Như thế ngay vào lúc này, đó chính đã là tin tức tốt cho năm người. Nếu như tầng bên ngoài nghiêm túc mà bố trí tên trận, thế thì với tốc độ của Thất Nguyệt, Liệt Liệt và Liễu Hạ, muốn đột phá tuyệt đối là điều chỉ tồn tại trong mơ mộng. Tình huống hiện tại, nếu như Cố Phi và Tế Yêu Vũ hấp dẫn đi bộ phận hỏa lực, vẫn có cơ hội nhất định.
Song có điều, đột phá tên trận của cung tiễn thủ chẳng qua là bước đầu tiên của phương án, nơi này nếu có người chết, sau đó sẽ hoàn toàn không có biện pháp tiến hành rồi. Nhất định phải tìm được biện pháp đột phá càng ổn thỏa.
“Nhìn, chính là biên giới kia.” Lúc này Liễu Hạ ngẩng cao đầu, hướng bốn người nói.
Địa hình trong trò chơi bởi vì đa dạng hóa, không nói căn cứ vào khoa học gì cả. Chiến thuật chiếm đỉnh núi này của Đối Tửu Đương Ca, không cần núi cao cỡ nào, chỉ yêu cầu địa hình đơn giản. Tựa như loại bên sườn núi nào đó có một mảnh rừng đại thụ rộng lớn, vậy thì rất dễ dàng bị kẻ địch lén lút tiếp cận tới.
Ngọn núi hiện tại, cơ bản phù hợp yêu cầu chiến thuật của Đối Tửu Đương Ca. Đáng tiếc trên đời không có chuyện cực kì hoàn hảo, Liễu Hạ hiện giờ chỉ ra chỗ sườn núi này, địa hình có hố phập phồng, gập ghềnh.
Đối với một rừng cây mà nói, chút chỗ gập ghềnh như thế quả thật không tính là cái gì. Tầm mắt vẫn rất trống trải y như cũ. Chỉ là tại địa phương như vậy, chỗ che chắn thân thể rất nhiều, uy lực từ cung tiễn thủ sẽ có thể chịu giới hạn chế chút ít.
Năm người giả vờ mang dáng vẻ thờ ơ đi về phương hướng đó.
“Năm người đối phương hiện giờ tập trung toàn bộ tại sườn núi, có muốn lao xuống giải quyết bọn họ hay không? Như vậy liền trực tiếp thắng lợi rồi.” Lúc này trong kênh chat công hội Đối Tửu Đương Ca đầy rẫy thanh âm như thế. Lại nói tiếp, hầu hết trong công hội mọi người đều thấy áp dụng chiến thuật tiêu cực thế này đối phó chỉ có năm người là khó có thể tưởng tượng nổi.
“Không…” Hội trưởng Đối Tửu Đương Ca – Nghịch Lưu Nhi Thượng biểu hiện ra vẻ rất đỗi bình tĩnh: “Pháp thuật công kích của pháp sư bên kia cực mạnh, thành công phóng ra pháp thuật phạm vi liền có khả năng nghịch chuyển điểm số. Tùy tiện áp dụng thế tiến công rất có khả năng cho hắn cơ hội, sau lại do Tế Yêu Vũ chạy trốn, bản đồ lớn thế này muốn vây bắt được cô ấy thực sự rất khó. Càng phiền phức chính là, cô ấy rất có khả năng còn có quyển trục truyền tống có thể chuyển dời trong chớp mắt. Cho nên mọi người ổn định trận hình. Không cho bọn chúng có thể nhân cơ hội, đặc biệt chú ý pháp sư kia. Chỉ cần hắn phóng không ra pháp thuật, đối phương liền không có khả năng nghịch chuyển nữa.”
Hội trưởng lên tiếng, thành viên đương nhiên sẽ không có ý kiến nữa, đành phải tiếp tục chăm chú quan tâm cử động của năm người. Năm người chuyển tới khu vực phòng thủ kia, mọi người liền dựng thân lập tức xốc lại tinh thần hoàn toàn.
“A, bọn họ tiếp cận khu S!” Có người ở trong kênh chat công hội báo cáo.
Cái gọi là khu S, chính là mảnh đất có hố mà mấy người bên Cố Phi nhắm vào, vốn là địa phương bị tì vết duy nhất ở ngọn núi.
