Đáp án của vấn đề này đương nhiên là không phải. Không chỉ ở thành Vân Đoan, mà trong toàn bộ Thế Giới Song Song cũng không có nơi nào thịnh hành làm nhiệm vụ truy nã. Thích thú với việc này, chí ít ở thành Vân Đoan, Cố Phi chưa thấy qua người thứ hai.
Vào lúc Cố Phi trả lời phủ định, Phiêu Lưu khó hiểu: "Vậy vì sao cậu làm nhiệm vụ này hằng ngày?"
"Làm sao cậu biết?" Cố Phi ngẩn ra.
Phiêu Lưu nhìn chung quanh quán rượu một lần: "Nghe nói..."
"À..." Cố Phi thoải mái. Người chơi Thế Giới Song Song, thường xuất hiện ở ba địa phương nhất, một là khu luyện cấp, hai là con phố giao dịch, ngoài ra còn có một nơi chính là quán rượu.
Cố Phi mỗi ngày cà nhiệm vụ này, vào vào ra ra ở trong quán rượu chém người không ít lần. Mà quán rượu là địa điểm luôn luôn có khách quen, tỷ như Hàn Gia Công Tử. Liên quan đến danh tiếng Cố Phi điên cuồng làm nhiệm vụ truy nã, cũng là do đám người như thế kia tung ra ngoài.
Phiêu Lưu ở bên cạnh nói tiếp: "Vốn là hy vọng có thể thấy được 27149 tiếng tăm lừng lẫy, không nghĩ khi đến thành Vân Đoan mới biết được người này đã mai danh ẩn tích rất lâu rồi. Sau lại ở quán rượu nghe nói lại có một người chơi rất nhiệt tình thích làm nhiệm vụ truy nã, rất tò mò, không nghĩ ra gặp được nhanh như vậy."
"Ha ha..." Cố Phi cười gượng. Hằng ngày làm nhiệm vụ truy nã việc này là được! Danh tiếng là có chút chút, nhưng cũng không phải được người ta ngưỡng mộ như 27149 vậy, đại đa số người ngoài không thể hiểu, ngõ ngàng, thậm chí cười nhạo.
Cho dù có những người khen ngợi, hoảng sợ vì thân thủ PK của Cố Phi, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được nghi ngờ: Hằng ngày đều cà nhiệm vụ truy nã, người này không có bệnh chứ?
"Cậu Thiên Lý vì sao nhiệt tình với nhiệm vụ truy nã như vậy thế?" Phiêu Lưu nói ra sự nghi hoặc trong lòng.
Nói là sở thích? Khó tránh khỏi sẽ bị người ta lý giải ra nhiều nghĩa khác, hơn nữa tám phần mười người chơi sẽ không tin phục. Cố Phi đơn giản từ góc độ người chơi game online tung hàng, cởi giày của mình đặt lên trên bàn: "Nhìn đi, đây là khen thưởng nhiệm vụ truy nã."
Các người chơi trong quán rượu đều thi triển Giám Định Thuật với "Giày Truy Phong", một lát sau, thanh âm nuốt nước miếng liên tiếp. Cách đó gần nhất, thân làm cung tiễn thủ Hữu Thủ Tả Soái, tròng mắt đều sắp rơi ra đến nơi rồi.
"Liên tục hoàn thành nhiệm vụ truy nã 100 lần, có thể đạt được đôi "Giày Truy Phong" này." Cố Phi vừa nói, vừa đeo giày lại trên chân.
Phiêu Lưu hơi nhíu nhíu mày. Đôi giày kia đích xác là giày cực phẩm hiếm thấy hiện nay, nhưng nếu liên tục hoàn thành nhiệm vụ truy nã 100 lần, chi phí dùng để đánh đổi quá lớn.
Hơn nữa hai chữ "liên tục" này hệ thống nói nghe có vẻ đơn giản, hoàn thành việc này thực sự không dễ, thiên thời địa lợi nhân hoà một chút cũng không thể thiếu.
