• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô nói gì chứ?" Chu Cầm Hi không nhịn được liền lớn tiếng.



Những khách hàng mua quần áo xung quanh nghe được động tĩnh thì liền quay đầu sang nhìn, lúc bấy giờ đuôi mày của Trình Ngạn Tiêu đã cau lại, hắn kéo tay Chu Cầm Hi ra hiệu, cô ta mới chịu im lặng.



"Có thể Trình Ngạn Tiêu là bảo bối trong tay cô, nhưng anh ta là một thằng rẻ tiền trong mắt tôi. Vậy nên đừng bao giờ lên mạng với tôi, tôi chỉ thấy khinh thường hơn mà thôi." Chu Tịnh Sơ không quay đầu, cô chỉ lạnh lùng để lại hai câu rồi liền cất bước rời đi.



"Chị..." Chu Cầm Hi tức tối không nói nên lời, cô ta chỉ biết hậm hực dậm chân.



Nhìn sang người đàn ông bên cạnh mới biết, trán Trình Ngạn Tiêu đã xuất hiện ba vạch đen, khuôn mặt cũng lộ rõ sự tức giận.



Trịnh Ngạn Tiêu không nói không rằng, hắn buông tay Chu Cầm Hi ra rồi xoay người đi thẳng.



"Ngạn Tiêu..." Chu Cầm Hi không biết nên nói thế nào mới phải, cô ta vội vàng đuổi theo hắn.



Trên đường về nhà Trình Ngạn Tiêu luôn giữ im lặng, Chu Cầm Hi thấy tình hình không ổn liền thanh minh:



"Rõ ràng là Chu Tịnh Sơ mắng chúng ta trước, sao anh lại không đoái hoài đến em vậy?"



Trình Ngạn Tiêu hừ lạnh một tiếng, hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu, "Nếu em không vô duyên vô cớ gây chuyện thì có bị mắng không?"



"Ngạn Tiêu, anh là đang trách em sao?" Chu Cầm Hi tỏ ra uất ức.



Trình Ngạn Tiêu im lặng, cũng không cãi với Chu Cầm Hi nữa.



Chu Cầm Hi thấy hắn bỏ mặt mình thì đau lòng, sự rầu rĩ cũng nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt nham hiểm. Không khí trầm mặc chẳng biết qua bao lâu, bỗng dưng Trình Ngạn Tiêu đưa ra đề nghị:



"Cầm Hi, chúng ta chia tay đi."



"Anh... nói gì?" Chu Cầm Hi không tin vào tai mình, hai mắt cũng nhìn Trình Ngạn Tiêu chăm chú.



Trình Ngạn Tiêu dừng xe lại bên đường, hắn lặp lại một lần nữa, "Anh thấy chúng ta không hợp, vậy nên chia tay là tốt nhất."



"Ngạn Tiêu, anh muốn chia tay với em ư?" Chu Cầm Hi không khỏi sốc trong lòng, đề nghị này đúng là quá bất ngờ đối với cô ta.



Lúc trước khi cô ta và Trình Ngạn Tiêu cùng vụng trộm sau lưng Chu Tịnh Sơ tình hắn chưa từng hời hợt với cô ta như vậy. Nhưng từ khi hắn chia tay Chu Tịnh Sơ rồi thì liền trở thành một người khác, hắn không còn chiều chuộng Chu Cầm Hi như trước nữa, thái độ cũng thay đổi hẳn, sự nhiệt tình ban đầu vốn đã không còn.



Chu Cầm Hi không muốn chuyện này xảy ra, thứ nhất là vì cô ta đã phải lòng Trình Ngạn Tiêu, thứ hai là vì nếu cô ta chia tay với hắn thì Chu Tịnh Sơ sẽ cười vào mặt cô ta. Cô ta không muốn nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Chu Tịnh Sơ, vậy nên nhất quyết không đồng ý.



Chu Cầm Hi bắt đầu khóc, nước mắt cũng rơi lã chã trên khuôn mặt trắng ngần, "Ngạn Tiêu, rốt cuộc em đã làm sai ở chỗ nào chứ, sao anh lại muốn bỏ em?"



"Em không sai, chỉ là anh thấy chúng ta không thích hợp nữa thôi."



Cũng có thể nói là chán, Trình Ngạn Tiêu không nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại yêu Chu Tịnh Sơ sâu đậm. Lúc trước hắn thấy Chu Tịnh Sơ dễ thương, xinh đẹp, tốt tính nên đã theo đuổi cô. Nhưng Chu Cầm Hi cũng đến với hắn ngay sau đó, hắn lén lút với Chu Cầm Hi là vì nghĩ bản thân không hề yêu Chu Tịnh Sơ nhiều, nhưng chia tay cô rồi hắn mới biết, hóa ra hắn đã sai.



Đối với hắn, Chu Cầm Hi chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời, còn Chu Tịnh Sơ mới là người lâu dài bên cạnh. Hắn ở bên Chu Cầm Hi nhưng lại thường xuyên nghĩ về Chu Tịnh Sơ, rồi lại hồi tưởng về những ngày tháng tốt đẹp của hai người, lòng bất giác quặn lại.



