- Kháp Na, đừng lấy sức khỏe của bản thân ra làm trò đùa! Dù không muốn vì ta, vì giáo phái thì cũng đừng khiến cho Lam Kha phải lo lắng chứ!
Lời này của Bát Tư Ba quả nhiên có tác dụng. Kháp Na sững sờ, hốt hoảng kéo tôi vào lòng, siết chặt:
- Tiểu Lam ơi, cả đời này ta chỉ yêu mình em!
Bát Tư Ba ngoảnh mặt đi. Kháp Na vẫn ôm tôi thật chặt, gào lên:
- Đại ca, huynh biết rõ đệ không thể thân mật với cô ấy kia mà! Cho dù cô ấy là cô gái hoàn toàn khỏe mạnh đi nữa, đệ cũng không thể!
- Kháp Na, ta hiểu chứ, ta sẽ không ép đệ phải chung sống với người con gái mà đệ không yêu.
Bát Tư Ba nhìn thẳng vào em trai, bình tĩnh nói:
- Kháp Na, hãy đưa Lam Kha đi khỏi Sakya một thời gian!
Kháp Na kinh ngạc, buông tôi ra:
- Đi đâu?
- Đến bất cứ nơi đâu hai người muốn.
Bát Tư Ba thở dài ảo não.
- Kháp Na, vào trong phòng rồi bàn tiếp. Đứng mãi trong mưa thế này, đệ sẽ ốm đó.
Chúng tôi vào phòng. Tôi vội vã hong khô bộ y phục đã ướt nhẹp của Kháp Na, đỡ chàng ngồi xuống bên lò sưởi, rót trà bơ nóng hổi cho chàng. Bát Tư Ba nhìn tôi bận rộn, cuống quýt, ánh mắt đượm buồn.
- Ở lại Sakya, hai người chỉ có thể giam mình trong Lang Như Thư Lầu, vì ra khỏi đó Lam Kha sẽ phải biến hình. Cuộc sống ở nơi này quá nhiều áp lực với hai người. Chi bằng hãy đến một nơi xa xôi, để hai người có thể bình yên bên nhau, tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc lứa đôi.
Kháp Na chìa tay ra sưởi ấm, vui mừng ngẩng lên:
- Đại ca nói rất trúng ý đệ. Từ lâu đệ đã muốn đưa Tiểu Lam đến hồ Yamdrok-tso, cô ấy rất thích nơi đó.
Chàng hơi ngừng lại, nhìn về phía gương mặt tiều tụy của Bát Tư Ba, lo lắng:
- Nhưng huynh chưa hoàn tất kế hoạch phân chia cư dân Mid và Lad, lại phải lo đối phó với thế lực thù địch lớn mạnh từ phái Drikung. Đệ không yên lòng khi một mình huynh phải đối phó với các giáo phái và đám vạn hộ hầu tham lam, nham hiểm đó.
- Mười ba vạn hộ hầu của đất Tạng ta đã phân định xong, các vạn hộ hầu đều căn cứ vào mức độ lớn nhỏ mà cắt từ hơn một nghìn đến ba nghìn hộ dân và chuyển thành cư dân Mid. Lúc này, tất cả các vạn hộ hầu đã nhận được mệnh lệnh, qua Tết sẽ bắt đầu tiến hành việc đăng ký hộ tịch, điều tra nhân khẩu. – Chàng ngừng lại một lát, tựa lưng vào đệm, nhắm mắt lấy sức. – Đệ có ở lại cũng không giúp được ta, vậy nên, hãy đưa Lam Kha đi đi.
Tâm trạng của Kháp Na đã khá hơn rất nhiều, nhưng chàng vẫn không nguôi lo lắng:
- Chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ bực tức.
Bát Tư Ba mệt mỏi xua tay:
- Tuy không hài lòng nhưng nếu biết Sakya và Shalu đã liên minh với nhau, các vạn hộ hầu lớn ở vùng Hậu Tạng cũng đã thuận theo chúng ta, bọn họ cũng không dám chống đối kịch liệt đâu.