“Tôi đã biết.” Hội trưởng Nghịch Lưư Nhi Thượng bình thản lên tiếng. Hắn đã không cần báo cáo, bởi vì hắn đã tận mắt thấy năm người. Nếu như muốn chọn lựa công kích cược ăn cả ngã về không, như vậy khu S đích thật là sự lựa chọn có điều kiện tốt nhất. Nghịch Lưu Nhi Thượng tin tưởng đối phương sẽ đưa ra loại pháp đoán thuộc về cao thủ này, cho nên hắn cũng sớm đã lưu lại phòng trước để khu vực ấy tự mình chỉ huy. Quả nhiên, đối thủ cuối cùng tuyển chọn cái địa phương đó.
“Năm người đều đến sao…” Tận mắt thấy năm người cùng một chỗ, Nghịch Lưu Nhi Thượng sau cùng vẫn không có cải biến suy nghĩ tử thủ. Trừ việc Hàn Gia Công Tử nhấn mạnh thực lực của tên pháp sư phe đối diện, hắn đã tận mắt thấy Cố Phi và Tế Yêu Vũ lợi dụng truyền tống chạy trốn cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến quyết định.
Truyền tống đối với đông đảo người chơi mà nói đều là thứ thực xa lạ. Dưới trạng thái truyền tống có phải vô địch hay không? Lúc truyền tống còn có thể phát động công kích hay không? Nếu như pháp sư ngâm xướng pháp thuật hoàn tất, bị truyền tống đi, vậy pháp thuật còn có hiệu quả hay không có? Bởi vì quá nhiều nghi vấn, để cho Nghịch Lưu Nhi Thượng không thể không cẩn thận đề phòng. Thà rằng thắng xấu một chút, cũng quyết không muốn tựa như công hội Mục Vân trở thành trò cười.
Hiện tại năm người đi tới khu S, sau đó không có dừng lại quá lâu, lập tức xông vào phạm vi tầm bắn của cung tiễn thủ. Chẳng qua đồng thời cũng đã trốn được vào chỗ có thể che thân thể. Cung tiễn thủ phóng tên ra đều bắn không công. Bất đắc dĩ địa lắc đầu, vô thức quay trở lại nhìn về phía hội trưởng bên này, hy vọng đạt được chỉ thị mới.
“Tùy tiện bắn tên quấy nhiễu một chút đi!” Nghịch Lưu Nhi Thượng lên tiếng. Khu vực này cung tiễn thủ đích thực không phát huy tốt, bãi đất bằng quá liền làm khó mọi người.
Vì vậy nhóm cung tiễn thủ phóng tên mang tính tượng trưng, quả nhiên không có uy hiếp gì cả. Năm người kia mỗi người tìm yểm hộ, tại sườn núi lúc ẩn lúc hiện tựa như chuột chui vậy. Một hồi lóe ra một đầu thân ảnh ở đầu gò đất kia, một hồi trong động khác lộ ra nửa cái đầu. Như thể trò chơi đập chuột đủ khiến người kinh ngạc. Tất cả người bên Đối Tửu Đương Ca ảo tưởng trong tay có đem cây búa, phát hiện tình huống liền hung hăng đập một búa vào trúng mới thiệt đã nghiền.
Cứ không làm gì được như thế mãi, trơ mắt mà nhìn năm người họ chợt lóe chợt hiện tiến tới gần năm sáu mươi mét, cuối cùng đồng loạt tụ tại phía sau một gò đất nào đó.
Đối Tửu Đương Ca hậm hực lắm đấy nhé! Từ gò đất đó lại đi về phía trước không tới hai bước, liền có thể tiến vào phạm vi bọn chúng dùng pháp thuật oanh tạc. Pháp thuật phạm vi lớn của pháp sư là sẽ không cần để ý tới việc có nhìn thấy được bạn hay không.
Lúc này hai phương cách xa nhau hơn ba mươi mét, mọi người bên Đối Tửu Đương Ca trái tim đều đang đập bình bịch. Từ khi đối phương vừa rồi nhấp nháy sắp tiến tới nơi, mọi người đều xúc động muốn chủ động xông lên oanh tạc đối phương đến thảm Chỉ là hội trưởng luôn luôn không lên tiếng, cho nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Bọn chúng trốn vào không nhúc nhích rất lâu rồi phải không?” Nghịch Lưu Nhi Thượng đột nhiên hỏi một người bên cạnh.
Người này vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn là nhìn thời gian bên dưới, nỗ lực xác định một chút rồi trả lời: “Đại khái đã mười một giây…”
Vấn đề đó bại lộ trong lòng Nghịch Lưu Nhi Thượng thoạt nhìn thong dong trấn định kỳ thực cũng rất hồi hộp. Thấy năm người không có động tĩnh, lập tức trong lòng có chút sa sút, một giây giống như cả năm.
