Chẳng ai buồn công nhận;
Loài chó mèo ăn no rửng mỡ,
Vẫn vụng trộm như thường.”
(Cách ngôn Sakya)
- Kháp Na, nghỉ một lát đã. – Tôi thủ thỉ âu yếm, hai tay chắn trước gương mặt nóng bỏng của chàng, ngăn cản bờ môi cuồng nhiệt của chàng. – Chàng chưa khỏi bệnh, cần giữ gìn sức khỏe.
- Em có thấy ta là kẻ tham lam, bao nhiêu cũng không đủ không?
Chàng không gạt tay tôi sang bên mà đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay tôi, giọng nói nồng nàn:
- Tiểu Lam à, ta đã yêu em bao năm, nhưng chỉ dám âm thầm có em trong mơ, ta không tin nổi giờ đây lại được ôm em trong vòng tay thế này. Em biết không, ta chẳng kiềm chế được bản thân khi ở gần em. Mọi thứ nơi em đều khiến ta say mê, chẳng thể cưỡng nỗi.
Tôi xoay người, kéo chăn quấn quanh mình, buột miệng:
- Nhưng cũng đâu cần vội, chúng ta còn nhiều thời gian mà!
Chàng phì cười, sáp lại, kéo chăn ra, nâng niu gương mặt tôi trong lòng bàn tay, ánh mắt lưu luyến, hơi thở ấm nóng phả vào má khiến tôi chộn rộn. Giọng chàng mê ly như nước cam tuyền, bồng bềnh trôi bên vành tai tôi:
- Ta đồng ý, nhưng hãy để ta yêu em thêm lần nữa, ta hứa đêm nay sẽ không chạm vào em nữa.
Và rồi tôi nhận ra, một người đứng đắn như Kháp Na cũng có lúc thất hứa. Kết quả của việc chàng hôn tôi lần nữa là: chàng kiềm chế không nổi. Những tiếp xúc đê mê của da thịt, hương thơm và hơi ấm của cơ thể, những lời đường mật quyến rũ thoang thoảng bên tai như thôi thúc, như gọi mời, nài nỉ, như mê hoặc, để sau đó tôi lại chiều ý chàng. Tôi thật là, chẳng bao giờ biết từ chối chàng. Nhưng tôi đã lén truyền linh khí cho chàng qua mỗi nụ hôn, để chàng không bị mất sức.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ đánh thức tôi từ cơn mộng mị miên man, mặt trời đã lên cao bằng cây sào, ánh nắng trải khắp căn phòng. Ngoài cửa, giọng nói cung kính của Kunga Zangpo vang lên:
- Thưa cậu chủ, tôi mang đồ ăn đến cho cậu.
Nói rồi, cậu ta đặt đồ ăn ngoài cửa, lẳng lặng rời đi.
Tôi cốc nhẹ vào đầu, vẫn còn cảm giác mê mệt. Trời ạ, tôi đã ngủ say đến vậy ư, thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa ư? Muốn ra khỏi giường, nhưng vừa nhổm dậy đã đổ “phịch” xuống, eo lưng mỏi rã rời. Kháp Na cũng tỉnh giấc, chàng chống tay nhổm dậy, cười nghiêng ngả, ánh mắt dịu dàng, đắm đuối như hồ nước mùa xuân. Chàng đặt tôi nằm lên gối, nhặt lấy chiếc áo ngủ màu bạc khoác lên người. Trông chàng có vẻ rất sảng khoái, dễ chịu, không còn dấu hiệu đau ốm của mấy ngày trước nữa.
Chàng bưng khay đồ ăn đến bên giường, chỉ cho tôi từng món.
- Em thấy không? Chúng ta có rất nhiều thức ăn.
Tôi chau mày, ngồi dậy:
- Vì sao mình mẩy em lại đau ê ẩm thế này? Lần trước em không hề có cảm giác gì cả.
Chiếc bát chững lại trong tay, chàng xấu hổ giải thích:
- Em biết không, ta đã mừng thầm vì em không có bất cứ ý niệm nào về chuyện đêm đó.
- Vậy chàng kể em nghe đi.
Tôi bỗng thấy tò mò, nũng nịu đòi chàng kể lại.
Nhưng chàng đỏ mặt và kiên quyết không chịu nói.
- Chuyện đó rất khó nói.
Tôi dẫu môi, vờ giận dỗi:
- Chàng bảo rằng sẽ không giấu em bất cứ chuyện gì kia mà!
Cuối cùng thì chàng đành chịu thua, ấp úng kể lại:
- Đó… đó là lần đầu tiên. Thực ra ta chỉ đọc trong sách vở và nghe các anh em, bạn bè khác kể lại. Trước đó, ta cũng từng có những giấc mơ xuân tình vụng trộm, những khao khát cháy bỏng, nhưng khi phải đối diện với em, đầu óc ta bỗng nhiên trống rỗng. Lúc ấy, ta vô cùng bối rối, lòng như lửa đốt, đầu óc căng như dây đàn, những tà niệm, những ý nghĩ xấu xa dồn đẩy bức bối, nhưng ta lại không biết phải làm sao để mọi việc được suôn sẻ. Và ta lại rất sợ em đột nhiên tỉnh lại, bắt gặp ta làm chuyện đáng xấu hổ đó. Thế nên, ta… ta…
Chàng không biết phải nói sao nữa, gương mặt chín đỏ, chỉ buông hờ hai tiếng:
- Rất nhanh…
Lúc đầu tôi còn chưa hiểu, phải mất một lúc lâu sau tôi bật cười ngặt nghẽo, thì ra, đàn ông cũng rất xem trọng chuyện đó. Thấy tôi cười, chàng càng bối rối, liền ghé sát vào tai tôi, gằn giọng:
- Em có muốn thử một lần nữa không?
Thấy chàng chuẩn bị chồm đến, tôi giật mình, vợi giơ tay xin hàng:
- Em đói.
Chỉ có cách đó mới khiến chàng chịu tha cho tôi.
Sau khi rửa mặt, súc miệng xong xuôi, chúng tôi cùng nhau ăn sáng. Món canh hầm thịt cầu kỳ vừa thơm vừa ngậy, rất vừa miệng. Tôi vừa thưởng thức đồ ăn vừa thưởng thức chàng, bật cười khoan khoái. Ánh mắt chàng sao mà dịu dàng, nụ cười của chàng sao mà ngọt lịm, gương mặt chàng rạng rỡ, hoan hỉ. Căn bệnh như đã tiêu tan, chàng lấy lại phong độ phơi phới, vẻ khôi ngô, tuấn tú của chàng lúc nào cũng khiến tôi khao khát.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, chàng chạy lại đầu giường, lật đi lật lại bộ lễ phục chú rể, tìm ra miếng ngọc Linh hồn. Miếng ngọc lấp lánh màu mật rất đẹp, hai cạnh có lỗ nhỏ, để xỏ dây qua. Chàng bước đến trước mặt tôi, buộc miếng ngọc lên đỉnh đầu tôi, trịnh trọng tuyên thệ:
- Vợ của ta, xin em hãy gìn giữ linh hồn ta. Nếu một mai ta chết đi, ta sẽ xin Phật Tổ cho ta gửi gắm linh hồn vào miếng ngọc này, để ta được ở bên em mãi mãi.
Tôi vội lấy tay che miệng, trừng mắt nhìn chàng giận dỗi:
- Không được nói gở! Em không để chàng đoản thọ như vậy đâu.
Chàng mỉm cười, niềm hạnh phúc ngập tràn trong đáy mắt. Chúng tôi ngắm nhìn nhau, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua ô cửa, tràn vào phòng, chiếu lên không gian những đường nét lung linh, diệu ảo.
Chúng tôi đã ở lại rất lâu trong Lang Như Thư Lầu, chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa. Ngày và đêm đã không còn ý nghĩa nữa, chỉ có người bên cạnh là sự tồn tại chân thực duy nhất. Chúng tôi gắn chặt lấy nhau giữa ngày đông giá lạnh để bù đắp những khoảng thời gian hoang phí trước đó. Khi trao trọn trái tim mình cho chàng, tôi mới biết rằng, hóa ra, tôi yêu chàng nhiều đến thế, yêu đến mức không muốn rời mắt khỏi chàng, dù chỉ trong khoảnh khắc, yêu đến mức tôi sẵn sàng chịu đựng mấy trăm năm cô độc trong tương lai để đổi lấy niềm hạnh phúc vô tận ở hiện tại.
Cuộc sống bình lặng của chúng tôi đã đôi lần bị Kangtsoban làm cho xáo trộn. Nhưng mỗi lần cô nàng gào khóc đòi gặp Kháp Na, tôi lại biến phép khiến cô ngốc quên đi mục đích của chuyến viếng thăm mà ngoan ngoãn quay về. Lang Như Thư Lầu xinh đẹp là thế giới yêu đương của riêng chúng tôi, chỉ thuộc về chúng tôi mà thôi. Ban ngày, lúc Kháp Na đọc sách, tôi sẽ ngồi lặng lẽ bên chàng. Chốc chốc chàng lại ngẩng lên nhìn tôi, và thường thì chàng sẽ buông sách xuống, bước đến hôn tôi, vui đùa cùng tôi. Buổi tối luôn là những đêm hoan lạc miên man, chàng chỉ chịu ngừng lại khi kiệt sức.
Những ngày môi ấp má kề, yêu đương quấn quýt kéo dài hơn một tháng. Suốt thời gian đó, Kháp Na luôn trong trạng thái tinh thần khoan khoái, dễ chịu, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Chàng khỏe lại rất nhanh.
Đúng lúc chúng tôi dường như đã quên hết thảy mọi sự đời, trong mắt người này chỉ tồn tại duy nhất hình bóng ngọt ngào của người kia thì năm mới 1266 theo lịch Tạng đến gần. Mấy ngày trước thềm năm mới, dù không muốn chút nào, nhưng vì là nhân vật quan trọng thứ hai ở Sakya, chàng buộc phải chủ trì một số nghi lễ chúc Tết. Chàng tấm tức rời gót khỏi Lang Như Thư Lầu, nhưng việc làm đầu tiên là đưa tôi (trong hình hài hồ ly) đi cùng. Hai chúng tôi cùng bước vào phòng Bát Tư Ba.
- Đại ca, huynh sao vậy?
Mới hơn một tháng không gặp, cơn cớ gì Bát Tư Ba lại tiều tụy nhường này? Có lẽ đã ba, bốn ngày chàng không buồn cạo râu, mắt thâm quầng như mắt gấu trúc, nếp nhăn trên trán càng thêm sâu, gương mặt trông hốc hác đến dễ sợ. Con người trước mặt tôi đây hoàn toàn không phải vị pháp sư đạo mạo, trác tuyệt thường ngày.