Kháp Na cười buồn:
- Nhưng bọn họ đâu phải đã thật lòng thuận theo chúng ta. Chỉ e họ đang âm thầm vạch ra âm mưu quỷ kế gì đó.
Bát Tư Ba khoan khoái mở mắt, bình tĩnh đáp lời:
- Mặc họ chửi bới, xúc xiểm, mặc họ phản đối, kháng nghị, miễn không gây ra đại loạn là được. Ta sẽ tuyên bố với bàn dân thiên hạ rằng đã cử đệ đến vùng Tiền Tạng lo việc chính sự. Nếu bố vợ của đệ có hỏi, ta sẽ trả lời rằng, bây giờ là thời điểm then chốt của kế hoạch thống nhất đất Tạng, và đệ là người thân tín nhất của ta, lại là một vương gia, đệ buộc phải giúp ta thực hiện chuyến công cán bí mật này. Nói vậy, hẳn là ông ta sẽ không dám căn vặn gì thêm.
Kháp Na bước lại, nắm chặt bàn tay Bát Tư Ba:
- Đại ca, vậy ra huynh đã sắp đặt chu toàn mọi việc cho đệ. Cảm ơn huynh!
Bát Tư Ba quan sát em trai thật kĩ:
- Kháp Na, đệ có biết sắc mặt của đệ giờ đây hồng hào, rạng rỡ trở lại, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc không? Bao năm qua, đây là lần đầu tiên ta được thấy đệ thanh thản, thư thái như vậy. Đó là niềm an ủi lớn nhất đối với ta.
Chàng đặt tay mình lên tay em trai, nắm chặt, nhìn em trai đầy yêu thương:
- Đệ muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng được, muốn bao giờ trở về cũng được. Hãy tận hưởng hạnh phúc lẽ ra đã là của đệ từ lâu rồi mới phải. Đừng bận tâm chuyện ở đây, cũng đừng bận tâm chuyện nhà vợ. Ta sẽ lo liệu tất cả.
Sống mũi tôi cay xè vì xúc động. Bát Tư Ba suy xét thấu đáo mọi sự, chỉ vì muốn dành cho chúng tôi một khoảng trời riêng yên bình.
- Lam Kha, ta biết nói điều này là thừa... – Chàng quay sang tôi, ánh mắt lúc đầu khá phức tạp nhưng ngay lập tức đã chuyển thành vẻ điềm nhiên thường thấy. – Hãy chăm sóc Kháp Na!
Tôi gật đầu chắc nịch.
Mùa xuân năm 1266, khi trời còn tờ mờ, Kháp Na đã cởi bỏ y phục sang trọng, khoác lên người chiếc áo choàng bằng len pulu [2] màu lam dệt từ lông cừu mà các thường dân người Tạng hay mặc, rồi tự mình đánh xe ngựa, lặng lẽ đưa tôi rời khỏi Sakya. Trước lúc lên đường, Kháp Na chỉ âm thầm nói với Kunga Zangpo rằng, chàng phải đi xa một thời gian. Kunga Zangpo muốn theo hầu hạ nhưng lẽ dĩ nhiên Kháp Na kiên quyết từ chối.
Sau khi ra khỏi địa hạt Sakya, tôi làm phép giấu đi mái tóc màu lam để cùng chàng đánh xe ngựa. Trong mắt người đi đường, chúng tôi chẳng khác nào một cặp vợ chồng son rỗi. Chúng tôi rong ruổi khắp nơi, không vội vã, đến những nơi có phong cảnh tuyệt sắc sẽ cắm trại ở lại vài ngày. Kháp Na từ nhỏ đã quen với cuộc sống no đủ, chăn ấm, đệm êm, người hầu kẻ hạ nên kiến thức về cuộc sống thường nhật rất hạn chế. Chàng không biết dựng trại, không biết nấu cơm, không biết trải đệm, cũng không biết đốt lửa, nhưng chàng vẫn kiên nhẫn, cần mẫn học làm những công việc bình dị ấy, nỗ lực hết mình để tìm cách sinh tồn.
Cũng may là tôi biết phép thuật nên thường lén hỗ trọ chàng, giúp cho nhu cầu ăn ở, đi lại của chúng tôi trên đường xa không đến nỗi quá bi đát.