Phiêu Lưu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Cố Phi đang ở trên bảng kinh nghiệm hạng đầu mà vù vù bay xuống rồi. Tên đó thấy đây chính là chuyện hạt vừng mà ném dưa hấu sang bên. Nếu như nói Cố Phi là một cung tiễn thủ hay loại chức nghiệp tương tự, tên đó còn có thể giải thích.
Nhưng vấn đề hắn là một pháp sư, có một đôi giày cực phẩm như thế đích xác cũng sẽ mạnh lên rất nhiều, nhưng nếu phải hi sinh nhiều thời gian và kinh nghiệm như thế để đánh đổi, Phiêu Lưu nghĩ không nên. So với việc đó, Phiêu Lưu thà rằng đập tiền đi mua cho rồi.
Bởi vì phía công ty trò chơi cố ý hứa hẹn, Thế Giới Song Song không có vật phẩm "Nhặt xong trói định, không có cách nào giao dịch", đôi giày này đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.
Nghĩ đến tận đây. Phiêu Lưu đã mở miệng hỏi thăm: "Đôi giày này của cậu có chuẩn bị bán không?"
"Bán? Không nghĩ qua..." Cố Phi nghe thấy cái chữ "bán" này thì thậm chí đã ngẩn người, hắn ở trong trò chơi căn bản cũng không có ý thức buôn bán. Luyện cấp đánh được tới nhiều đồ ngổn ngang, đã chất đống vào kho hàng, chưa từng bớt thời giờ đi bán một lần nói gì cái khác.
Đã từng có kinh nghiệm đi cầm vài món gửi bán ở phòng đấu giá.
Nhưng cuộc sống bán buôn như vậy muốn làm tốt, bạn phải tốn thời gian đi phân tích thị trường. Cố Phi chưa từng nghiên cứu qua. Chỉ là nhìn giá yết vật phẩm tương tự của người khác, vì vậy cũng treo giá chiếu theo người ta mà thôi.
Không biết có phải lúc tham chiếu giá cả vật phẩm đều là hàng hóa của thương nhân lòng dạ hiểm độc hay không, nói chung Cố Phi gửi bán đồ gì chưa từng bán ra, phí gửi bánmấy ngày kế tiếp tiêu phí n kim tệ. Phí gửi bản này là hệ thống thu lấy.
Ngang ngược mà trực tiếp trừ mỗi ngày từ trong túi bạn, một đường sống cũng không có. Cố Phi khóc không ra nước mắt, từ nay về sau bỏ ý niệm bán đấu giá trong đầu.
Bây giờ Phiêu Lưu đột nhiên muốn bàn việc mua bán cùng Cố Phi, Cố Phi lại có chút cảm giác chân tay luống cuống. Nghĩ thầm chú trực tiếp cho tôi một đao còn thống khoái hơn, nói chuyện làm ăn gì nha!
Thấy Cố Phi không có suy nghĩ muốn bán trong đầu, Phiêu Lưu lại bắt đầu có chủ ý khác. Tay lục lọi ở trong túi, móc ra một cây pháp trượng: "Thiên Lý cậu xem nó một chút đi."
Pháp trượng bày trên bàn, Cố Phi thi triển Giám Định Thuật.
"Không tệ lắm!" Cố Phi khen. Đây là một cây Trượng Tử Sam chữ vàng. Pháp hệ số yêu cầu 110. Ngoài ra cường hóa pháp thuật 35%, thương tổn pháp thuật + 15%, trí tuệ + 10, tinh thần + 10.
Trượng Tử Sam là pháp trượng trình độ cấp 40, một trong những pháp trượng mà pháp sư hiện nay pháp sư có thể có, có thể xứng hai từ cực phẩm. Khái niệm hệ số này, chính là từ một nhóm trang bị cực phẩm như thế này bắt đầu xuất hiện.
Mà cây Trượng Tử Sam này, vậy mà cường hóa pháp thuật bản thân 35%.
Ý nghĩa của cường hóa pháp thuật chính là: Ví dụ như một cây pháp trượng tầm thường có công kích pháp thuật là 80-100, thế thì nếu như có được thuộc tính cường hóa pháp thuật 35% này, thuộc tính công kích pháp thuật cuối cùng biểu hiện ra ngoài tức là 108-135.