“Hội trưởng, nếu không…” Người kiềm chế không được có rất nhiều, lúc này phát hiện tâm lý của hội trưởng kỳ thực cùng tất cả mọi người rất nhất trí. Lập tức có người đề nghị chủ động xuất kích.
“Không! Bất biến ứng vạn biến.” Nghịch Lưu Nhi Thượng nói. Mặc dù tâm trạng đồng nhất, nhưng có chút người sẽ phán đoán dựa trên cảm tính, mà có chút người thì có thể khống chế được tâm tình không vì nó quấy rối, Nghịch Lưu Nhi Thượng hiển nhiên thuộc về loại sau, là một nhân tài.
Phương châm bất biến ứng vạn biến vừa mới giao cho xong. Biến đã tới rồi! Chỉ thấy một thân ảnh đột nhiên từ gò đất kia chạy ra ngoài.
“Nhanh bắn!” Mắt thấy đối phương vừa hiện thân sẽ không có chui vào chỗ che chắn khác, Nghịch Lưư Nhi Thượng vội vàng gầm lên.
Nhóm cung tiễn thủ đều trông mong loại cơ hội này rất lâu. Cung tiễn vẫn luôn giương lên dồn dập bắn ra, khu vực sườn núi tên như mưa xuống. Có thể vì tốc độ người nọ thực sự quá nhanh, đại đa số đều phóng không trúng. Có số ít mũi tên còn giữ, bởi vì tuyển dụng kỹ năng Truy Tung Tiễn. Chẳng qua so sánh với tốc độ người nọ, ngắm dùng kỹ năng Truy Tung Tiễn có thể đuổi kịp đến người đó trước một bước, đây thật sự là vấn đề.
Mà đồng thời khi mọi người ở đây bắn cung, sau gò đất dứt khoát đứng ra ba cái thân ảnh một lần. Nhóm cung tiễn thủ chưa chuẩn xong tên để lần thứ hai xạ kích, liền thấy hai trong ba người kia ôm lấy bên hông người bên trái mình, hai cánh tay vung lên mà đem họ quăng ra ngoài, theo xoay người lại ôm lấy người bên phải, lần nữa vung tay quăng ra. Tiếp theo tên đã bắn tới, hai người bay lên, người này trong khoảnh khắc đã bị bắn chết.
“Kỹ thuật không sai, ném rất tốt!” Một người bay tại trên bầu trời cất lời khen, nhưng cúi đầu nhìn thấy Thất Nguyệt đã trong đám mũi tên hóa thành ánh sáng trắng.
“Pháp trận!!” Đối Tửu Đương Ca có vài người nhìn xem cảnh tượng ấy hơi ngây ngẩn, nhất thời quên mất bay tới xem như là vào phạm vi pháp trận, dưới lời nhắc nhở lớn tiếng của Nghịch Lưư Nhi Thượng, họ mới hồi phục tinh thần lại.
Thanh âm ngâm xướng lập tức vang dội, nhưng ai cũng không nghĩ tới một thân ảnh đột nhiên ngay lúc này xuất hiện ngay trong trận của Đối Tửu Đương Ca. Bàn tay trần, không muốn giết người, chỉ là ra sức đẩy mạnh về phía trước, mục tiêu là tất cả pháp sư miệng đang hô “Thiên Hàng Hoả Luân”.
Khi ngâm xướng pháp thuật phạm vi lớn, pháp sư không thể bị công kích cũng không thể di chuyển một chút. Đẩy mạnh kia thật là phương pháp phá hỏng đơn giản hữu hiệu, trực tiếp bị đẩy cắt đứt ngâm xướng không nói, người bị đẩy dời đi đụng vào người khác, người bị đụng không đứng vững hơi hoảng bước lên hai bước, lập tức cũng bị cắt đứt.
Mặc dù rất nhanh liền có chức nghiệp cận chiến tiến lên ứng phó đạo tặc ấy, nhưng vốn dĩ hẳn phải là pháp trận diện tích rộng xuất hiện trên dưới trái phải trước sau, lộ ra mấy cái lỗ hổng. Trước đó Thất Nguyệt ném ra Cố Phi và Liệt Liệt trong không trung gặp nhau, Liệt Liệt vươn hai tay túm lấy Cố Phi, ngắm chuẩn phương hướng cũng dùng một phát Bão Thâu Đầu, đem Cố Phi vung ra đến tuyến đường có một đầu pháp trận không hoàn chỉnh nhất. Mà chính cô ấy thì té rớt xuống đất, chớp mắt đã bị Hoả Thụ Thiên Trọng Diễm trên mặt đất đốt thành một luồng sáng.