Một buổi chiều muộn của hơn một tháng sau đó, chúng tôi đã đến được hồ Yamdrok-tso. Mặt hồ lấp lánh ánh bạc dưới bóng tịch dương, trong làn gió nhẹ, màu nước chia tách thành nhiều tầng bậc rõ rệt. Ven bờ là màu lam nhạt, tiếp đến là màu xanh lam, ra xa thêm chút nữa là màu lam trầm và đến giữa hồ thì chuyển thành màu ngọc bích thăm thẳm. Hồ nước này quả nhiên là hồ thiêng trên tiên giới lạc xuống nhân gian! Mặt hồ dài và hẹp cho cảm giác mênh mông, bất tận, giống một dòng sông rộng rãi hơn là một hồ nước. Những dải núi đồi trùng điệp ven hồ tựa những đường nét mềm mại, uốn lượn, tô điểm cho hồ thiêng. Trời vừa vào hạ, cỏ cây tươi tốt, xanh non mơn mởn, hoa cánh bướm đua nhau khoe sắc, những sắc màu rực rỡ, tươi đẹp khiến du khách chẳng thể khép mắt.
- Thích không?
Chàng ôm lấy vai tôi, dịu dàng hỏi. Tôi gật đầu lia lịa. Bàn tay chàng cuồng nhiệt kéo tôi vào lòng, để tôi tựa lưng vào vòm ngực của chàng, cùng chàng thưởng thức khung cảnh hồ thiêng buổi hoàng hôn, đẹp đến mê hồn. Chốc chốc, vài tiếng chim lảnh lót lại cất lên trên cao, xa xa là đàn bò, dê đang thủng thẳng gặm cỏ. Cảnh đẹp ngập trong mắt tôi, còn tôi ngập trong mắt chàng.
Buổi tối, chàng một mình dựng trại, thổi cơm, không cho tôi làm cùng. Lúc nhóm củi, gương mặt chàng đỏ gay đỏ gắt vì khói bụi, tôi vội vàng biến phép, đốt lên một ngọn lửa, thế là chàng giận dỗi. Chúng tôi ngồi bên đống lửa, uống canh thịt hầm và nhệu nhạo nhau nuốt những miếng thịt bò Yak còn chưa nhừ. Tôi thở dài:
- Kháp Na, vì sao không để em giúp chàng?
Chàng cau mày, nhè ra miếng thịt bò khô đét vì không nhai nổi:
- Tiểu Lam à, ta biết mình vụng về, lóng ngóng, những công việc đơn giản như vậy cũng không biết làm. Nhưng ta rất muốn rèn luyện, ta muốn học hỏi để làm được những việc mà hầu hết đàn ông trên thế gian này đều biết làm. Nếu để em giúp thì ra sẽ mãi mãi chỉ là một cậu ấm, ngay cả việc dựng trại cũng không biết.
Tôi lè lưỡi:
- Nhưng chàng có rất nhiều kẻ hầu người hạ kia mà, chàng đâu cần tự mình làm những việc này.
- Ta cố gắng học cho bằng được là vì sau này ta không muốn có bất cứ người hầu kẻ hạ nào ở bên mình nữa.
Chàng đan tay mình vào tay tôi, lửa trại bập bùng, soi rọi gương mặt tuấn tú của chàng, khóe môi chàng nở một nụ cười tuyệt mỹ:
- Tiểu Lam, em đã từng nghĩ về cuộc sống tương lai của chúng ta chưa?
Tim tôi bỗng nhiên đập rộn:
- Còn chàng thì sao?
- Tiểu Lam, em là vợ ta, ta sẽ không để em cứ mãi phải ẩn mình như hiện nay. Chờ khi ta giúp đại ca hoàn thành ước nguyện thống nhất đất Tạng, ta sẽ đưa em đi thật xa. Chúng ta sẽ mai danh ẩn tích ở một thôn làng hẻo lánh nào đó, sống cuộc sống giản dị của hai ta, em có muốn vậy không?
=== ====== ====== ====== ====== ====== ===
[2] Loại đồ bằng len được sản xuất ở Tây Tạng.