Hơn nữa, một đao này của Tế Yêu Vũ hình như còn không dùng kỹ năng, lực công kích của đòn này càng làm người ta phải tặc lưỡi.
Trong lòng đám lão đại ở đây đều suy nghĩ, nếu như vừa rồi Tế Yêu Vũ đánh về phía mình, vậy thì bản thân có năng lực né tránh hay không, nếu như không tránh mau được, thế thì ăn một đao kia hay không. Vừa tưởng tượng, khuôn mặt mỗi người đều trắng bệch.
Trong lòng chỉ còn lại một ý niệm: Nhanh quá! Làm sao mà né chứ.
Tế Yêu Vũ trở về chỗ cũ, vẫn thở phì phò: “Ăn nói láo toét, có biết quy củ không vậy!” Nói xong còn chưa hài lòng vuốt dao găm, đưa mắt đảo quanh trên người đám lão đại kia, giống như đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Phần tử xấu còn lại trong tổ ba người của Ngân Nguyệt bây giờ ngay cả thở mạnh cũng không dám, chứ nói chi đến kiếm chuyện gây ly gián. Nhưng hắn không nói, lại có người điểm danh muốn hắn nói.
Hàn Gia Công Tử lúc trước sắp bị bọn họ bức đến chân tường, bây giờ mang vẻ mặt hả hê, chỉ thẳng ngón tay vào hắn mà nói: “Anh bạn kia, không muốn nói ra suy nghĩ của mình à?”
“Không có! Không có!” Phần tử xấu xa vội vàng phủ nhận.
“Không thể nào? Lúc nãy tôi thấy cậu nói nhiều lắm mà!” Hàn Gia Công Tử tiếp tục.
Tên dư nghiệt này lén lút liếc nhìn Tế Yêu Vũ, cảm thấy Tế Yêu Vũ cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, nên sợ toát hết mồi hôi lạnh ướt sũng cả lưng, không ngừng lập lại “không có lời gì muốn nói”. Đây chính là biểu của việc có tật giật mình, đổi thành người khác, không khẩn trương đến thành như vậy.
Mà hắn biểu hiện ra sự sợ hãi, cũng tăng thêm bóng ma trong lòng đám lão đại, ai ai đều không dám nói chuyện lớn tiếng nữa rồi.
Hàn Gia Công Tử cố nén cười, đang chuẩn bị nói vài lời xã giao mở một lối thoát cho các lão đại, tuyên bố bỏ dở hoạt động hôm nay, đột nhiên cửa quán rượu lại mở ra, một người đi vào.
“Ơ, còn chưa rời đi sao?” Người vừa bước vào đảo mắt nhìn qua rồi phun ra một câu như thế.
Hàn Gia Công Tử xoay người lại, vừa nhìn thấy người bước vào hắn đã muốn phun ra một ngụm máu. Cố Phi! Tên này lại xuất hiện ở quán rượu vào thời điểm cực kì không đúng lúc thế này. Cứ dày vò nhiều lần như vậy, việc này còn xong được hay sao?
“Cậu tới đây làm gì!” Mặt Hàn Gia Công Tử đen lại.
“Làm nhiệm vụ truy nã! Lần này là làm nhiệm vụ thật đó!” Cố Phi nói.
“A…” Đám lão đại bừng tỉnh kêu lên, hơn nữa mặt ai cũng vui vẻ. Nếu không có Cố Phi nói lời này, bọn họ chắc trong lúc nhấ thời thật chưa nhận ra hắn. Bời vì lúc trước khi bước vào Cố Phi đã che mặt, không ai biết được dung mạo thật của hắn. Bây giờ bỏ che mặt rồi, mọi người lại không nghĩ tới hắn đầu tiên. Pháp sư mặc áo choàng màu đen hiện giờ đi đầy đường, ngay cả trang phục mục sư đều có cái màu đen: Hắc Ám Mục Sư cấp 40 có trang phục mới nhất chính là màu đen thui. Mà pháp sư và mục sư nếu không nhìn kỹ cũng khó phân biệt, một người tuỳ tiện tiến vào quán rượu, bạn sẽ phí công dùng sức đi giám định xem chức nghiệp của đối phương sao?
