“Cậu đang có ý chỉ người của Đối Tửu Đương Ca và công hội Vân Mục à?” Hàn Gia Công Tử cười.
Hữu Ca gật đầu.
“Nếu Đối Tửu Đương Ca có người muốn tới, tôi còn ngồi yên ở đây sao? Dù sao cũng phải tránh đi chút nha!” Hàn Gia Công Tử cười khẽ.
“Có chuyện gì xảy ra sao?” Hữu Ca hỏi thăm.
“Không rõ lắm, hình như bọn chúng từng chạm mặt với Thiên Lý rồi.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Nói như vậy công hội Vân Mục cũng giống thế rồi! Không nghĩ tới quảng cáo nho nhỏ của họ lại có thể thu được hiệu quả.” Hữu Ca kinh ngạc.
Hàn Gia Công Tử nhún vai.
Hữu Ca lần thứ hai nhìn người xung quanh, nói với Hàn Gia Công Tử: “Tôi thấy một số kẻ giấu đầu lòi đuôi, cố gắng làm ra bộ mặt rạng rỡ để trà trộn trong này, hơn nữa mấy tên mặt lạ hoắc.”
Hàn Gia Công Tử gật đầu: “Tôi cũng chú ý tới.” Dứt lời hai người đều theo bản năng liếc về mấy kẻ giấu đầu hở đuôi vài lần.
“Không có nhiều hơi sức lo nghĩ nhiều, hoạt động lần này trọng điểm vẫn tập trung trên người Thiên Lý, bắt đầu chuẩn bị đi!” Hàn Gia Công Tử nói.
Hữu Ca gật đầu, hướng Chiến Vô Thương ra hiệu một cái. Chiến Vô Thương từ góc phòng âm u chui ra, quán rượu vốn còn hơi ồn áo náo nhiệt trong giây lát yên tĩnh lại.
“Đây là gì? Thú nuôi sao?”
“Không nghe nói có hệ thống thú nuôi mà ta!”
Đám lão đại xì xào bàn tán. Thật sự là trang phục của Chiến Vô Thương thực chẳng ra cái gì cả. Làm một trò chơi mô phỏng chân thực, mặc trang bị không thể chỉ nhìn số liệu, dáng vẻ phối hợp theo cùng cũng là một trong những nguyên tố rất quan trọng. Chiến Vô Thương lúc này là một đám trang bị tùm lum từa lưa, nhiều loại đồ mang phong cách khác biệt ráp thành một khối, giống như là một bức tranh theo trường phái trừu tượng.
Ngự Thiên Thần Minh ở một bên cười đến sái quai hàm, thu hút sự chú ý của một nhóm người, không khéo bị Vô Thệ Chi Kiếm vừa mới đến chú ý tới, lập tức bắt chuyện: “Ngự Thiên, sao cậu cũng ở chỗ này vậy?” Thân làm lão đại của công hội chưa chắc quen biết hết mọi người trong hội, nhưng chỉ riêng cái tên Ngự Thiên Thần Minh đã đủ làm cho người khác chú ý, cho nên Vô Thệ Chi Kiếm tự nhiên biết cậu ta. Nếu như không phải thấy tuổi Ngự Thiên Thần Minh không lớn, hơn nữa lần này còn chơi chức nghiệp không phải pháp sư mà cậu ta am hiểu nhất, thì sớm đã mời cậu ta vào thành viên nòng cốt của hội rồi.
Ngự Thiên Thần Minh hả hê quên mình dẫn tới bại lộ, nhưng rất mau đảo khách thành chủ: “Ơ, hội trưởng anh cũng tới à, anh cũng muốn làm quen người pháp sư kia sao? Anh chỉ cần trực tiếp hỏi tôi là được! Tôi quen anh ta.”
Bây giờ Vô Thệ Chi Kiếm đã thanh toán tiền rồi, Ngự Thiên Thần Minh cũng dám dõng dạc trâng tráo nói ra những lời này. Bất quá dù sao chỉ là móc ra 100 đồng vàng, Vô Thệ Chi Kiếm cũng không cảm thấy hối hận gì, ngược lại cảm giác trong công hội mình có người thân với pháp sư nọ, về sau còn có thật nhiều cơ hội nói chuyện. Hôm nay người đến đây nhiều thế này, sợ rằng mọi người đều chỉ muốn thấy người, giới thiệu mình để người ta biết, tốt hơn thì có thể thêm bạn nhau. Muốn bàn chuyện lôi kéo ngày hôm nay, e là không thể nào.