Lý luận tương tự, trên trang bị khác cũng thường gặp phải các loại thuộc tính cường hóa kiếm thuật, cường hóa thuật bắn, cường hóa phòng ngự.
Đơn giản mà nói, cây Trượng Tử Sam này của Phiêu Lưu, so với Trượng Tử Sam thông thường cao hơn 35% công kích pháp thuật, ngoài ra còn tăng 15% thương tổn pháp thuật, 10 điểm trí lực và tinh thần, là một pháp trượng cực phẩm phát ra tương đối cao.
"Đổi đôi "Giày Truy Phong" kia của cậu, thấy được không?" Phiêu Lưu nói. Phiêu Lưu vẫn để ý kiếm Ám Dạ Lưu Quang của Cố Phi ở trong mắt, bất quá dùng Giám Định Thuật vài lần, kiếm này chưa từng bị giám định ra.
Bất quá nếu ở trong tay một pháp sư, lẽ nào đây là một thanh pháp kiếm?
Người chơi bình thường không biết pháp kiếm tồn tại, Phiêu Lưu lại từng có một lần ở một nhiệm vụ thấy qua trong tay NPC. Pháp kiếm có song thuộc tính, tức có lực công kích pháp thuật đồng thời còn có thêm lực công kích vật lý.
Nghe thoáng qua có vẻ vô cùng trâu bò, nhưng trên thực tế, trang bị song thuộc tính, cũng mang ý nghĩa trị số hai loại thuộc tính cũng sẽ không cao.
Phiêu Lưu đã biết pháp kiếm như thế nào, công kích vật lý không bằng kiếm thường ngang cấp, công kích pháp thuật không bằng pháp trượng ngang cấp. Ngoại trừ tạo hình tương đối đẹp trai, Phiêu Lưu thực sự không cảm thấy pháp kiếm có ý nghĩa tồn tại gì.
Cái thanh này của Cố Phi, thoạt nhìn tạo hình lại thêm nổi bật chút, nhưng nếu như là pháp kiếm, nói vậy cũng không thoát được loại thiết định kia. Cho nên Phiêu Lưu mới lấy ra cây Trượng Tử Sam chữ vàng muốn trao đổi cùng Cố Phi.
Vũ khí luôn luôn được người chơi coi trọng nhất, với cái nhìn của Phiêu Lưu, tên đó nghĩ cây pháp trượng này đối với Cố Phi hẳn là quan trọng hơn đôi giày kia một chút. Đổi lại là tên đó, tuyệt đối sẽ không từ chối.
Đáng tiếc Cố Phi cũng không phải tên đó, nghe thấy kiến nghị này của Phiêu Lưu xong, hơi ngẩn ra, rất mau trả lời: "Không cần."
Cây Tử Sam Chi Trượng này đích thực vô cùng mê người, đáng tiếc nó gặp phải kiếm Ám Dạ Lưu Quang và Cố Phi.
Từ góc độ vũ khí mà nói, kiếm Ám Dạ Lưu Quang đều như những gì Phiêu Lưu dự đoán, chỉ tiếc, kiếm Ám Dạ Lưu Quang là trang bị trình độ cấp 70, mặc dù sẽ thấp hơn trang bị cùng cấp, nhưng loại Trượng Tử Sam này mới vừa vào ngưỡng cửa trang bị 40 cấp, ở trước mặt nó vẫn hoàn toàn chưa đủ nhìn.
Từ góc độ Cố Phi mà nói, tên đó yêu thích kiếm pháp hơn rất nhiều so với côn pháp, sẽ không nghĩ cầm kiếm đi đổi gậy gộc.
Không sai, ở trong mắt Cố Phi đó không phải là pháp trượng, chỉ là cây gậy, hơn nữa hầu như không có thương tổn vật lý. Rác rưởi! Đây mới là tiếng lòng của Cố Phi, đủ để cho Phiêu Lưu cảm thấy tan nát cõi lòng.
Nhưng thoạt nhìn Phiêu Lưu đối với việc Cố Phi từ chối cũng có chuẩn bị, không có biểu hiện quá ngoài ý muốn, nói "Đáng tiếc" xong liền thu Trượng Tử Sam trở về.
Mấy người lại tùy ý hàn huyên vài câu, Hữu Thủ Tả Soái tiếp cận Cố Phi hỏi thăm một chút cặn kẽ thủ tục nhiệm vụ truy nã. Rất hiển nhiên, thân làm cung tiễn thủ cậu ta cũng giống như Ngự Thiên Thần Minh, đối với đôi Giày Truy Phong" này cực kỳ có hứng thú.
Bấy giờ Cố Phi nhận được tin nhắn, nguyên bản tưởng rằng là Ngự Thiên Thần Minh lại gửi "help", vừa mở ra nhìn lại là Lạc Lạc: "Đại hiệp, tới luyện cấp đi!"
"Sớm như vậy?" Cố Phi ngoài ý muốn, thời gian so với hôm qua nói sớm một tiếng đồng hồ.
"Tiểu nữ tử đã đợi không kịp đợi muốn thưởng thức tư thế oai hùng của đại hiệp." Lạc Lạc đáp.
"Sẽ tới." Cố Phi đáp lại một câu, đứng dậy nói lời cáo từ với ba người đám Phiêu Lưu.
"Đi luyện cấp?" Phiêu Lưu lông mày giơ giơ lên, "Cùng đi ha?"
"Ồ? Tôi có đội đó!" Cố Phi nói.
"Thêm ba người chúng tôi chắc không có vấn đề gì chứ?" Phiêu Lưu hỏi.
Vì vậy Cố Phi gởi tin nhắn đi hỏi Lạc Lạc.
"Đẹp trai không?" Lạc Lạc hỏi.
"Cái này, tạm được." Cố Phi liếc nhìn Phiêu Lưu. Dựa vào cách ăn mặc, Phiêu Lưu một thân trang phục vẫn là vô cùng đẹp trai, đặc biệt là cây pháp trượng trong tay cậu ta, tựa như một cây đuốc được điêu khắc có ngọn lửa đang cháy, nhìn hết sức cool.
"Còn có hai người." Cố Phi giới thiệu, lại bắt gặp Tả Thủ Tả Ái và Hữu Thủ Tả Soái châu đầu ghé tai, ứa mồ hôi lạnh một hồi xong nhịn không được cũng nhiều chuyện, "Thật giống là đoạn bối đó!"
"Sao? Thiệt hả?" Lạc Lạc hỏi.
"Tôi thấy thế..." Cố Phi nói.
"Đến, gọi người lập tức đến." Trong tin nhắn Lạc Lạc lộ vẻ dứt khoát.
Cố Phi dưới sự ngỡ ngàng, lập tức kêu ba người lên đường.
Trên đường, Phiêu Lưu và Cố Phi sóng vai mà đi. Đều là pháp sư, khó tránh khỏi muốn trao đổi một chút tâm đắc về pháp sư trong lúc chơi. Tỷ như, phiêu lưu hỏi: "Nhìn cậu ban nãy ở trong quán rượu động thủ cùng đám người kia, tựa hồ cậu tăng nhiều điểm nhanh nhẹn phải chứ?"
Cố Phi gật đầu: "Ừ, toàn bộ nhanh nhẹn."
"Gì?" Phiêu Lưu cho rằng nghe lầm.
"Toàn bộ nhanh nhẹn."
Phiêu Lưu miệng ói ra đống máu, sau một lúc lâu mới nói: "Xem ra đấu pháp của cậu nhất định là chơi diều đến chết." Trừ nó ra Phiêu Lưu thực sự không nghĩ ra một pháp sư thêm toàn bộ nhanh nhẹn là ý nghĩ như thế nào.
Cố Phi lại nói: "Không chơi thế, loạn thêm."
Phiêu Lưu lại nôn ra máu, như các cô gái bên Trọng Sinh Tử Tinh an ủi Cố Phi mà nói rằng: "Đến cấp 40 thì tốt rồi, có thể tẩy điểm."
Cố Phi cười cười, không có nói là mình có làm thế hay không.