thất kinh.
Cố Phi cười cười: “Nhiệm vụ này không thể tổ đội lãnh lấy, nếu vì nhiệm vụ khen thưởng đến làm, đều là đi lẻ loi một mình. Các người đến thiết kế tôi, mục đích hiển nhiên là giết tôi mà không phải lãnh khen thưởng. Có loại này ý muốn, trừ ra người của Tiền Trần thì chỉ còn Bất Tiếu. Thấy anh vừa rồi nói về Tiền Trần nghiến răng nghiến lợi rất chân thực, hẳn không phải là người của Tiền Trần, cho nên, anh chỉ có thể là bằng hữu của Bất Tiếu.”
Vân Trung Mộ chỉ có giương mắt ngẩn ra phần: “Này cũng có thể đoán ra?”
“Tôi phải nhanh chóng rời đi, gửi dùm tôi lời hỏi thăm đến Bất Tiếu.” Cố Phi xoay người chạy.
Một cung tiễn thủ len lén xuất ra cung tiễn, lại bị Vân Trung Mộ đưa tay đè lại: “Đừng tìm chết.”
“Thế nào?”
“Đạo tặc Tiềm Hành ở sau người đều biết, tên này trên thân nhất định có loại trang bị trinh sát gì đó.” Vân Trung Mộ nói.
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Thao, đánh không lại người ta, chỉ có thể chịu đựng đi! Mỗi ngày bị người Tiền Trần ăn hiếp, điểm ấy giận dữ còn chịu không nổi sao?” Vân Trung Mộ mắng.
“Người này và Tiền Trần, chúng ta ủng hộ bên nào?”
“Ủng hộ cái rắm, tốt nhất tất cả đều chết hết.” Vân Trung Mộ hùng hùng hổ hổ nói, mang theo ba người hướng phương hướng ngược lại đi.
“Lão Vân! Tôi cảm thấy kế hoạch vừa rồi cái gì Dạ Minh cốc thiết kế mai phục rất đặc sắc.” Đột nhiên có một người nói.
“Đặc sắc cái rắm, tao tìm 200 người ở đâu? Có 200 người như vậy, tao sớm mỗi ngày mang theo bọn chúng đứng bên trên nóc nhà đánh lén người Tiền Trần.” Vân Trung Mộ căm giận bất bình.
“Nếu không chúng ta thật tìm người này hợp tác một chút?” Một người đề nghị.
“Đánh rắm, Bất Tiếu là huynh đệ tao, người này chém Bất Tiếu 8 cấp bậc, chẳng khác nào chém tao 8 cấp bậc, nghĩ tao cùng hắn hợp tác, nằm mơ!”
“Cứ như vậy, cuộc sống ở thành Nguyệt Dạ thế nào qua đây!”
“MN, tên rác rưởi, giết Bất Tiếu thì giết 8 cấp bậc, thế nào chém ả Mãng Mãng kia chỉ chém 1 cấp bậc! Để tao có cơ hội, tao đem Mãng Mãng chém tới cấp 0, đồ chó má...” Vân Trung Mộ một đường mắng xuống.
“Hắt xì!” Cố Phi đang trốn chối chết bất chợt hắt xì.
“Sư phụ, anh bị cảm lạnh!” Xa ngoài năm thước, Nọa Phu Cứu Tinh nói.
“Cậu lại kêu sư phụ tôi thật sẽ chém cậu!” Cố Phi cả giận.