"Tôi nghĩ tôi nên logout trước." Liễu Hạ nói với mọi người, biểu hiện của cô rất là uể oải. Đối với một người trang bị bình thường như cô, kỹ thuật cũng bình thường, càng thêm việc dẫn quái hơn 10 cấp nên rất vất vả.
Nhưng cô nương này lại lần nữa thể hiện tư thái kiên cường của mình khi đối mặt Mang Mang Mãng Mãng tại thành Nguyệt Dạ, không mở miệng than lấy một tiếng khổ. Dù cho có lúc chỉ có thể tay vịn bánh lái kéo về chỉ một con quái, cũng kiên trì không bỏ cuộc.
Lúc này trở lại trong thành, khuôn mặt mệt mỏi lập tức hiển lộ ra, xoay người muốn đi, thân hình ấy cũng lảo đảo lắc lư muốn ngã.
"Cô ổn không đấy!" Cố Phi gọi sau lưng cô, bọn con gái cũng dồn dập bước sang muốn đỡ cô ấy. Với thân hình gầy nhom kia của Liễu Hạ, đi đường còn lảo đảo không vững như thế dựa vào không được bờ, dáng vẻ thảm thương cỡ nào thảm đã không cách dùng ngôn ngữ để miêu tả.
"Không có việc gì!" Liễu Hạ xua tay, "Ai cũng đừng đỡ tôi." Vừa mới dứt lời thân thể chợt ngã nhào qua bên phải, dưới chân lảo đảo hẫng qua một bước.
Trong tiếng thét chói tai của bọn con gái, tay phải Liễu Hạ chống đỡ vào bức tường bên cạnh đứng vững, quay đầu cười nói: "Tôi vịn tường."
Chống tường khó khăn lắm mới có thể đứng thẳng, cũng không biết có phải là lực đẩy hơi lớn, thân thể theo lại nhẹ nhàng thổi sang hướng trái. Bên trái này lại không có tường có thể đỡ, Liễu Hạ mắt thấy sắp ngã đến nơi, Cố Phi trước một bước bay tới, đỡ cô.
Bọn con gái cũng vội vàng xông tới, hoảng hốt lại lo sợ mà hỏi Liễu Hạ làm sao vậy.
"Không có gì, chỉ là hơi mệt chút." Liễu Hạ nói.
"Tôi cũng muốn logout. Để tôi đỡ cô cùng về khu an toàn khu đi." Cố Phi nói.
Liễu Hạ đoán chừng mình lại gắng gượng thêm chỉ có phơi thây đầu đường trên phố, nên bèn gật đầu: "Được rồi!"
"Đi đây!" Cố Phi tạm biệt bọn con gái.
"Cẩn thận một chút." Lạc Lạc dặn, vừa nói vừa còn ném cái Hồi Phục Thuật lên thân Cố Phi.
ĐM! Cố Phi thầm nghĩ trong lòng. Biểu đạt đây là một loại tâm trạng bất đắc dĩ.
Đỡ Liễu Hạ lên đường, Cố Phi ngược lại cũng không vất vả chút nào. Mặc dù pháp sư lực yếu, chẳng qua thân xác của cô nàng Liễu Hạ kia thực sự chẳng có mấy sức nặng. Nhưng lại cứ không khéo như vậy, Cố Phi ngày trông mong đêm trông mong bọn cướp đường bình thường không gặp được, nay lại đột nhiên đánh tới nơi.
Qua hai con phố, khu logout lập tức xuất hiện trước mắt mình, Cố Phi lại cùng một đoàn người không hẹn mà gặp.
Nón Đen cùng sáu người anh em của tên đó.
Song phương chạm mặt ai nấy đều ngẩn ra, một người bất chợt hô to: "Là mày."
Tiếng gió phần phật, bảy người tản ra, cung thủ, pháp sư lùi lại phương xa, kỵ sĩ bắt đầu điên cuồng thêm trạng thái, đạo tặc trong chớp mắt tiến vào Tiềm Hành. Chiến sĩ, võ gia chuẩn bị lấn đến gần người.
Cố Phi lúc này mới phát hiện, bảy kẻ kia vừa vặn chiếm cứ bảy chức nghiệp lớn, anh em hồ lô mỗi người mỗi vẻ trong truyền thuyết đấy nha!