Cho đến khi Cố Phi nói ra bốn chữ “Nhiệm vụ truy nã”, đám lão đại lập tức bừng tỉnh. Đợi Cố Phi móc kiếm Ám Dạ Lưu Quang từ trong túi ra, mọi người càng xác nhận chắc chắn. Chỉ là đám người Thất Nguyệt vẫn còn ngồi bàn bên kia nhìn chằm chằm kìa, Cố Phi đột nhiên xuất hiện, đám lão đại đều nghẹn đỏ mặt không nghĩ ra nên tiến lên bắt chuyện thế nào.
Nhưng lúc này Cố Phi chủ động, hắn rút kiếm chậm rãi tiến lên phía trước. Lần trước tới rất kiêu ngạo, nhưng lúc này lại giống như áy náy, cư nhiên rất lễ phép nói với các lão đại đứng trước mặt: “Mong mọi người nhường đường một chút, tôi làm nhiệm vụ.”
Nghe vậy vài lão đại như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng né sang bên cạnh nhường đường. Có một vài người lanh lẹ, chủ động bước tới hỏi: “Tìm người nào, tôi có thể giúp cậu không?”
Lời này thật sự rất nặng. Phải biết rằng đa số những người ở đây đều là lão đại, hai lão đại trực tiếp đối đầu, sau đó sẽ dẫn đến công hội hai bên chạm trán luôn. Bởi vậy có thể thấy được nhân tài dạng như Cố Phi là khiến người ta coi trọng nhường nào.
Chỉ để tranh thủ ấn tượng tốt của hắn, thậm chí không tiếc đốp chác với công hội đối phương. Mà chỉ cần đánh lên kiểu này, người dẫn đến chuyện ấy là quá rõ ràng. Cho nên Cố Phi sao đi nữa cũng phải đi giúp một chuyến, hắn giúp bên nào tự nhiên không cần nói cũng biết, rồi sao đó Cố Phi không khỏi bị kéo đến một phe nhất trí, rồi sau lại thế này thế kia, chung quy sẽ có thật nhiều cơ hội có thể lợi dụng.
Chợt nghe qua thôi thì thấy là chiêu lấy lòng khoa trương lại ngu xuẩn, trên thực tế cũng là thế công tâm lý rất tinh vi xảo trá.
Đáng tiếc người này lại không biết sở thích của Cố Phi, thật vất vả lắm mới tìm được người để chém, Cố Phi đâu chịu cứ vậy mà nhường người khác? Sau khi từ chối sự giúp đỡ của họ, Cố Phi đã chỉ kiếm vào một người nào đó: “Chính là anh đấy, mời những người khác tránh ra một chút!”
Mọi người bây giờ muốn lấy lòng Cố Phi đều không kịp, huống hồ nói đến làm nghịch ý hắn, mau chóng nhường chỗ thành một vòng tròn. Mà mục tiêu của Cố Phi, cũng đường đường là hội trưởng của một công hội nào đó, tâm trạng lúc này lại không hề tốt.
Đối phương đều chỉ thẳng mặt giết tới cửa, hắn dù có muốn lấy lòng, cũng không trở thành kẻ không có khí phách gì đưa cổ ra mặc kệ đối phương chém. Thái độ không coi ai ra gì của Cố Phi bây giờ, vào mắt hắn chính là vô cùng khó chịu đấy.
“Nói cho cùng chỉ là một pháp sư, ngược lại mình muốn nhìn xem có thể trâu bò cỡ nào!” Lòng người này thầm nghĩ, phất tay rút ra trường kiếm của mình.
Người nọ là một chiến sĩ, theo góc độ bình thường trong game online để suy nghĩ, thì khoảng cách thế này, không gian không lớn, pháp sư hầu như chỉ có thể mặc cho chiến sĩ làm thịt mà thôi. Chỉ tiếc, Cố Phi là một sự tồn tại bác bỏ lẽ thường. Sở dĩ Diệp Tiểu Ngũ nhớ mãi không quên Cố Phi, cũng bởi vì Cố Phi ở trong trò chơi này căn bản chính là một kẻ phá vỡ luân lý.
