Cố Phi sớm đã có đề phòng, vội né sang bên cạnh chiến sĩ dùng kỹ thuật giống như Chiến Vô Thương từng sử dụng lúc trước, Xung Phong một nửa đột nhiên huỷ bỏ, đổi thành Toàn Phong Trảm.
Đấu pháp y chang, nên nhìn rõ được tên chiến sĩ này thực lực kém xa Chiến Vô Thương.
Tốc độ ra tay của hắn ta kì thực cũng không chậm, hơn nữa có Ngân Nguyệt ở một bên dùng “Vương Hiệu Lệnh” giúp, e là còn nhanh hơn cả Chiến Vô Thương ngày ấy. Hắn chậm ở chỗ tiết tấu. Xung Phong chuyển sang Toàn Phong Trảm, nắm giữ thời trong quá trình để chuyển hoán, hắn nắm cơ hội kém chính xác xa so với Chiến Vô Thương.
Sơ hở như thế để Cố Phi đủ cơ hội thong dong ứng phó, vung kiếm trực tiếp đỡ trên thân kiếm của đối phương cản lại, nhờ sức mạnh đối phương xoáy tới, dưới chân cũng mượn lực đúng lúc đạp lên, Cố Phi bay ra ngoài nhanh chóng.
Một trong hai thanh kiếm nằm ở tay phụ của đối phương, khó khăn lắm mới xẹt qua được góc áo Cố Phi. Toàn Phong Trảm hay tay kiếm này bị Cố Phi thành công tránh thoát.
Năm người khác xếp thành một hàng Xung Phong kia, lúc này thi triển kỹ năng hoàn tất, quay đầu vừa nhìn, phát hiện phía sau mình đã bị Cố Phi quấy rối làm cho đội hình nhốn nháo.
Bọn họ chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy Ngân Nguyệt vung tay thúc giục họ nhanh chóng tấn công Cố Phi.
Cố Phi cười hì hì, hắn chủ động lao tới chỗ năm người đón đầu.
Ba tên Trọng Trang Chiến Sĩ nâng cao tấm khiên là kẻ có tự tin nhất trong trận, ưỡn khiên to đánh tới Cố Phi.
Cố Phi đã biết rất rõ lực phòng ngự của đối phương rất cao, nếu mình cứng rắn chém tấm khiên là một chút tác dụng cũng không có, bấy giờ bước vòng sang bên cạnh, có ý vọt ra sau lưng đối phương.
Tình huống này có phần giống như ban đầu Ngự Thiên Thần Minh cố gắng tìm cơ hội để bắn: Dù có chuyển góc nào đi nữa, chung quy không thể nhanh bằng việc người ta xoay người. Cố Phi chạy con đường hình chữ C, nhưng vẫn thấy ba tấm khiên chắn trước mắt.
Ba tên Trọng Trang Chiến Sĩ nở nụ cười đắc ý, to gan chủ động ưỡn khiên đi sang chỗ Cố Phi.
Khóe miệng của Cố Phi cũng lướt qua một nụ cười mỉm, tay chỉ về một vị trí phía trước, ngâm xướng thật nhanh một câu.
Gần như là cùng lúc, Ngân Nguyệt bên kia đã cao giọng la lên với ba người: “Cẩn thận phía sau!”
“Vù” một tiếng, Cố Phi biến mất lại xuất hiện, không chút nghĩ ngợi xoay người chém ra một kiếm: “Song Viên Thiểm, Thiểm!”
Thanh âm “kaang” vang lên chói tai. Một kiếm kia chém thẳng lên trên tấm khiên, Ngân Nguyệt đã kêu lên khá đúng lúc, đồng thời cũng thể hiện hắn cùng ba gã đồng bọn của mình xác thực rất ăn ý. Nghe thấy Ngân Nguyệt vừa la, ba người chưa hỏi mặc kệ nguyên nhân là gì, cũng không hề chần chừ, lập tức phòng bị chắc chắn phía sau lưng mình. Một gã Trọng Trang quay người đem khiên chắn ở phía sau, Cố Phi thuấn di vừa tới đây, một kiếm kia liền chém lên nó.
“Thực là Dịch Chuyển Tức Thời ư?” Đôi mắt Ngân Nguyệt còn hơi mê man một ít, đang tự lẩm bảm.
Một kiếm bị đỡ, trong lòng Cố Phi khá thán phục phản ứng nhanh nhạy của đối phương. Đang chuẩn bị lần thứ hai vung kiếm ra tay từ bên cạnh, đã thấy một mặt khiên lớn ở bên trái cứ như một cánh cửa lớn đóng rầm lại, vội vàng né sang bên phải. Thế nhưng lại đụng phải một món đồ cứng, quay đầu nhìn, cũng là một mặt khiên lớn, cùng lúc đó mặt khiên thứ ba cũng đẩy tới từ chính diện. Cố Phi vội vàng muốn lùi về, cuối cùng lại la nhỏ một tiếng “ai da”.
Cố Phi lùi đã được tính là nhanh, nhưng không đuổi kịp đối phương đẩy tay tới nhanh hơn, bị hai tấm khiên kẹp như thế, thân thể Cố Phi chỉ có thể rời khỏi có nửa, nửa người phía dưới, lại bị cắm chắc ở giữa hai mặt khiên.
“Còn có thể chơi vậy à!” Cố Phi dở khóc dở cười, cố sống cố chết giãy dụa nhưng vẫn không cách nào thoát thân. So bì sức mạnh, hắn thực sự chênh lệch người ta quá lớn.
“Nhanh lên!” Ngân Nguyệt trên mặt hiện ra sự vui mừng.
Không cần mệnh lệnh của hắn, ba tên chiến sĩ khác đã mang kiếm xông tới Cố Phi còn không biết cách để thoát thân. Nhưng bọn hắn thuỷ chung không mau hơn mũi tên của Ngự Thiên Thần Minh được.
Ngự Thiên Thần Minh và Kiếm Quỷ lúc nào cũng chú ý thế cục của trận đấu, sau khi Cố Phi đảo loạn đội hình của đối phương, hai nggười đã đang tìm cơ hội tốt để công kích rồi. Mũi tên của Ngự Thiên Thần Minh đã sớm gài sẵn, vừa thấy tình cảnh này, lập tức phóng ra một Thư Kích, đâm vào chính giữa lưng một gã Trọng Trang Chiến Sĩ chèn Cố Phi.
Tấm khiên có thuộc tính phòng ngự vượt qua hết thảy các trang bị khác. Vì vậy, sử dụng nó cũng có một chút hạn chế. So ra, khi bạn mang mũ có lực phòng ngự, cho dù công kích của đối thủ rơi trúng trên người bạn, lực phòng ngự từ cái mũ kia vẫn như cũ được tính vào trong. Mà tấm khiên thì không phải thế, tính chất của nó có chút tương tự như lực công kích của vũ khí, phải khi cùng tiếp xúc với đối thủ, số liệu của nó mới phát sinh tác dụng. Cũng tức là, nếu như công kích không rơi ở trên mặt khiên, hiệu quả tấm khiên này chẳng được tính.
Đã không có thuộc tính biến thái của Tấm Khiên Ngục Tối, Trọng Trang Chiến Sĩ này cũng chỉ giống như các chiến sĩ cao phòng ngự bình thường khác, gặp phải kẻ bắn tên có sát thương cao như Ngự Thiên Thần Minh, lực công kích của đợt đánh lén hiện giờ vẫn là không thể coi thường chút nào.
Trong lúc giãy chết, Nhị Liễn Tiễn, Cường Lực Tiễn của Ngự Thiên Thần Minh ngay sau đó theo nhau mà tới, một tấm lưng lộ chường dường ra cho Ngự Thiên Thần Minh, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Mục sư muốn chạy qua cứu viện đấy, chiến sĩ bay nhanh chạy tới muốn xử đẹp Cố Phi, thế nhưng, nhanh nhất vẫn là mũi tên của Ngự Thiên Thần Minh.
Bất quá, đối phương chặn Cố Phi chỉ có hai tên Trọng Trang Chiến Sĩ, bọn họ còn có tên Trọng Trang Chiến Sĩ thứ ba.
Kẻ đã treo ba mũi tên của Ngự Thiên Thần Minh lúc này, thấy tánh mạng vù vù trôi đi, mà những người khác hình như tới đây sẽ chậm, vội vàng quát lên với tên Trọng Trang Chiến Sĩ gần trong gang tấc: “Đứng đực ra đấy làm gì! Nhanh tới giúp tôi ngăn cản mũi tên đi chứ!”
Người này lại như cũ đứng trơ ra, con ngươi đong đầy nước mắt, vẻ mặt thống khổ, nhưng là hơi động đậy chứ không chịu di chuyển.
“Ngăn mũi tên gì hả?” Một thanh âm bình thản từ phía sau hắn ta truyền tới, Kiếm Quỷ chậm rãi đi ra, tiện tay bỏ cây gậy lớn trở về túi tiền, lúc tay rút ra, đã cầm một chuỷ thủ màu xanh lam óng ánh.
Ngự Thiên Thần Minh ở xa xa tìm cơ hội tốt để xạ kích, Kiếm Quỷ cũng đã dùng Tiềm Hành tiếp cận cuộc chiến. Những người kia hết lòng đều đặt trên người Cố Phi, bỏ quên hai sừng nhọn này, đây là sai lầm mà họ phạm vào hết sức trí mạng.
Trọng Trang Chiến Sĩ vừa nhìn thấy chiến sĩ số ba bị Muộn Côn của Kiếm Quỷ gây choáng, mà hắn bây giờ là lộ lưng rộng nhất cho Ngự Thiên Thần Minh và Kiếm Quỷ, nếu những người khác đuổi tới giúp thì chung quy vẫn chậm nửa nhịp, mình chết như vậy, là không hề có ý nghĩa tí nào. Vì vậy hắn quyết định thật nhanh, bỏ mặc Cố Phi chạy sang một bên, xoay tấm khiên để che chắn cho bản thân.
“Hắn ít máu, mau chóng giải quyết hắn!” Kiếm Quỷ vừa kêu to rồi bước xa bay về phía bên trái người đó, Cố Phi thoát khỏi sự kìm kẹp ngầm hiểu, cũng vọt lên giết về phía bên phải. Tội nghiệp tên chiến sĩ kia trong lúc nhất thời cũng không biến cái khiên này nên cản bên trái hay là ngăn bên phải mới tốt, nghĩ thương tổn pháp thuật của Cố Phi vẫn đáng sợ hơn, nên liền chuyển hướng tấm khiên về hướng Cố Phi.
Kiếm Quỷ không chút lưu tình tung ra một đòn Bối Thứ, mà Cố Phi bên kia thấy đối phương giơ khiên ra đỡ cũng không chút dừng tay, hắn cố chấp tung ra một chiêu Song Viêm Thiểm lên tấm khiên của đối phương.
Mà lúc người này nghĩ nên chuyển bên trái hay chuyển bên phải, cư nhiên hoàn toàn không nghĩ tới Thần Xạ Thủ – Ngự Thiên Thần Minh ở xa xa. Ngự Thiên Thần Minh trong lòng nổi cáu, cũng hung hăng bắn ra một tên.
Thật sự là do thương tổn pháp thuật của Cố Phi thật đáng sợ, làm cho những người này trong lúc nhất thời đều coi thường Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh.
Trên thực tế, Kiếm Quỷ và Ngự thiên Thần Minh cũng là những cao thủ tương đối nổi bật, đứng chung với cùng những kẻ đồng chức nghiệp lẫn đẳng cấp, thương tổn của hai người tuyệt đối đều thuộc về tầng lớp thượng lưu. Bạn chỉ có thể nói công kích của họ không phải là loại biến thái, nhưng cũng chẳng phải dạng vừa.
Bỏ qua hai người này chính là một sai lầm trí mạng, cuối cùng thực sự chết người rồi. Ba người hợp tác công kích, Trọng Trang Chiến Sĩ lúc trước đã bị Ngự Thiên Thần Minh làm hao mất không ít máu vẫn thật chống đỡ hết nổi, bốc hơi thành luồng ánh sáng trắng, hắn mang theo cái khiên của mình đi trước một bước.
Lúc này viện binh của đối phương mới chạy tới, Cố Phi và Kiếm Quỷ thấy cơ hội tốt thì mới ăn, nhanh như chớp liền chạy về phía khác.
Kiếm Quỷ là tự thấy mình không có thực lực một mình đánh lại mấy người kia, mà Cố Phi, thì là bởi vì pháp lực lại dùng sạch rồi.
So chạy, khả năng những người này hoàn toàn không phải là đối thủ của Cố Phi và Kiếm Quỷ, hai người thong dong tiêu sái chạy từ trong trận đối phương ra ngoài, đi tới bên cạnh Ngự Thiên Thần Minh.
Ở xa xa Hàn Gia Công Tử thấy rõ tất cả mọi chuyện, bấy giờ không kiềm chế được ý cười: “Làm rất tốt, vầy thắng chắc rồi.”
Mà gương mặt của Ngân Nguyệt lúc này cực kì đau khổ, vì thế cục trước mắt này đối với bọn họ mà nói chính là bất lợi hết sức. Cố Phi dùng thuấn di ngoài dự đoán của mọi người, trong nháy mắt tiêu diệt hai người bên họ, sau đó ba tên Trọng Trang Chiến Sĩ cũng không thể vây bắt hắn, ngược lại vì thế mà chết mất một người. Hiện tại Công Tử tinh anh đoàn đã vượt lên đầu về điểm số, điều kiện để thực hành chiến thuật diều gió to có thể nói đã đạt được.
Đội ngũ Ngân Nguyệt hết sức e ngại chiến thuật này đấy, bởi vì bọn họ không có một đội ngũ thiên về tốc độ. Vừa đem ra so sánh với đám Cố Phi, Ngự Thiên Thần Minh và Kiếm Quỷ, nhất định là khác biệt giữa rùa và thỏ. Cho dù ba người Hàn Gia Công Tử kia, so tốc độ với đội Ngân Nguyệt cũng chỉ là ngang nhau không ai hơn được ai thôi. Thậm chí có Vương Giả Chi Kiếm có thể tăng thuộc tính đi nữa, đáng tiếc kỹ năng này thời gian rất ngắn, mỗi giây tiêu tốn 4% pháp lực, ý nghĩa sử dụng tối da 25 giây, chút ưu thế về thời gian như vậy, hoàn toàn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ đuổi tới ba người kia.
“Lão đại, làm sao bây giờ đây?” Cố Phi lúc này đang ăn trái cây bổ sung pháp lực, cùng Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh hớn ha hớn hở thưởng thức dáng vẻ của những người còn lại trên đỉnh núi. Thoạt nhìn không có ý định đi lên khiêu chiến lần nữa, những người khác cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhao nhao xin Ngân Nguyệt cách xử lý.
Ngân Nguyệt mê man cố mở to hai mắt nhìn xung quanh trước. Đám ba người Cố Phi hoàn toàn là loại hình tốc độ, không cần nghĩ việc đuổi tới họ. Nguyệt chỉ huy thủ hạ đoàn kết lại, chuẩn bị xuất phát về phía ba người khác, kết quả vừa mới đi hai bước, ba người kia cũng quay người lại, chạy mất.
“Haizz…” Một chút xíu tâm lý nhờ may mắn của Ngân Nguyệt vỡ vụn, đối phương cứ thế mà chạy tiếp mãi, Ngân Nguyệt một biện pháp cũng lấy không ra. Bản đồ tuy nhỏ, người bên Ngân Nguyệt cũng ít, không có cách sử dụng phương thức dồn ép không gian để vây bắt, muốn tìm được đối thủ, chỉ có một cách đuổi theo đối phương, nhưng hiện giờ…