Bên này Chiến Vô Thương ló mặt ra liền hù mọi người khiếp sợ, đến chính hắn cũng lúng túng ở tại chỗ. Hữu Ca tiến lên vỗ vỗ vai hắn, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói một câu nói: “Sẽ bù đắp thêm cho cậu một ít tiền.”
Chiến Vô Thương cắn răng một cái, quyết tâm, dứt khoát không ngó ngàng gì tới nữa. Lấy bước chân phóng khoáng xưa nay của mình, tiến đến cạnh cửa. Mấy người họ đã sớm lên kế hoạch thỏa đáng: Cố Phi vừa vào cửa, liền do Chiến Vô Thương đến thân mật kéo vai giữ lại, như vậy hắn muốn trốn cũng không được.
“Tiểu Lôi! Đóng cái cửa kia lại đi!” Hữu Ca nói với Tiểu Lôi. Trong quán rượu tổng cộng có hai cửa, mỗi bên trái phải một cái, Chiến Vô Thương đứng canh chính là cửa ở bên phải.
Tiểu Lôi gật đầu một cái, bản thân hắn là chủ nhân quán rượu đương nhiên có thể làm loại hành động này, đang chuẩn bị khoá kín cửa bên trái, lại đưa tới lòng nghi ngờ của một vài lão đại.
Một bên cho người coi chừng cửa bên phải, một bên lại khóa cửa bên trái, nhìn thế nào cũng giống kiểu đóng cửa thả chó cắn người. Những nhân vật lão đại này có kinh nghiệm chiến đấu phong phú không gì sánh được nhao nhao cảnh giác. Nhất là mấy kẻ giấu đầu hở đuôi lúc trước Hữu Ca cùng Hàn Gia Công Tử chú ý, trong nháy mắt bọn họ giống như muốn chạy xông ra ngoài trước khi đóng cửa.
Hữu Ca thật không ngờ chuyện này lại làm cho bọn nghi ngờ, hắn dở khóc dở cười giải thích rõ: “Chỉ là không muốn bị người khác quấy rầy thôi, tính ra thì thứ tôi bán là tin tức, người trả tiền mới ngồi ở chỗ này, nếu có người bất ngờ xông vào, không bỏ công gì mà nghe được tin mình muốn, thế thì không công bằng với các vị nha!” Hữu Ca lại không dám nói là sợ hàng tự chạy trốn, mà tìm một lý do đàng hoàng như thế.
Đám lão đại tiếp nhận lời giải thích. Không thèm để ý tới việc Tiểu Lôi đóng cửa nữa, mọi người đều tiếp tục chú ý tới tên Chiến Vô Thương bảy màu đang canh cửa bên phải.
Đúng lúc này cửa bên phải bị một người đẩy ra. Một gã pháp sư mặc áo choàng màu đen, dưới ánh mắt đầy mong đợi của mọi người xuất hiện, đám lão đại vội vàng nhìn kĩ, lại phát hiện người này rõ ràng che mặt.
Bọn Hữu Ca, Hàn Gia Công Tử thì quá ư là quen thuộc với người này rồi, chỉ cần nhìn sơ qua thân hình thì có thể khẳng định đây nhất định là Cố Phi không thể nghi ngờ, trong lòng Hữu Ca thấy khó hiểu, nhưng vẫn mau chóng nháy mắt ra dấu với Chiến Vô Thương trước đã.
“Ha ha, sao bây giờ mới đến vậy!” Chiến Vô Thương thân thiết cười hì hì, giơ tay kéo đầu vai Cố Phi.
Ai ngờ Cố Phi giống như đã sớm có phòng bị, hơi lách người đã tránh khỏi cánh tay kia của Chiến Vô Thương, kinh ngạc trừng hai mắt nhìn Chiến Vô Thương mà nói: “Con gì thế này?”