Pháp sư căn bản không phải là cái dạng này mà! Nếu như Cố Phi lựa chọn một loại chức nghiệp cận chiến như chiến sĩ hoặc võ gia, sau đó phát huy võ công của hắn, e rằng Diệp Tiểu Ngũ sẽ không quan tâm hắn đến trình độ này. Hết lần này tới lần khác chức nghiệp của hắn lại là một pháp sư, sau đó sử dụng võ công áp sát người ta là chính, kết quả lật đổ ý tưởng thiết kế đầu tiên cho chức nghiệp trong trò chơi, điều này mới là nguyên nhân chủ yếu Diệp Tiểu Ngũ cho rằng Cố Phi là kẻ phá hư tính cân bằng của trò chơi.
Tên hội trưởng chiến sĩ này đã biết uy lực Song Viêm Thiểm của Cố Phi cực lớn, bây giờ nhìn hắn từng bước tới gần, đoán chắc là muốn thi triển một chiêu này, như vậy thì chỉ cần mình ra tay trước, thì bất luận thương tổn pháp thuật của hắn mạnh bao nhiêu, phòng ngự của pháp sư chung quy vẫn rất yếu ớt. Mình lấy công thay phòng ngự, làm hắn không phóng ra pháp thuật, chẳng phải là xong rồi sao?
Tên hội trưởng này phán đoán vẫn đủ sáng suốt, đợi Cố Phi bước đến trước người hắn cách hai mét, đột nhiên đầu nhào tới, sử dụng Xung Phong lao qua.
“A!” Mọi người đứng ngoài sợ hãi kêu lên một tiếng, cả đám đều theo bản năng mà lo lắng cho Cố Phi. Đồng thời trong lòng than thở kinh nghiệm của người pháp sư nọ hình như cũng không đủ nha, cư nhiên cứ thế đi tới thẳng mặt chiến sĩ, hoàn toàn không đề phòng chiến sĩ dùng Xung Phong ư?
“Haiz!” Khi mọi người còn đang lo lắng cho Cố Phi, bản thân hắn cũng thở dài một tiếng.
Lúc chiến sĩ cúi đầu, Cố Phi đã biết hắn muốn ra chiêu gì, thậm chí ngay cả rất nhiều màn kế tiếp hắn đều đoán trước được. Mà tất cả chuyện xảy ra sau đó, cũng y đúc với những gì mà hắn đoán.
Cố Phi nhẹ nhàng nghiêng người tránh né, Xung Phong của chiến sĩ vừa lúc sượt qua người, đồng thời hắn vừa ngâm xướng vừa vung kiếm chém chéo, bổ suống sau lưng của chiến sĩ.
Không biết đây đã là lần bao nhiêu Cố Phi giao thủ với chiến sĩ, sử dụng chiêu Xung Phong ngay bắt đầu như này hắn không biết đã từng trải bao lần rồi. Hắn phi thường tiếc nuối chuyện những người chơi này dùng đấu pháp hết sức công thức rập khuôn thế này, chiến thuật của tất cả mọi người giống như đều từ một khuôn mẫu khắc ra.
Điều này đương nhiên dẫn tới biện pháp đánh trả bọn họ của Cố Phi hầu như đều phải lặp lại, chính là nghiêng người tránh qua sau đó sử dụng một chiêu “hồi phong lạc nhạn” (chim nhạn lạc đàn quay về núi), cứ chém là trúng, lần nào cũng thế.
Cố Phi cô độc mà! Tịch mịch lắm! Độc cô cầu bại [1] luôn đó! Hắn mong ngóng một người chiến sĩ nào có thể né một kiếm này của hắn. Nhưng hắn phát hiện, một người cũng không có.
[1] Độc Cô Cầu Bại – 独孤求败: là một nhân vật hư cấu trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung, được xem là nhân vật có võ công cao nhất, là thiên hạ vô địch. Nhân vật này đề cập đến chi tiết trong Thần điêu hiệp lữ, Tiếu ngạo giang hồ. Độc Cô Cầu Bại chưa từng xuất hiện trong các tình tiết của tiểu thuyết mà chỉ để lại những triết lý đặc sắc về kiếm thuật. Tên của Độc Cô Cầu Bại có nghĩa là Cô độc một mình cầu được bại trận, biểu thị khả năng kiếm thuật thần thông của nhân vật này. Thường được sử dụng với nghĩa chỉ một người buồn bã, chỉ có một mình vì võ công quá thâm hậu do đó không ai có thể đánh bại được.