Hắn biết bản thân đã không thể quay lại với Chu Tịnh Sơ nhưng hắn cũng không muốn gượng ép bản thân và ở bên cạnh Chu Cầm Hi, vậy nên đã nói lời chia tay.



"Ngạn Tiêu, anh đừng như thế có được không? Nếu em sai ở chỗ nào thì anh có thể nói để em sửa mà, đừng bắt em phải rời xa anh. Em yêu anh như vậy thì sao có thể chịu đựng nổi cảnh đó chứ?" Chu Cầm Hi tiến sát về phía Trình Ngạn Tiêu, cô ta ra sức khóc lóc, vừa khóc vừa nài xin hết mực.



Trình Ngạn Tiêu đưa mắt nhìn sang người phụ nữ yếu đuối trước mặt mình, quả thật hắn đã có chút dao động.



Ban đầu cũng là hắn động lòng với Chu Cầm Hi trước, nếu xét lỗi lầm thì hắn cũng không thể tránh được liên can. Giờ đây hắn muốn ruồng bỏ Chu Cầm Hi, suy đi nghĩ lại cũng tội cho cô ta quá.



Nhưng hắn không yêu Chu Cầm Hi thì cho dù là hiện tại sống chung với nhau nhưng cả đời làm sao có thể chứ?



"Ngạn Tiêu, em hứa sẽ ngoan, sẽ không làm anh phiền lòng nữa. Anh đừng rời xa em có được không?" Chu Cầm Hi đưa ánh mắt rưng rưng nhìn Trình Ngạn Tiêu, bàn tay cô ta cũng cầm lấy tay hắn sau đó nhét vào áo mình và kéo lên ngực, "Ở phương diện này nhất định cũng sẽ thỏa mãn anh."



Nói xong, không đợi Trình Ngạn Tiêu phản ứng, Chu Cầm Hi đã hôn lên môi hắn, bắt đầu cuộc hành trình chinh phục bạn trai.



Trình Ngạn Tiêu đưa tay sờ soạng người Chu Cầm Hi, hắn phối hợp cùng cô ta ăn ý. Chu Cầm Hi thấy thế thì liền vui vẻ trong lòng, cô ta biết Trình Ngạn Tiêu đã bỏ đi cái ý định kia rồi.



...



"Tổ chức và tập đoàn không có chuyện gì để cậu xử lý sao?" Tống Lãnh Thần vắt chéo chân, bàn tay cầm ly rượu vang cũng lắc nhẹ một cái, chất lỏng màu đỏ cũng sóng sánh lên xuống theo nhịp của anh.



Lạc Quân Bách biết ý tứ trong lời nói của Tống Lãnh Thần, có thể hiểu chính xác là: Rảnh rỗi quá không có gì làm sao mà lại đến tìm anh.



Khóe môi Lạc Quân Bách nhẹ cong lên, hai tay hắn đan vào nhau một cách thoải mái. Nhìn Tống Lãnh Thần hắn đáp:



"Lâu lâu cũng cho người khác nhàn rỗi một tí chứ."



Tống Lãnh Thần dành cho người bạn chí cốt của mình một tia trào phúng trong ánh mắt, "Lâu lâu sao, mình thấy cậu lúc nào cũng rảnh."



Tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ Lạc Quân Bách, hắn chuyển chủ đề một cách linh hoạt:



"Thần, cậu không có ý định bắt người phụ nữ đó về à?"



"Không." Tống Lãnh Thần lạnh lùng nhìn Lạc Quân Bách, cũng không biết vì sao hắn lại hỏi một vấn đề này mãi thế.



Khóe môi Lạc Quân Bách giật giật, "Vậy để mình bắt Chu Tịnh Sơ lại cho cậu."



"Bớt làm chuyện bao đồng đi." Tống Lãnh Thần uống một ngụm rượu, vị của rượu vang đắt đỏ khiến anh cảm thấy sảng khoái.



"Nếu đổi lại là mình, mình đã bắt Chu Tịnh Sơ lại từ lâu rồi." Lạc Quân Bách không hiểu cách hành xử của Tống Lãnh Thần, hiếm lắm mới có một người khơi dậy dục vọng trong anh, vậy mà anh lại chẳng mảy may tới, hỏi có tức không chứ!



"Ừ thì đúng rồi, mình đâu giống như cậu." Lời nói Tống Lãnh Thần vừa thốt ra chứa đủ mười phần châm biếm.



Lạc Quân Bách đanh mặt, "Cậu không thấy thiếu sự thỏa mãn của dục vọng thì thiếu niềm vui hả?"



"Cuộc đời mình có niềm vui gì đâu mà thiếu với không?" Tống Lãnh Thần hời hợt hỏi.



Lạc Quân Bách hết nói nổi với Tống Lãnh Thần, hắn xua tay, lười biếng nói:



"Tùy cậu vậy. À đúng rồi, nghe nói đứa em ngoan của cậu mới về nước, có gây khó dễ gì cho cậu chưa?"



Đứa em ngoan mà Lạc Quân Bách vừa nói chính là Tống Lãnh Vũ, em trai ruột của Tống Lãnh Thần.



Tống Lãnh Thần gác một tay lên ghế, khóe môi nhẹ nhếch lên, "Cậu nghĩ Tống Lãnh Vũ gây khó dễ gì được cho mình?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK