"Cô lừa lấy Sương Chi Hồi Ức, bọn họ sẽ trả thù cô đi? Nếu không trước hết cô theo tôi đi cùng một chỗ được rồi." Cố Phi nói.
"Không cần anh quan tâm đâu, tôi tự có biện pháp." Tịch Tiểu Thiên cười cười, xoay người rời đi.
Cố Phi đứng tại chỗ lại ngớ ra hồi lâu.
"Anh vẫn sẽ có lúc ghét tôi thôi", lời này lọt vào lỗ tai hắn không ngừng lặp lại.
Hắn mang máng có thể cảm nhận được ý nghĩa lời này: Mặc dù cô giúp Cố Phi, nhưng Tịch Tiểu Thiên vẫn là tên lừa đảo, nếu như Cố Phi xem lừa đảo là hành vi trơ trẽn, chung quy vẫn còn phải ghét cô.
Nghĩ lại thì, mình thật đúng là không công chính nha! Lúc Tịch Tiểu Thiên lừa gạt Sương Chi Hồi Ức từ trong tay Kiếm Quỷ, mình biểu hiện lòng đầy căm phẫn. Bây giờ lừa gạt Sương Chi Hồi Ức từ trong tay người khác trở về, mình lại biểu hiện kích động và hưng phấn như thế.
Lời Tịch Tiểu Thiên đã nói rất rõ ràng: Bởi vì Kiếm Quỷ là bạn của Cố Phi, đó là lí do mà thanh Sương Chi Hồi Ức vẫn còn. Nói cách khác, nếu như đây là trang bị cực phẩm của người chơi khác, vậy chớ hòng mơ tưởng, từ bây giờ là thuộc về Tịch Tiểu Thiên cô.
Nếu là như vậy, mình phải làm như thế nào đây? Cố Phi mờ mịt.
Đang suy nghĩ, tin nhắn trong kênh dong binh tới: "Tình huống mọi người thế nào? "Hàn Gia Công Tử đang hỏi.
"Tốt vô cùng." Cố Phi trả lời.
"Cậu có ý gì?" Hàn Gia Công Tử hỏi.
"Có thể kết thúc công việc!" Cố Phi đáp.
"Hả!!!!" Mọi người kinh ngạc.
"Gặp ở Quán rượu Tiểu Lôi." Cố Phi bỏ lại những lời này cũng không lại trả lời nữa. Chuyện kích động lòng người như thế, đương nhiên phải đối mặt nói mới có ý nghĩa, thảo luận trong kênh thật không có cảm giác mừng rỡ.
Quán rượu Tiểu Lôi cách cửa Tây khá gần, Cố Phi là người thứ nhất đến.
"Này! Tiểu Lôi!" Cố Phi đi thành Nguyệt Dạ bôn ba một phen, bây giờ thấy những khuôn mặt quen thuộc ở thành Vân Đoan cảm thấy rất thân thiết.
"Đã lâu không gặp nha!" Tiểu Lôi cũng cười chào hỏi. Bởi vì là game online, có những chuyện theo quy luật không đồng dạng với trong hiện thực. Nói thí dụ như quán rượu này đi, có khi một người có lúc một ngày đến đây mấy chuyến lận.
Uống nhiều lần, cái này và hiện thực một trời một vực. Cho nên một vài người có một hôm không có tới mà thôi, liền có thể nói là "Đã lâu không gặp".
"Làm ăn gần đây ra làm sao hả?" Hiếm thấy có một người phục vụ là người thật, đi quán rượu khác cũng không có cơ hội trêu ghẹo như vậy.
Tiểu Lôi cười cười: "Như cũ."
"Sáu ly rượu." Cố Phi phất phất tay, đi tới hướng phòng cố định bọn họ thường đến.
"Ở đó người." Tiểu Lôi vội vàng kêu.
"Cái gì?" Cố Phi không nghe rõ ràng, vừa tiếp tục đi vừa hỏi. Trong quán rượu tiếng người huyên náo, hai người hơi tách khoảng cách ra cũng rất dễ nghe không rõ lời nhau.
Tiểu Lôi vẫn chưa trả lời, Cố Phi đã vén lên mành treo phòng kia.
"Ơ... Thật trùng hợp như vậy nha!" Thấy người trong phòng. Cố Phi bất đắc dĩ chào hỏi.
Là các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh.
Liệt Liệt cặp mắt hồng hồng ngồi ở giữa, dường như vừa mới khóc. Thất Nguyệt và Lạc Lạc một trái một phải đang mở lời khuyên giải an ủi cô. Còn có một người là Băng Lưu Ly, ngồi một chỗ khác vò vò góc áo, một bộ dáng muốn nói cái gì nhưng không biết mở miệng như thế nào.
Cố Phi vừa vào cửa, đầu bốn người đều ngẩng lên.
"Các cô trò chuyện, tôi đổi lại một chỗ." Cố Phi muốn tránh.
"Anh khoan hãy đi!" Thất Nguyệt đứng dậy.
"Có việc hả?" Cố Phi giả ngu.
"Ngồi đi!" Thất Nguyệt nói.
Băng Lưu Ly xê dịch về trong, nhường ra cho Cố Phi một chỗ ngồi.
"Cám ơn nha!" Cố Phi cười. Thấy cô gái này thật tốt, nhìn lại Liệt Liệt. Vừa thấy Cố Phi đột nhiên ló mặt, hình như lại muốn muốn khóc lên, gương mặt tủi thân, đều có thể nặn ra nước mắt rồi.
Tuy là Sương Chi Hồi Ức đã cầm lại, quở trách của Cố Phi với Liệt Liệt đã giảm nhiều, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng sự phản cảm của Cố Phi với cô gái này. Bây giờ ngồi xuống.
Mặc dù không có giống như lúc trước đối mặt với Liệt Liệt thì mặt đen lại nữa, nhưng là hoàn toàn không có ý nghĩ thoải mái nào cả, mang một vẻ mặt vui cười như một người không có việc gì hết nhìn đông tới nhìn tây thôi. Ngay cả Băng Lưu Ly ngồi bên cạnh đều thấy có chút lúng túng, bám góc áo của Cố Phi giật nhẹ.
Đưa một ánh mắt Cho hắn.
Cô gái này là người có lòng tốt quá rồi! Cố Phi cảm khái, bất quá cô như cỏ mọc đầu tường* thế này, tích cách vô cùng chuộng hòa bình, không đủ lập trường rõ ràng, nhất là lúc này gặp phải chuyện như vậy, bị kẹp ở giữa bao giờ cũng thống khổ nhất.
Căn cứ ý nghĩ chủ yếu cứu nguy Băng Lưu Ly, Cố Phi mở miệng nói chuyện: "Có muốn gọi đồ uống hay không?"
Chờ nửa ngày đợi được Cố Phi vứt một câu nói như vậy ra, tất cả mọi người đều choáng váng vô cùng. Thất Nguyệt trấn định lại, xem ra hôm nay chuyện muốn chờ Cố Phi chủ động mở miệng là không thể nào. Nhiệm vụ gay go này chỉ có thể rơi xuống trên người hội trưởng là cô đây.
"Hai người các cậu nha, có chuyện gì xảy ra sao? Đều là người một nhà cả, có chuyện thì nói rõ ràng, không nên cãi nhau ồn ào cứng rắn như thế." Lời của Thất Nguyệt thực sự là hết sức khách quan, bộ dáng hai bên không giúp bên nào. Đại biểu cô thân làm hội trưởng từ trước đến nay phong thái xử lý sự việc công bằng.
Lạc Lạc nói tiếp: "Liệt Liệt khá là nóng nảy mà! Bất quá tôi khẳng định cô ấy là không có ác ý gì, không cẩn thận đắc tội anh Thiên Lý, làm trễ nãi việc hệ trọng gì thì tôi trước hết thay cô ấy nói lời xin lỗi rồi!" Lời của Lạc Lạc liền lợi hại hơn Thất Nguyệt.
Hạ thấp phong thái của mình. Nói xin lỗi trước. Cùng lúc đó, trong giọng điệu nói chuyện lại mang mang theo vài phần hài hước. Đây là truyền đạt thông tin bên ngoài lời nói về phía Cố Phi: Tôi nói xin lỗi cũng không phải là hoàn toàn xuất phát từ thật lòng, hơn nữa, anh có phải cũng có thể...
Cố Phi đột nhiên cảm thấy buồn cười. Hắn chợt phát hiện, Thất Nguyệt và Lạc Lạc, cặp cộng sự này có vài phần tương tự tổ hợp Kiếm Quỷ và Hàn Gia Công Tử.
Kiếm Quỷ và Hàn Gia Công Tử, ở trong các trò chơi trước kia đều là Kiếm Quỷ vi tôn, Hàn Gia Công Tử vi phụ. (giống như một người là vua, một người là tể tướng giúp đỡ vua)
Nhưng với hiểu biết của Cố Phi đối với hai người, mặc dù Kiếm Quỷ là hội trưởng nghiệp đoàn, nhưng có lẽ trong ngày thườngv thì quyết sách, kế hoạch, phần lớn đều là do Hàn Gia Công Tử đặt ra.
Từ tính cách của Hàn Gia Công Tử người này mà nói, là tương đối không được người ta thích, mấy người quen nhau tổ chức một dong binh đoàn giống bây giờ là một đoàn thể nhỏ còn tạm được, muốn để cho tên đó tổ chức một nghiệp đoàn lớn, sợ rằng chưa tới vài ngày thì phải đóng cửa.
Trái lại Kiếm Quỷ người này, đầy nghĩa khí, đủ dũng cảm, làm việc mạnh mẽ, không tính toán chi li, rõ ràng càng thích hợp đảm nhận vai trò nòng cốt một đám người đoàn kết, nhân vật này, cậu ta ở thành Nguyệt Dạ liền hoàn thành rất xuất sắc.
Làm người lãnh đạo, so với chỉ số thông minh, có lúc phong độ càng quan trọng hơn nhiều.
Lại nhìn Thất Nguyệt và Lạc Lạc.
Thẳng thắn nhận xét, từ trên người Thất Nguyệt thì Cố Phi còn chưa phát giác phong cách rõ ràng như Kiếm Quỷ thế kia, cô gái này tuy rằng bình thường thân làm hội trưởng thái độ xử sự không thiên vị, nhưng vết tích thái độ cố gắng hết mình quá rỡ, rất khó khiến người ta tin tưởng cô là phát ra từ đáy lòng.
Mà ở cô gái Lạc Lạc kia Cố Phi thật cảm thấy là một nhân vật lợi hại, xử sự thoả đáng, vui buồn đều không hiện lên trên mặt, thuận miệng nói mấy câu luôn có thể đánh trúng nội dung chủ yếu. Hoàn toàn là thuộc loại một người liền có thể gánh vác công việc của hội trưởng đó.
"Thiên Lý, anh nói như thế nào?" Cố Phi hồi lâu không nói chuyện, Thất Nguyệt bên kia lại hỏi lên.
"À, không sao, tôi đã tha thứ cô ấy." Cố Phi tùy tiện trả lời.
Lúc này ngay cả Lạc Lạc đều muốn bất tỉnh, ý tứ hàm xúc của mình rõ ràng là chế nhạo, bị Cố Phi dễ dàng hóa giải. Bất quá loại phương pháp hóa giải này của hắn không cần kỹ xảo gì, chỉ cần mặt dày giả ngu là đủ rồi.
Bây giờ Cố Phi lần thứ hai cảm thấy buồn cười. Liệt Liệt này không phải là có tiếng là quá xúc động nóng nảy sao? Vì sao hiện tại vào lúc này một câu cũng không dám nói, mặc cho Thất Nguyệt và Lạc Lạc hai người thay cô ra mặt. Chậc chậc, cọp giấy, là cọp giấy. (tương tự với câu: có tiếng mà không có miếng)
"Nếu như vậy, anh Thiên Lý có phải cũng nên nói lời xin lỗi hay không nha? Trên đường cái quẳng một người ngã nhào như vậy." Thất Nguyệt cũng bất đắt dĩ.