Lúc này, phía sau lưng chiến sĩ nổi lên một đám lửa sau khi Xung Phong xong nửa chặng, nhìn sơ qua thì cực ngầu. Phong cách này là do Song Viêm Thiểm còn có hiệu quả đốt cháy trong một đoạn thời gian. Chiến sĩ này Xung Phong xong, lửa trên lưng còn không tắt, giống như là thắt một cà vạt đỏ, nhưng lại bay vòng ra sau lưng.
Một màn này ngay cả Cố Phi cũng không thường gặp được. Bởi vì những đối tượng hắn giao thủ, tám mươi phần trăm đều trực tiếp bốc hơi khi trúng Song Viêm Thiểm, ít có ai có thể chống được hiệu quả đốt cháy mà còn sống.
“Không hổ là hội trưởng, thật kiên cường nha!” Cố Phi thầm khen trong lòng, hắn bước lên hai bước, đưa tay lên chuẩn bị chém ra một kiếm, thì đột nhiên ánh sáng lóe lên, chiến sĩ đã biến mất.
“Kiếm khí??” Có người sợ hãi kêu lên.
“Kiếm khí mẹ gì, là hiệu quả đốt cháy của Song Viêm Thiểm!” Có người lập tức khinh bỉ đáp.
Cố Phi cụt hứng thu hồi kiếm, không nghĩ tới đối phương sau khi chịu được Song Viêm Thiểm trực tiếp thương tổn, cuối cùng lại ngã xuống dưới hiệu quả bổ sung của Song Viêm Thiểm.
“Nhiệm vụ hoàn thành.” Cố Phi tuyên bố, cất kiếm Ám Dạ Lưu Quang, đang đang chuẩn bị kích hoạt hiệu quả truyền tống của Huy chương Truy Phong thì chợt Hàn Gia Công Tử đã nhìn về phía hắn nháy mắt.
“Có chuyện gì thì nói, nháy mắt cái gì, tôi cũng không phải Kiếm Quỷ, nhìn không hiểu.” Cố Phi nói.
“Cậu mở mẹ hộp thư đi chứ!” Hàn Gia Công Tử cũng tức giận.
“À, quên mất!” Cố Phi vội vã mở chốt nhận tin nhắn, lập được nhận được tin Hàn Gia Công Tử vừa gửi: “Giải quyết tên kia đi.”
Cố Phi ngẩng đầu nhìn, Hàn Gia Công Tử đang đưa tay chỉ người nào đó.
“Tại sao?” Cố Phi nhắn lại hỏi.
“Giữ gìn hòa bình.” Hàn Gia Công Tử trả lời hắn.
Cố Phi nhìn về phía cái tên không rõ có phải đang phá hoại hòa bình không, ánh mắt tên đó vừa mới tiếp xúc với cái nhìn của Cố Phi, lập tức né tránh, lúng túng hoảng hốt, có đặc điểm có tật giật mình vô cùng. Đồng thời Cố Phi cũng nhận ra người nọ là một trong những người đi cùng với Ngân Nguyệt, ngay sau đó cũng đoán ra được một hai.
Nhưng mà bây giờ không thể không nói lời nào liền đi lên chém người được, trước mặt nhiều người thế này sẽ gây ảnh hưởng không quá tốt, dù sao cũng phải mượn cớ đúng không? Cố Phi nghĩ vậy, đột nhiên Dịch Chuyển Tức Thời, vọt đến trước mặt người nọ. Gã ấy hoảng sợ giật thót, vô ý thức lùi lại hai bước. Kết quả là chân hắn vừa hạ xuống đã đạp vào thứ gì, trong lúc người nọ cúi đầu nhìn, Cố Phi đã lạnh lùng thốt: “Anh bạn, cậu đạp chân tôi.”
Chân kia của Cố Phi duỗi ra cả mét, chẳng biết lúc nào đã lót dưới chân đối phương. Nếu nói là hắn đạp chân Cố Phi, chẳng bằng nói Cố Phi tự đưa chân cho người ta đạp.
Đang luống cuống muốn mở miệng giải thích, nhưng Cố Phi lại lười nói chuyện thêm từ nào với loại người hắn nhìn vừa không thuận mắt lại muốn chém. Sau khi bị đối phương “đạp” một phát, lập tức rút kiếm ra tay, giết ngay tại chỗ rồi.