"Mày là bạn của tên pháp sư kia!" Một người rống to. Rất rõ ràng, đối với việc Phiêu Lưu một lần giết cả năm người bọn chúng càng làm họ căm giận bất bình hơn. Phải biết rằng, nón đen bị Ngự Thiên Thần Minh bắn chết, đơn giản chỉ là ngồi xổm trong nhà lao hai tiếng đồng hồ. Còn sáu người dư lại trong bọn chúng chính là bị PK chết, mỗi người rớt một cấp, đây không phải là hai tiếng đồng hồ liền có thể bù về được.
Cố Phi nhìn bảy người bày ra trận hình thế kia, trịnh trọng nói với mấy người họ: "Cơ thể bạn tôi khó chịu, tôi trước tiên đưa cô ấy đi logout, lát nữa quay lại giải quyết chuyện của chúng ta sau."
Bảy người nhìn lướt qua, quả thực thấy sắc mặt Liễu Hạ khó coi, đứng không vững. Lúc này trên mặt mấy người hiện ra vẻ do dự. Không nghĩ tên nón đen trong bọn chúng ở trong thật là cay nghiệt tới cùng. Trong lỗ mũi hừ hừ nói: "Vậy thì vừa hay, giết bọn bay đưa đến khu phục sinh, còn nhanh hơn tụi mày đi tới, coi như là làm việc thiện đi!"
Sáu người khác vừa nghe phương pháp này thật là tuyệt diệu. Vẻ mặt do dự lúc trước kia nhất thời quét sạch không còn một xíu.
"Lên!" Tên nón đen hô, đã cầm đầu bổ nhào tới.
Cố Phi không nghĩ tới đám người này nói đánh liền đánh, này tuyệt đối là phong cách có thể thành tựu to lớn. Nhớ đến bao nhiêu người trí dũng kiệt xuất làm việc hệ trọng có thể thành công lúc cuối cùng đều không dài dòng văn chương làm gì, sau đó quay giáo tấn công đối thủ lập tức.
Chẳng qua đối với tình huống trước mắt này mà nói thì Cố Phi thật có chút ghét bỏ.
Lúc trước ở trong quán rượu, Cố Phi tuy có dự tính động thủ cùng sáu người, nhưng không có ý giết người. PK mà! Cũng chẳng có nghĩa phải nhất định PK đến chết. Tựa như loại đơn đấu đoạt nơi luyện cấp kia so tài một chút cũng coi là PK. Cố Phi vốn ôm tâm tình như vậy chuẩn bị chơi đùa một chút với sáu người. Không ngờ nửa đường tuôn ra ba người Phiêu Lưu bọn họ. Hết sức phóng khoáng liền giết cả sáu người. Cố Phi sau khi sự việc xảy ra nhớ tới, còn mang theo chút áy náy đến tận giờ này!
Đổi lại bất kỳ thời điểm nào gặp mấy tên này, Cố Phi cũng sẽ không đánh nhau thật với bọn chúng.
Nhưng tình huống bấy giờ lại có bất đồng, mình mang theo Liễu Hạ yếu ớt mệt mỏi cần gấp gáp logout nghỉ ngơi không nói, ở phương xa cung tiễn thủ kia cùng võ gia đang xông lên không ngờ vừa bắt đầu liền phát động công kích về phía Liễu Hạ.
Bản thân Cố Phi không muốn cứ thế chết đi, càng không muốn Liễu Hạ tự dưng bị liên lụy vào, vội vàng kéo cô sang bên cạnh nhanh gọn.
Cố Phi dìu Liễu Hạ đi bộ là một chuyện, muốn đỡ cô né tránh công kích vậy thì tốc độ vẫn không đủ linh hoạt. Cung tiễn thủ phóng tới một mũi tên ngược lại thì vẫn né qua được, nhưng một quyền của võ gia kia cũng là quẹt đến bên hông Liễu Hạ.
Liễu Hạ bị đau cũng không rên một tiếng, nói với Cố Phi một câu "Không cần lo cho tôi", nghiến răng móc chủy thủ ra, lại vẫn còn muốn chiến đấu.
Nón đen kia chợt nói chuyện: "Đừng công kích cô gái kia."
Cố Phi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa mới dâng lên chút cảm giác biết ơn, lại nghe đến tên đó tiếp tục nói câu: "Cô gái kia chính là gánh nặng của hắn, trước tiên giết chết hắn lại giải quyết ả."