"Được thôi, cô ấy phạm sai trước, thì cô nói xin lỗi trước." Cố Phi nói.
Liệt Liệt rốt cuộc bạo phát: "Tui không phải là nói xin lỗi rồi sao?"
Dáng điệu cây ngay không sợ chết đứng này rõ là khiến cho người chán ghét mà! Cố Phi thở dài, cười lạnh nói: "Cô người này có chút trách nhiệm có được hay không, mới vừa rồi là cô nói xin lỗi sao? Chỉ do Lạc Lạc thay cô nói chuyện mà thôi."
Nếu như giọng điệu của Cố Phi không phải là coi thường như thế, nói ra không phải là khinh bỉ như vậy Liệt Liệt có thể cũng sẽ không cố chấp tiếp vậy nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn là tích cách bản thân bộc lộ, đây là một người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, ngay sau đó bất chấp Thất Nguyệt và Lạc Lạc khuyên nhủ hai bên trái phải, quát lên: "Đừng cản tui, tui nhất định phải hỏi một chút, tui làm gì sai hả? Tui là chạy đi giúp anh nha! Cái này cũng có lỗi sao?"
Cố Phi thoải mái, té ra Liệt Liệt quả nhiên không phải là cọp giấy, chẳng qua là có Thất Nguyệt và Lạc Lạc khuyên bảo mới một mực kiềm chế.
Bất quá nói cũng đến tận giờ, Cố Phi cũng không chùn bước, thản nhiên nói: "Sai ở đâu? Cô biết không, tên kia đoạt chủy thủ cực phẩm của bạn tôi, tôi vất vả lắm mới đợi được tên đó cầm trên tay mà còn cơ hội gần người, kết quả là bị cô ném ra! Giờ lại để cho tôi đi đâu tìm?" Lời nói này của Cố Phi khí thế không phải là rất hùng hồn, dù sao Sương Chi Hồi Ức đã cầm về, trong đáy lòng là trống không.
Lời nói này khiến Liệt Liệt á khẩu không trả lời được. Cô và Thất Nguyệt, Lạc Lạc từng đồng thời tận mắt thấy Cố Phi tay không đoạt được chủy thủ Bất Tiếu, hơn nữa bây giờ lại biết trong tay Cố Phi có bản lĩnh, hắn nói có cái cơ hội kia, đích thật thành lập.
"Tôi... Tôi không biết mà!" Kiêu ngạo của Liệt Liệt biến mất, bắt đầu tủi thân biện bạch cho mình.
Miễn là chẳng phải tự cho là đúng, cư nhiên, vẫn còn rất đáng yêu đấy! Cố Phi nhìn dáng vẻ Liệt Liệt sợ hãi uất ức, trong lòng suy nghĩ.
"Thiên Lý, chủy thủ kia bây giờ thế nào?" Thất Nguyệt hỏi.
"Không biết được!" Cố Phi đáp. Hắn không thể nói Sương Chi Hồi Ức đã cầm lại. Đây là Tịch Tiểu Thiên lừa gạt trở về, hắn không biết Tịch Tiểu Thiên ở bên kia còn có cái sắp xếp gì hay không, tùy tiện công khai, rất có thể đưa tới phiền phức cho cô ấy.
"Nếu nói như vậy, chủy thủ này, tôi thay Liệt Liệt bồi thường cho bạn của anh là được rồi!" Thất Nguyệt nói.
Mọi người đều hoảng sợ. Trang bị hiện nay, chỉ cần mang lên hai chữ cực phẩm, đó chính là ngàn kim trở lên.
Cố Phi cuối cùng hiểu được khí phách của Thất Nguyệt có thể đảm đương hội trưởng ở chỗ nào. Đang định nói một lời, bất thình lình mành treo phòng lại bị người nhấc lên.
"Là anh/cô?" Người vừa tới và Lạc Lạc cùng nhau nói.
Hàn Gia Công Tử.
*Tường đầu thảo (墙头草): cỏ mọc đầu tường | cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió nên dùng để chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó.