- Lam Kha, thần kỳ quá, em đã lấy lại hình dáng con người!
Nhưng chàng lập tức rụt tay lại, kiềm chế cảm xúc, khẽ hắng giọng, điềm tĩnh nói:
- Giờ em đã trở lại hình dáng con người, vậy hãy mau trở về Sakya. Dharma mới có bốn tuổi, em vẫn có thể bế được nó, chứ để thêm vài năm nữa, chắc em bồng con không nổi đâu.
Tôi lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh, nhìn chàng đăm đăm:
- Việc quan trọng nhất bây giờ không phải chuyện đó, sau này em sẽ về thăm con.
- Sau này? – Chàng thảng thốt. – Em muốn chờ bao lâu nữa?
Tôi gật đầu, khẽ thốt lên:
- Năm năm.
Chàng biến sắc mặt:
- Em... em đã đến chỗ Hoàng hậu?
- Trước khi qua đời, Kháp Na còn vài lời căn dặn khác nữa mà em chưa nói với chàng.
Tôi không trả lời câu hỏi của chàng mà nói cho chàng nghe những lời tôi đã giấu tận đáy lòng suốt mấy năm qua:
- Chàng nói rằng: “Đại ca rất yêu em, huynh ấy bỏ rơi em vì muốn tác hợp cho chúng ta. Chỉ tại ta quá ích kỷ, quá tham lam, chỉ muốn giữ em cho riêng mình. Sau khi ta chết, em hãy cùng huynh ấy nối lại duyên xưa...”
Chàng run lên bần bật, ánh mắt trốn tránh:
- Lam Kha, đừng nói nữa! Những lời của Kháp Na không phải sự thật đâu...
- Vậy thì vì sao chàng dùng cả mạng sống của mình để cứu em?
Chàng trở nên bối rối, lắp bắp nói:
- Em... Hoàng hậu đã nói cho em biết tất cả ư?
- Nếu không, chàng định sẽ giấu em đến bao giờ? Chàng vẫn chưa chịu thừa nhận tình cảm của chàng dành cho em sao?
Chàng bật dậy, ra khỏi giường, vừa lao đi vừa nói nhanh như gió:
- Em đừng quá ngộ nhận, ta chỉ thương hại em mà thôi. Ta phải đi lo công việc đây. Không hiểu sao hôm nay lại ngủ nước đến tận bây giờ.
Tôi chắn trước mặt chàng, dang rộng hai tay:
- Chàng đừng dối lòng nữa! Ngay cả Khabi cũng nhận ra tình cảm chàng dành cho em, em đâu phải kẻ vô tâm...
Chàng gắt lên nạt nộ tôi, sáp lại gần, chỉ cho tôi thấy gương mặt già nua của mình:
- Lam Kha, em nhìn cho kĩ, hãy nhìn cho kĩ! Ta đã là một ông già, không còn khôi ngô, tuấn tú như ngày nào nữa. Còn em, em vẫn xinh đẹp, yêu kiều như xưa. Ta không xứng với em, em muốn bị thiên hạ cười chê sao?
Tôi muốn nắm tay chàng nhưng chàng đã lùi về phía sau, không cho tôi chạm vào chàng. Tôi vừa khóc vừa lắc đầu:
- Em không bận tâm! Dù chàng xấu hay đẹp, trẻ trung hay già nua, em cũng không bận tâm. Em chỉ muốn được ở bên chàng, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Năm năm, chúng ta chỉ còn năm năm thôi!
Chàng ngửa mặt lên, hít một hơi thật sâu, chiếc cổ thuôn dài rần rật vì xúc động, nghẹn ngào:
- Chính vì chỉ còn năm năm nên ta càng không thể ở bên em! Kháp Na chung sống với em chưa đầy hai năm đã qua đời. Đệ ấy đã mang lại cho em biết bao đau khổ. Ta không muốn, năm năm sau, em lại phải chịu đựng nỗi khổ đau giày vò này nữa. Ta thà sống cô độc một mình đến hết đời!
Tôi thấy mình không thở nổi.
- Chàng có thể sống trọn vẹn năm năm nữa ư?
Toàn thân chàng run lên, ánh mắt hoảng hốt, chàng vội quay mặt đi. Tôi muốn ôm chàng nhưng chàng đã tránh né, kiên quyết giữ khoảng cách với tôi.
- Chàng lao vào công việc không tiếc sức mình, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, không chịu gặp em. Thứ nhất là vì chàng không muốn em nghi ngờ dung mạo ngày càng già nua của chàng. Hai là...
Tôi ngừng lại, cơn đau cuồn cuộn trào dâng, tôi nhìn xoáy vào đôi mắt đang cố gắng trốn tránh của chàng, nhả từng tiếng một:
- Vì chàng không thiết sống nữa! Chàng bất chấp tính mạng của mình, chàng đang tự sát...
Chàng run rẩy ngắt lời tôi:
- Đừng nói bậy! Em cũng biết là ta không còn nhiều thời gian, trong khi ta có rất nhiều việc phải làm. Sao ta có thể vô duyên vô cớ rút ngắn tuổi thọ của mình được chứ?
- Thế nên em cần chàng nói cho em biết, vì sao chàng làm vậy?
Tôi tiến một bước, chàng lùi một bước, cho đến khi lưng chàng chạm tường, không thể trốn chạy được nữa.
- Em đã nói là em không bận tâm về dung mạo của chàng, không bận tâm chàng còn bao nhiêu thời gian. Dù chàng có cự tuyệt em thế nào, em cũng quyết ở bên chàng.
Tôi lao đến, ôm chầm lấy chàng, muốn hôn lên môi chàng nhưng chàng đã lập tức nghiêng đầu né tránh, nước mắt lăn dài trên má.
- Bởi vì ta không thể chạm vào em!
Khoảnh khắc ấy, tôi như bị đóng đinh, mãi chẳng thể hồi tỉnh. Khuôn ngực chàng phập phồng dữ dội, những giọt nước mắt trong như pha lê rớt xuống, thấm trên lần áo tăng sĩ màu đỏ của chàng, loang ra thành những bông hoa nho nhỏ màu tối. Tôi sững sờ nhìn vào mắt chàng. Chàng đáp lại tôi bằng ánh mắt bi thương, giọng nói cất lên chất chứa nỗi tuyệt vọng tột cùng:
- Ta không thể chạm vào em khi em hóa thành người!
~.~.~.~.~.~
Tôi nghẹn ngào không thể kể tiếp, nước mắt lã chã tuôn rơi. Chàng trai trẻ lại gần, muốn vòng tay qua kéo tôi tựa vào bờ vai mình nhưng lại ngập ngừng, do dự. Suy nghĩ một lát, cậu ta rút khăn giấy, đưa cho tôi. Tôi đang thấm nước mắt thì cậu ta thốt lên vẻ kinh ngạc:
- Vì sao mái tóc màu xanh của cô chỉ qua một đêm đã điểm nhiều sợi bạc thế này?
Tôi sững sờ, kéo một lọn tóc ra phía trước, nhận ra rằng, quả nhiên đã có thêm nhiều sợi bạc giữa màu xanh bóng mượt, lạ quá! Tôi cười buồn:
- Không sao, có lẽ vì lúc kể chuyện tôi đã nghĩ đến những ký ức đau buồn.
Chàng trai nhìn tôi, thương xót:
- Cô có muốn nghỉ một lát không?
Tôi lắc đầu cả quyết:
- Tôi muốn kể tiếp. Nếu đêm nay tôi không kể hết câu chuyện, cậu sẽ...
Tôi giật mình, im bặt, mân mê chiếc vòng tay hình hoa sen, gượng cười:
- Cậu không còn gặp lại tôi nữa và sẽ không thể nghe hết câu chuyện của tôi.
Cậu ấy ngồi xếp bằng bên tôi, ánh mắt nghiêm nghị:
- Nhưng cô phải hứa không được quá đau buồn thì tôi mới chịu nghe cô kể tiếp.
Tôi gật đầu, kìm nén cảm xúc, tiếp tục câu chuyện.