"Cặn bã!" Cố Phi khinh bỉ hết sức với tên nón đen kia đấy! Ngay tức thì không chuẩn bị lại nể nang gì với đám này, nói với Liễu Hạ một câu: "Kiên trì chút là được!" Tay lật lật miệng túi móc kiếm ra, vọt người đánh tới tên nón đen.
Tốc độ Cố Phi là đám bọn chúng đã lĩnh giáo qua, nón đen ngược lại cũng không chuẩn bị né tránh, thấy được Cố Phi tiến đến gần đây, kiếm trầm xuống bên thân, chính là tư thái ban đầu của Toàn Phong Trảm.
Nhưng Cố Phi ra tay lại nhanh hơn, giành trước thời điểm tên đó phát động Toàn Phong Trảm, Cố Phi đã quẹt "Song Viêm Thiểm" sang rồi.
"Là một pháp sư?" Nón đen sửng sốt, lúc này mới biết Cố Phi lại là pháp sư.
Kinh ngạc thì vẫn kinh ngạc, nhưng Song Viêm Thiểm của pháp sư tên đó cũng không để vào trong mắt, Toàn Phong Trảm còn chuẩn bị xoáy lên đây, không nghĩ sau khi thân thể chịu nóng từ lửa của Song Viêm Thiểm, ngay sau đó chính là cảm giác bị hút cạn sinh lực.
"Làm sao có thể?" lúc tên nón đen kêu lên ra những lời này, người đã đến doanh trại chiến sĩ.
Ăn cung tiễn thủ một phát Thư Kích, Nhị Liên Tiễn, lại một cái Truy Tung Tiễn mới giết được hắn, không ngờ bị pháp sư dùng Sông Viêm Thiểm giết trong chớp mắt, bất kể thế nào cũng không thể khiến tên đó tin tưởng nổi.
Đổi lại nếu xét vào mấy ngày trước đây, Cố Phi cũng sẽ không tin tưởng loại chuyện này. Dẫu sao lực sát thương của Song Viêm Thiểm cũng không phải rất lớn. Thế nhưng, rất nhanh nhìn liền lưu ý đến một việc.
Khi thi triển Song Viêm Thiểm, do làm phép tay vẽ ra quỹ tích, mà xuất ra ngọn lửa. Ngọn lửa này chính là hai đường lửa nhanh.
Cố Phi là dùng kiếm Ám Dạ Lưu Quang thi triển, ngọn lửa tự nhiên do kiếm vẽ ra. Nhưng bấy giờ, nếu như thân kiếm đồng dạng vẽ đến trên người mục tiêu, như vậy tạo thành thương tổn, sẽ là thương tổn pháp thuật của "Song Viêm Thiểm" cộng thêm thương tổn vật lý của kiếm Ám Dạ Lưu Quang.
Vấn đề này, pháp sư bình thường tuyệt đối sẽ không quan tâm đến. Trước tiên không nói "Song Viêm Thiểm" chẳng mấy pháp sư lại dùng, bình thường pháp sư đều sử dụng pháp trượng nên chẳng gỡ tới thân người ta, thương tổn vật lý hoàn toàn không đáng kể có thể bỏ qua.
Nhưng Cố Phi không giống thế, Cố Phi dùng chính là kiếm Ám Dạ Lưu Quang.
Kiếm Ám Dạ Lưu Quang có thương tổn vật lý cũng là cực cao, chỉ bất quá bởi vì vấn đề kiếm hệ số, Cố Phi không cách nào phát huy trăm phần trăm thôi.
Dẫn quái, chui vào đoàn. Xoay người lại một phát phạm vi pháp thuật. Đây cũng không phải phương thức mà bình thường Cố Phi luyện cấp.
Cố Phi đơn luyện, vĩnh viễn là cận chiến, luôn dựa vào võ công ---- kiếm pháp.
Nhưng hiện tại, trong quá trình thi triển kiếm pháp, Cố Phi cộng thêm ngâm xướng "Song Viêm Thiểm". Hắn xem chúng là thủ đoạn đề cao lực công kích của kiếm pháp.
Nếu như nói Cố Phi hết thảy các pháp thuật có độ thuần thục cũng đều thấp hơn pháp sư bình thường rất nhiều, vậy thì kỹ năng "Song Viêm Thiểm" này, Cố Phi thuần thục cao hơn pháp sư tầm thường không biết nhiều bao nhiêu đâu.
Độ thuần thục tăng lên, uy lực pháp thuật tự nhiên sẽ có thăng bậc. Hơn nữa, trong quá trình từ level 31 đến level 39, Cố Phi còn cảm giác được mình vung kiếm Ám Dạ Lưu Quang phát ra lực công kích vật lý cũng có nâng cao.
Điều trên thuyết minh rằng kiếm hệ số của hắn cũng có tăng. Dẫu sao mỗi lần thăng một cấp cũng đều có tự động cộng vào, vả lại có lẽ thêm điểm nhanh nhẹn cùng kiếm hệ số có liên quan cũng không biết chừng.
Bất kể thế nào, "Song Viêm Thiểm", trên thực tế thành một chiêu có uy lực công kích lớn nhất của Cố Phi hiện nay, miểu sát bất cứ chức nghiệp gì đều không thành vấn đề.
Một chiêu giết nón đen, sáu người khác đương nhiên rất là kinh ngạc.
Nhưng người đông thế mạnh bọn chúng tự nhiên sẽ không đơn giản vì thế mà lui về phía sau, chỉ là đang suy nghĩ: tên nón đen cố ý không giết cô gái kia để trở thành gánh nặng cho Cố Phi, lời này không nên hô to ở giữa chốn đông người mà! Mày không thấy mày vừa kêu, thằng ranh kia lập tức buông cổ giết chết mày sao.
Có loại ý nghĩ này, võ gia kia lại lần nữa nhằm về Liễu Hạ mà xông tới, hắn muốn Liễu Hạ lần nữa trở thành gánh nặng của Cố Phi.
"Hỏa Cầu, bắn!" Cố Phi ném ra một cái hỏa cầu về phía võ gia, người lại chạy về phướng kỵ sĩ kia.
Võ gia kia nghe được Cố Phi kêu hỏa cầu, quay đầu vừa nhìn, hỏa cầu đích thật là hướng phương này mà đến, nhưng mục tiêu cũng không phải mình, trong lòng cười thầm Cố Phi lúc căng thẳng thế mà phóng pháp đến sai mục tiêu.
Võ gia kia không nhìn hỏa cầu đó nữa tiếp tục tiến lên, đột nhiên cảm thấy bên người một mảng nóng rực, quay đầu nhìn lại, chợt ngõ ngàng.
"Làm sao có thể?" Lúc nói ra lời này, võ gia ấy cũng đã hiện thân ở võ quán.
Thương tổn của Hỏa Cầu vì sao cao như vậy? Điểm ấy võ gia đã không có thời gian suy nghĩ, hắn ngõ ngàng chính là hỏa cầu này rõ ràng không phải thả ra hướng về phía mình thế nào liền bắn trúng được tên đó?
Ở xa Cố Phi cười lạnh: bắn chết mục tiêu đang di chuyển, đương nhiên phải có tính toán độ sai lệch trước...
Hỏa cầu ở trong mắt Cố Phi, là ám khí. Bắn ra hỏa cầu, dùng cũng là võ công bắn ám khí. Trên độ chính xác, căn bản không cần mình hao tâm tổn trí, vị trí bạn chỉ định trong trò chơi, chỉ bắn chỗ kia, muốn lệch cũng không được.
Điều duy nhất Cố Phi phải làm, chính là chú ý tốc độ di chuyển của mục tiêu cùng hỏa cầu, dự đoán đánh giá ra một vị trí hai thứ chạm vào nhau thôi.
Võ công ném ám khí, lúc luyện chính là có chút lý thuyết như vậy.
Đáng tiếc duy nhất trong trò chơi chính là, hỏa cầu bay ra tốc độ hơi chậm. Nếu như đối phương ý thức được chuyện né tránh, đó tuyệt đối chuyện rất dễ dàng.
Nhưng vấn đề là, chẳng ai sẽ ý thức được điều ấy.
Bởi vì không có ai lại sử dụng Hỏa Cầu Thuật như thế, Hỏa Cầu Thuật là có công năng tự động theo dõi, người bình thường đều ném hoả cầu về phía mục tiêu mà thôi. Lại nói, một cái kỹ năng sơ cấp thế này, trong thực chiến nhiều lắm dùng để kiềm chế, ai lại đem nó làm sát chiêu?
Võ gia hồi sinh ở võ quán, nghĩ hoài cũng không hiểu rõ được nó, cuối cùng nghĩ đến chỉ có thể là trùng hợp: mình không cẩn thận chạy lên trên tuyến đường bay của hỏa cầu kia, vừa lúc đụng phải.
Lúc này Cố Phi đã xông về phía mục tiêu thứ ba của hắn: kỵ sĩ.
Kỵ sĩ cũng giống mục sư, cơ bản đều là chức nghiệp phụ trợ. Mặc dù sức chiến đấu mạnh hơn mục sư một ít, nhưng bởi vì trước mắt còn không có cái kỹ năng có lực công kích mạnh nào, PK trong thực chiến không hề có lực chấn nhiếp.
Nhưng Cố Phi chớp mắt đã giết xong hai mục tiêu, lực chấn nhiếp này thật quá trần trụi đấy.
Kỵ sĩ vội vàng lui về phía sau, nhưng chẳng qua nổi tốc độ Cố Phi. Nhưng ngay lúc còn kém ba mét, Cố Phi đột nhiên cũng đã ra tay.
Trường kiếm trong tay bỗng nhiên giơ lên, đâm nghiêng về bên trong một kiếm.
"Chuyện gì xảy ra?" Trong bụng kỵ sĩ nói thầm. Người này cách mình rõ ràng còn có ba mét hơn nha, đây là đang làm gì? Chẳng lẽ là chiêu phạm vi gì sao. Lòng kỵ sĩ hô to hỏng bét, cho rằng mình cũng chịu bị miểu sát.
Đáp án rất nhanh công bố.
Cách kỵ sĩ hơn ba mét, theo kiếm Cố Phi đâm nghiêng về phía khoảng không, thân ảnh đạo tặc hiển hiện ra.
"Làm sao có thể?" Đạo tặc cuối cùng cũng đem lời này nói ra ở hiện trường.
Quán rượu có nhiều người lại tạp vật, mình có thể không cẩn thận đụng bàn hay băng ghế gì đấy, hiện thân bị tên này phát hiện, lúc này xung quanh trống trải toàn bộ, mình lộ ra sơ hở chỗ nào chứ?
Cố Phi chưa cho quá nhiều thời gian để tên ấy suy nghĩ. Bước hai bước sang bên người ta, "Kháng Cự Hỏa Hoàn, ra!"
Vòng lửa xuất hiện ra. Thu hồi.
Bị ép tiếp xúc một chút với vòng lửa, đạo tặc cũng triệt để biến mất.
Nguyên bản dùng Song Viêm Thiểm càng đơn giản mau lẹ hơn, chẳng qua Cố Phi xuống tay thực sự quá nhanh, lúc này thời gian làm lạnh của Song Viêm Thiểm cũng còn không xong.
Đảo mắt giết ba người, sau mục tiêu sắp tới liền là mình, kỵ sĩ đã chuẩn bị vvứt bỏ chống cự.
Không ngờ mũi kiếm Cố Phi vừa chuyển. Chỉ hướng về phía bên cạnh pháp sư và cung tiễn thủ công kích tầm xa.
"Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!" Cố Phi ngâm xướng.
Cung tiễn thủ và pháp sư phóng ra kích thứ nhất đều không bắn trúng, chỉ trong khoảnh khắc như thế phe mình đã không còn ba người. Đây lại đang muốn cài tên liền cài tên, muốn vung pháp trượng liền vung pháp trượng. Không nghĩ Cố Phi đột nhiên chuyển mũi nhọn về phía bọn chúng.
Pháp sư kia còn muốn ngâm xướng mà, cuối cùng chậm một chữ so với Cố Phi. Vừa nghe Cố Phi xướng xong, hai người lập tức giống như bị đốt chân nhảy lên chạy về phía sau.
Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm là trên mặt đất dấy lên ngọn lửa, nếu nhảy dựng lên sẽ nhận thương tổn thấp một ít, đây chỉ là một cái truyền thuyết. Cũng không có người chứng thực qua.
Cố Phi cũng đã không tiếp tục để ý tới bọn chúng nữa. Một cái bước dài chạy đến bên người Liễu Hạ. Liễu Hạ ở bên đó lắc lư lắc lư, lập tức lại muốn đi vịn tường. Được Cố Phi giành trước một bước đỡ lấy.
"Moá, gạt người, hắn không có phóng pháp thuật!" Cung tiễn thủ và pháp sư kia chạy vài bước về sau quay lại nhìn, vốn nên đốt lên ngọn lửa cháy hừng hực vậy mà trên đường phố một vùng bình yên, mà Cố Phi đã đi đỡ cô gái kia rồi.
Hai người cài tên lại cài tên, ngâm xướng lại ngâm xướng, đang chuẩn bị phát chiêu, dưới chân bất thình lình nóng lên.
Vô số ngọn lửa bỗng nhiên trốn dậy, chính là Hoả Thụ Thiên Trọng Dễm.
"Làm sao có thể?" Hai người vừa kêu sợ hãi, vừa bay về điểm hồi sinh.
"Đã sớm nói qua rồi! Công kích mục tiêu đang di chuyển, sao lại không tính độ sai lệch chứ?" Cố Phi lầm bầm đỡ Liễu Hạ: "Thế nào rồi?"
"Không có việc gì... võ công thật lợi hại, tôi muốn học..." Liễu Hạ nói.
"Có cơ hội." Cố Phi cười cười, ánh mắt chuyển hướng về phía hai người còn lại: kỵ sĩ và mục sư.
Hai người tim run lên, đều thối lui một bước.
"Chúng tôi không có thời gian, đi trước đây." Cố Phi gật đầu với hai người, đỡ Liễu Hạ từng bước tiếp tục rời đi, thân ảnh cuối cùng biến mất tại ngã rẽ con phố.
"Làm sao có thể?" Kỵ sĩ và mục sư hai mặt nhìn nhau, lúc này mới phản ứng lại được.
"Hai tên kia không giết sao?" Liễu Hạ hỏi Cố Phi.
"Không giết." Cố Phi gật đầu, "Hai người bọn chúng cũng không động thủ."
"À..." Liễu Hạ đáp một tiếng, chẳng qua đây hiển nhiên không phải lý do, bởi vì bất cứ lúc PK nào, kỵ sĩ và mục sư phần lớn đều không động thủ chút nào, trong ánh mắt Liễu Hạ còn có nghi hoặc.
"Aiz, kỳ thực là, chúng ta muốn đến học viện mục sư logout, giết hắn xong hắn tại đó hồi sinh, một hồi gặp phải trên đường, lại bị hắn chặn." Cố Phi nói.
"Anh sợ bị mục sư chặn?" Liễu Hạ kinh ngạc.
"Được rồi! Tôi thú nhận!" Cố Phi không đành chịu, bên tai Liễu Hạ nhỏ giọng nói: "Tôi không còn lam..."
"..."
"Nghỉ ngơi cho tốt đi!" Đến khu an toàn, Cố Phi căn dặn Liễu Hạ một tiếng. Hai người riêng phần mình logout.
Ngày kế lại đến, login liền thấy Ngự Thiên Thần Minh khóc gọi quỷ hô thần: "Mới đến sao ông anh, tôi đợi sắp đến mức trái tim cũng tan nát."
Cố Phi phóng khoáng vung tay lên: "Đi lãnh nhiệm vụ đi!"
"OK!" Ngự Thiên Thần Minh vô cùng vui vẻ đi lãnh nhiệm vụ.
Cố Phi hoạt động gân cốt xong, nhìn cột bạn tốt một chút. Phiêu Lưu mới quen không hổ là kẻ mạnh giới game online. Loại nhân tài này, lúc nào cũng online, Cố Phi cả cuộc đời cũng đều hiểu không nổi.
Cố Phi chào hỏi một tiếng, hỏi hôm nay có muốn cùng luyện hay không.
"Bây giờ bắt đầu sao? So với hôm qua sớm một chút á!" Phiêu Lưu kinh ngạc. Thân làm một cao thủ kinh nghiệm phong phú, tự nhiên liếc một cái liền nhìn ra Cố Phi, Lạc Lạc thuộc về loại đội ngũ cố định luyện cấp. Loại đội ngũ này luyện cấp mỗi ngày đều đúng lúc đúng giờ, chính là quân đội trong truyền thuyết game online.
"Còn chưa." Cố Phi thấy được trong cột bạn tốt như Lạc Lạc, Liễu Hạ, Băng Lưu Ly hết thảy không online, lại nói. "Đại khái phải khoảng 7 giờ, đến lúc đó tới sao?"
"Đến chứ, tôi phát hiện một địa phương tốt, luyện cấp hiệu suất tuyệt đối càng cao." Phiêu Lưu nói.
Quả nhiên là cao thủ. Cố Phi thán phục. Rõ là người bên ngoài, đến thành Vân Đoan mới có bao lâu đâu, cũng có thể phát hiện nơi đất tốt hợp phong thủy để luyện cấp bậc.
"Vậy đến lúc đó gặp." Cố Phi hồi phục.
"Đến lúc đó gặp."
Hai người hẹn sẵn hoàn tất, Cố Phi trong lúc rảnh rỗi, lại lắc lư một vòng ở trên đường tùy ý. Hy vọng va chạm vào chút phiền phức.
Nhưng việc đời luôn thay đổi không ngừng như thế. Đang khi bạn cần, bao giờ cũng không cho bạn được như ý. Cố Phi đi phố tây rồi phố đông, đi phố nam rồi lại phố bắc, phố giao dịch thứ nhất chuyển tới con phố giao dịch thứ tư. Trên đường nhiều người lắm, nhưng chỉ không có kẻ nào xông đến cho Cố Phi một đao, Cố Phi thậm chí lấy đó làm tiếc.
Đang đi lại không thú vị, nghĩ tìm địa phương nghỉ chân, tin nhắn Ngự Thiên Thần Minh đến.
"HELP!" Ngự Thiên Thần Minh kêu gào.
Cố Phi mừng rỡ. Có Ngự Thiên Thần Minh gọi liền có chiến đấu. Vội vàng trả lời: "Ở chỗ nào? Mục tiêu nam hay nữ? Bên người có bao nhiêu người, ồn ào hay kiêu căng, ác hay tầm thường."
Ngự Thiên Thần Minh trả lời: "Còn không thấy được người."
"Vì sao?" Cố Phi sửng sốt.
"Người này thần kinh, một phút có một tọa độ khác. Hắn ta đến bây giờ còn không có đứng yên. Hơn nữa đang ở bên trong thành, cũng không biết hắn chạy lung tung cái gì. Tôi vẫn luôn đuổi lại đuổi, thế mà đến bây giờ không thấy được bóng người hắn đâu. Vừa rồi tôi tính khoảng cách giữa hai lần tọa độ của hắn, người này tốc độ di động rất nhanh, chắc chắn trên tôi. Cho tôi mượn giày anh đeo một chút. Bằng không tôi đuổi không kịp." Ngự Thiên Thần Minh nói.
"Ra thế, cậu ở đâu?"
Hai người bấy giờ hẹn địa điểm. Cố Phi tới trước, đợi hai phút, tin nhắn Ngự Thiên Thần Minh chợt tới: "Ồ, tên ngu ngốc kia hình như bất động."
"Thật không? Vậy không cần tôi rồi? Tôi đi á."
"Đi đi!" Nói thật thì Ngự Thiên Thần Minh cũng thực sự ngại phiền Cố Phi nhiều lần thế này. Đao tốt đương nhiên cần dùng lưỡi đao bén nhọn, thời khắc mấu chốt nhờ Cố Phi ra mặt giải quyết khó khăn là được.
Ai ngờ một phút sau tọa độ lại đổi mới, khác với trước đó. Ngự Thiên Thần Minh trước tiên nhịn xuống lại quan sát mấy phút, tọa độ lại bắt đầu thay đổi không ngừng.
Ngự Thiên Thần Minh trăm điều bất đắc dĩ, chỉ có thể lại phát ra tín hiệu cầu cứu Cố Phi.
"Chờ cậu đấy, qua đây giày lấy đi." Cố Phi cũng phiền, "Hoặc là tôi giúp cậu chém chết hắn."
Hẹn địa điểm, Cố Phi tới trước. Hai phút sau, Ngự Thiên Thần Minh phát hiện tọa độ lại là hai lần chưa nhúc nhích, trong lúc mơ hồ, đã ý thức được hơi có chỗ không đúng lắm.
Đến nơi, giương mắt vừa nhìn, hai mắt Ngự Thiên Thần Minh tối sầm suýt nữa ngất xỉu luôn.
Cố Phi bước nhanh đi tới, trong ta giơ lên "Đôi giày Truy Phong": "Lấy đi."
Ngự Thiên Thần Minh mặt không chút thay đổi: "Anh tự sát đi!"
"Gì đấy?"
"Tôi nói, anh tự sát mau!" Ngự Thiên Thần Minh lặp lại.
"Cậu nói cái gì đó hả!"
Ngự Thiên Thần Minh cuối cùng sụp đổ: "Con mẹ nó trời ạ! Anh là đồ cuồng PK, không có việc gì mỗi ngày liền chém người, đông chém tây chém, hôm qua lại chém năm người có phải hay không!"
"Cậu làm sao biết?" Cố Phi hỏi.
"Nhiệm vụ 31548, PK giá trị 5, móa! Mã số đầu bảng PK thành Vân Đoan vĩnh viễn luôn là anh hả! Ông anh ơi cho tôi xin, anh có sáng kiến mới đi! Cho người khác một cơ hội được không, đừng luôn muốn chiếm vị trí này mà!" Ngự Thiên Thần Minh khóc rống chảy nước mắt.
Cố Phi cuối cùng nghe ra là chuyện gì, lại vừa bực mình vừa buồn cười: "Cậu lãnh đến tôi rồi?"
"Đúng vậy, anh nói, anh giúp tôi chém chết hắn, chém đi, tự sát mau!" Ngự Thiên Thần Minh nói.
"Bình tĩnh một chút, thiếu niên!" Cố Phi vỗ vỗ đầu Ngự Thiên Thần Minh.
"Cứ như thế này tiếp diễn, lúc nào có thể liên tục hoàn thành một trăm lần đây! Hai ngày luôn làm nhiệm vụ này, kinh nghiệm không có tăng bao nhiêu, hiện tại lại muốn bắt đầu từ đầu!" Ngự Thiên Thần Minh gào khóc thảm thiết.
"Nghe nè, bình tĩnh một chút!" Cố Phi nói, "Chờ khi tôi PK giá trị đến 1, cậu tiễn tôi đi nhà lao là được!"
"Cái gì?" Ngự Thiên Thần Minh ngạc nhiên, cậu ta thế nào cũng không nghĩ tới Cố Phi còn bằng lòng hi sinh như thế.
"Không phải hai tiếng đồng hồ thôi sao? Việc nhỏ mà." Cố Phi rộng lượng nói.
"Cái này..."
"Liền quyết định như vậy đi." Cố Phi vỗ vỗ cậu ta, "Đưa huy chương cho tôi, hiện tại tôi liền soạt đến 1."
Ngự Thiên Thần Minh ngây ngẩn mà đem huy chương đưa cho Cố Phi.
"Theo sau đi, sẽ nhanh thôi!" Cố Phi chào một tiếng. Liên tiếp hai cái mục tiêu, cũng đều không độ khó, nhẹ nhõm hoàn thành xong. Ngự Thiên Thần Minh nhìn thời gian một chút: "Mọi người sắp bắt đầu luyện cấp nhỉ?"
Cố Phi đưa mắt nhìn cột bạn tốt, tên của bọn con gái đích thực đã sáng lên rồi.
"Đi đi! Chờ mấy người luyện xong, vừa lúc PK giá trị cũng tẩy đến 1." Ngự Thiên Thần Minh nói. Cố Phi đã giúp việc lớn như vậy, thử nghĩ Ngự Thiên Thần Minh thế nào lại còn không biết xấu hổ mà nói "Đừng đi luyện cấp, trực tiếp cà đến 1 rồi tôi tống anh vào nhà lao" như vầy? Không chỉ thật ngượng mồm, dù cho Cố Phi muốn làm như vậy cậu ta cũng sẽ hết sức ngăn cản. Bây giờ đương nhiên là thúc đẩy hắn đi luyện cấp rồi.
"Aiz, vậy cậu chờ tôi chút!" Cố Phi cũng hiểu được mình vừa nãy hẹn Phiêu Lưu, đột nhiên người không đi, hình như có chút không thích hợp.
"Đợi chút!" Ngự Thiên Thần Minh đột nhiên nói, "Nói như vậy, tôi đây không phải là cũng không có việc gì sao? Cùng mọi người cùng đi nghen!"
"À, cũng được." Cố Phi gật đầu.