“Là tôi đây!” Chiến Vô Thương vội vàng đưa mặt lại gần Cố Phi.
“Làm sao mà anh lại biến thành cái dạng này.” Cố Phi kinh ngạc.
“Nói ra rất dài dòng, khụ.” Chiến Vô Thương vừa nói vừa muốn đi chụp Cố Phi lại, Cố Phi cũng lại đúng lúc bước ra một bước, vừa dịp né qua cái chụp này, bước tới trước mặt mấy người Hữu Ca: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Hữu Ca hắng giọng một cái, đang chuẩn bị nói, Cố Phi đột nhiên tự tay ngăn cản hắn: “Cứ ở trong phòng chờ tôi tí, tôi làm xong việc rồi tiến vào.”
“Hả, cậu có chuyện gì?” Hữu Ca sửng sốt.
Cố Phi hất tay một cái ném một đồng tiền vàng về hướng Tiểu Lôi, vừa nhìn thấy đồng tiền này Tiểu Lôi cũng ngơ ngẩn trong nháy mắt, sau đó đã thấy Cố Phi một cước đạp lăn một băng ghế trước người, rút kiếm ra hô: “Nhiệm vụ truy nã, không liên quan thì tránh ra!”
Cả đám đều ồ lên. Đám người này thân là lão đại của thành Vân Đoan, tin tức hết sức linh thông, đã sớm nghe thấy có một gã pháp sư chuyên làm nhiệm vụ truy nã như thế, kỹ thuật không tồi, có người nó chưa có ghi chép lần ra tay thất bại nào. Vì thế họ cũng bắt đầu tò mò tìm kiếm xem sao, chỉ là người này làm nhiệm vụ truy nã mỗi ngày, đuổi theo toạ độ chạy khắp thế giới, thần long kiến thủ bất kiến vĩ. [1] Có kẻ may mắn nhìn thấy một lần, muốn đợi người này làm xong việc tiến lên nói chuyện vài câu, kết quả chờ hắn xong việc, chỉnh trang lại chuẩn bị tiến lên chào một tiếng, người ta đã hoá thành luồng ánh sáng trắng biến mất không thấy tăm hơi.
[1] Nghĩa là khó nắm giữ hành tung.
Không ai biết tác dụng của “Huy chương Truy Phong” trong nhiệm vụ này, người chứng kiến một màn này, đều cảm thấy người này cư nhiên cầm quyển trục truyền tống làm nhiệm vụ truy nã, thật là vô cùng chuyên nghiệp và xa xỉ.
Nhìn vẻ mặt của đám người Hữu Ca, người pháp sư mạnh mẽ mà hắn nói chính là kẻ trước mắt không thể nghi ngờ. Mọi người đang ngồi đây, ai quen Cố Phi như đám người bên Tế Yêu Vũ cũng có thể bằng thân hình và trang phục liền nhận ra đó là Cố Phi.
Phiêu Lưu không tính quá quen, vừa nhìn thấy một màn hắn ném đồng vàng la “làm nhiệm vụ truy nã” này, cũng đã nghĩ đến tình cảnh lúc hai người mới quen nhau, hiểu ý cười: “Quả nhiên là anh ta.” Mà trải qua nhiệm vụ này Cố Phi xem như còn quen biết thêm một người, chính là Ngân Nguyệt. Hơn nữa đó là điểm bắt đầu phát sinh tất cả sự kiện ở thành Nguyệt Dạ, trong lúc nhất thời Ngân Nguyệt hoảng hốt có cảm giác mình vượt thời gian quay về hồi ấy.
Một câu nói của Cố Phi làm cả đám khiếp sợ tại chỗ, vung kiếm nhoáng lên chỉ về phía trước: “Chính là bạn đấy, những người khác không liên quan thì tránh ra cho!”
Một kiếm này là một động tác võ thuật khá đẹp mắt, nhanh chóng nhẹ nhàng chỉ tay một lần rồi thu kiếm, có ít nhất mười mấy người cảm thấy Cố Phi chỉ tay vào mình. Đám lão đại đang ngồi tại đây có giá trị PK trên người cũng không thiếu, không khéo bị Cố Phi vừa chỉ, lập tức hoang mang đứng lên.
Cho dù là rõ ràng không có giá trị PK, bị Cố Phi để mắt tới, ở dưới tình cảnh này phút chốc cũng hơi hoảng, theo bản năng đứng lên tránh.
Cao thủ hàng đầu trong game online cũng không có nhiều lắm, không khả năng trùng hợp đến nỗi đều tập trung gom ở thành Vân Đoan làm lão đại công hội. Làm lão đại của công hội chưa chắc đã là cao thủ tuyệt thể một mình kiêu chiến trăm người, ưu thế chủ yếu của họ trên thực tế là có thể lấy trăm chọi một. Nhưng lúc này mọi người đều một mình một cõi tới đây, bên người không có thủ hạ, đối mặt pháp sư giết người trong nháy mắt trong truyền thuyết, nhất thời đều không cảm giác được sự an toàn.
“Tránh ra cho! Tránh ra cho! Pháp thuật không có mắt đâu!” Cố Phi ồn ào hô, tư thế vung kiếm chuẩn bị ngâm xướng, làm người hoảng hốt càng nhiều.
Ở một chỗ như quán rượu này, vì không gian có hạn nên bọn họ phải ngồi san sát nhau, còn đoàn kết hơn cả khi đánh trận, nếu pháp sư thật sự tung ra một cái pháp thuật phạm vi lớn, hậu quả thật không dám nghĩ.
“Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm! Khởi!” Bên này Cố Phi đã chỉ đến một chỗ mà xướng, dẫn tới một mảng rối loạn. Trong lúc nhất thời đám lão đại bỏ qua hình tượng của mình, ai cũng đứng dậy nhao nhao né tránh.
Nhìn Cố Phi ngâm xướng giống như đang làm trò, lúc chỉ hướng kiếm sử dụng một chiêu “Sớm ba chiều bốn” [2], huơ qua huơ lại hơn mười chỗ, người chơi cực kì có kinh nghiệm dù nhìn, cũng không thể đoán được hắn sẽ tung phép ở đâu.
[2] Nguyên văn 朝三暮四 – Triều tam mộ tứ: một người rất thích khỉ thường cho khỉ ăn quả cây lịch, anh ta nói với bầy khỉ, buổi sáng mỗi con được ba quả, buổi chiều mỗi con được bốn quả, bầy khỉ rất vui mừng, sau đó anh ta lại nói, buổi sáng mỗi con được ăn bốn quả, buổi chiều ba quả. Sau này ví với người thông minh thường dùng thủ đoạn, người dại thường mắc lừa, nay ví với sự thay đổi thất thường.
Đương nhiên, bậc pháp sư cao thủ nhiều kinh nghiệm phong phú lại tỉnh táo như Phiêu Lưu, chỉ liếc mắt nhìn đã đoán được múa kém thành thế kia thì pháp thuật tuyệt đối không thể thi triển được.
Để thi triển loại pháp thuật này, trong quá trình ngâm xướng, tay hoặc pháp trượng nhất định phải chỉ đến vị trí muốn công kích và không được lay động. Nếu làm giống như Cố Phi, vừa ngâm xướng vừa vung vẫy kiếm lung tung hơn mười lần, tuy rằng Phiêu Lưu không biết hắn làm sao làm được, nhưng hắn tin chắc đây là một lần ngâm xướng thất bại.
Những người đoán Cố Phi chỉ đang phô trương thanh thế cũng không phải chỉ có một mình Phiêu Lưu, nhìn toàn hiện trường, mấy người Tung Hoành Tứ Hải, đội trưởng Hắc Sắc Thực Chỉ của dong binh đoàn Hắc Sắc (?), Ngân Nguyệt, còn có Vân Trung Mộ đi đường xa đến từ thành Nguyệt Dạ, còn có mấy hội trưởng công hội còn lại, đều ngồi không nhúc nhích.
Ngoài ra, các cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh cũng rất bình tĩnh. Các cô nàng đều cho rằng mình cùng Cố Phi có quen biết, nên dù đối tượng nhiệm vụ truy nã là các cô, vậy cũng sẽ nhẹ tay không bắt.