“Thiên Lý nỗ lực lên!” Liễu Hạ thân táng trong trận của đối phương dây dưa với đám chức nghiệp cận chiến, hiển nhiên cô ấy là không thể chống đỡ được bao lâu.
Các cô gái có thể chấp hành theo chiến thuật đến nhường này, Cố Phi đã không có một câu oán hận nào.
Từ không trung bay ngang, Cố Phi xuyên qua pháp trận, rớt vào trong trận của Đối Tửu Đương Ca, phía dưới tiếng gọi tiếng quát liên tục, đối mặt công kích từ trên trời giáng xuống, các người chơi trong chốc lát không biết nên ngăn cản như thế nào.
Cố Phi trên không hai cánh tay vung mạnh về sau lưng, một tầng áo khoác đã bị vung lên, Ám Dạ Linh Bào bắt đầu bay phất phới. Cố Phi trở tay vung kiếm, áo khoác bay bay kia bị gài lại đầu vai. Tiếp đó liền hét lớn một tiếng, kiếm vung lên, tại ánh mắt không biết làm sao của mọi người hung hăng rơi xuống đất.
Bụi bặm tung bay. Cố Phi xấu hổ không chịu nổi. Không ngờ quên việc này… Bản thân mình nhờ vả kỹ năng Bão Thâu Đầu bay đến đấy, cho nên hệ thống yêu cầu bạn nhất định phải quăng ngã sõng soài trên đất, nghĩ bận rộn cân đối thân thể trên không trung đều là phí công.
Chẳng qua ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu lại là phúc[1]. Cố Phi chịu bị ném ăn chật vật lại thành kế dụ địch tốt cực, Đối Tửu Đương Ca mọi người thấy Cố Phi bị quăng xong còn chưa có chết, hô hào nhau đến vây quanh.
Cố Phi không để ý việc đứng dậy nữa. Ngay tại chỗ lộn nhào một vòng, lấy kiếm thay mặt đao, chơi đường đao pháp. Trong miệng không quên ngâm xướng “Song Viêm Thiểm”, vung ra một vòng có độ cong lớn nhất.
“6 người!” Cố Phi vui mừng dị thường. Đây là ghi chép số lượng bị giết trong nháy mắt cao nhất khi dùng Song Viêm Thiểm kết hợp với võ công tới nay, không nghĩ tới là dưới tình huống như vậy đạt được.
Bên Đối Tửu Đương Ca cũng đồng thời thu được thông báo phe mình bị thu gặt đi 6 điểm tích lũy, mí mắt giựt liên hồi, lớn tiếng kêu lên: “Đừng xúc động, tản ra, nhanh tản ra! Cung tiễn thủ, tất cả cung tiễn thủ qua đây.”
Nhưng Cố Phi ngâm xướng đã đang sắp xong xuôi rồi: “Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, khởi!”
“Cắt ngang, mau cắt ngang!” Nghịch Lưu Nhi Thượng sốt ruột gấp giọng hô to mọi người tới gần Cố Phi.
Thế nhưng, Cố Phi ngâm xướng chẳng qua là sáu chữ thôi. Nghịch Lưu Nhi Thượng nhắc nhở cũng có năm chữ, hắn không có lý do để phát sau mà tới trước. Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm nở rộ, đã định phải xuất hiện.
[1] Nguyên văn: Tái ông thất mã, ai tri phi phúc – 塞翁失马, 安知非福: Câu chuyện về câu nói này: một ông già ở vùng biên giới bị mất ngựa, mọi người đến an ủi ông, ông bảo rằng:’làm sao biết đó không phải là cái phúc?’. ít lâu sau, con ngựa của ông quay trở về kéo thêm một con ngựa nữa. Mọi người đến chúc mừng, ông bảo biết đâu đó lại là hoạ. Quả vậy, con trai ông vì cưỡi tuấn mã bị ngã què chân. Mọi người đến an ủi, ông bảo không chừng thế lại là phúc. Chẳng bao lâu, có giặc, trai tráng phải ra trận, riêng con ông vì tàn tật được ở nhà sống sót. Ví với chuyện không hay trong một hoàn cảnh nào đó có thể biến thành chuyện tốt.