Chu Tịnh Sơ nhớ lại những lời mà Cao Nhã Kỳ đã nói với mình mà hỏi lại Tống Lãnh Thần, lúc nãy đến giờ anh cũng trò chuyện với Lạc Quân Bách một lúc lâu, có lẽ sẽ biết nguyên do.
Tống Lãnh Thần thấy cô uống nước đã xong thì liền cầm ly nước cam từ cô rồi đặt lên bàn, cánh môi mỏng bỗng hé mở:
"Quân Bách nói cậu ấy đã rung động với Nhã Kỳ và muốn theo đuổi cô ấy."
"Gì chứ?" Cô có nghe nhầm không vậy, vừa rồi những điều Tống Lãnh Thần đều là sự thật ư? Lạc Quân Bách cũng biết rung động với người khác?
"Thái độ của cậu ấy cương quyết lắm, không giống như đùa."
Anh là bạn tốt của Lạc Quân Bách, nói ra lời này là vì đã hiểu rõ tính tình của hắn, vì vậy Chu Tịnh Sơ mới không hoài nghi nữa, ngược lại lòng cô bỗng dâng lên cảm giác hoang mang. Có khi nào Lạc Quân Bách cũng bá đạo như Tống Lãnh Thần mà bắt Cao Nhã Kỳ ở bên cạnh hắn không?
Cao Nhã Kỳ không bị ràng buộc về bất cứ điều gì cả, vậy nên sẽ không đồng ý miễn cưỡng ở bên cạnh một người đàn ông xa lạ đâu.
Thấy ấn đường cô nhíu chặt vào nhau, Tống Lãnh Thần lại nói:
"Anh biết em đang suy nghĩ gì, em yên tâm, tuy Quân Bách hơi hoang đường một tí nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ cưỡng ép phụ nữ đâu. Tính cậu ấy rất giống anh."
Cũng vì giống nên mới trở thành bạn chí cốt của nhau.
Chu Tịnh Sơ bỗng nhớ đến những lần đầu gặp Tống Lãnh Thần, quả thật anh ưng ý cô, muốn cô trở thành người của mình nhưng khi nghe cô từ chối thì anh lại không níu kéo, cũng không làm khó dễ cô. Nhưng còn Lạc Quân Bách...
"Chẳng phải khi ấy Lạc lão đại bắt cóc em về rồi cho em uống xuân dược để ân ái cùng anh đó sao?" Lạc Quân Bách hành xử quá cực đoan, đừng nói sao cô không suy nghĩ nhiều.
Tống Lãnh Thần nghe thế thì cười, "Em cũng biết khi ấy anh không dùng được mà, cũng do Quân Bách nghĩ cho anh nên mới tự đưa ra chủ ý như vậy. Một người đàn ông phong độ như anh muốn gì mà chẳng có, nhưng lại không thể phản ứng được với phụ nữ, em nói xem đó có phải là điều khiến anh bất lực hay không? Tuy anh chẳng màng đến nhưng Quân Bách lại lo nhiều hơn anh, cậu ấy cũng vì muốn anh... ừm, tốt hơn một chút mà thôi. Vì điều đó mà Quân Bách mới tự đưa ra chủ ý bắt em, hòng muốn anh được thoải mái. Còn về phía cậu ấy, cậu ấy chưa từng cưỡng ép bất cứ người nào cả."
Chu Tịnh Sơ thấy cũng có lý, Lạc Quân Bách lại được người yêu cô bảo đảm như vậy nên cô cũng không còn suy nghĩ nhiều, "Nếu Lạc lão đại muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, miễn là đừng hành xử cực đoan thêm một lần nào nữa là được rồi. Nhã Kỳ tính cũng như em, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã làm hại đến mình đâu."
"Em cứ yên tâm." Tống Lãnh Thần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô đầy yêu thương.
"Mà đúng rồi anh, dạo này Tống Lãnh Vũ im hơi lặng tiếng quá, không biết trong đầu anh ta đang suy tính điều gì." Tự dưng nhắc đến việc những kẻ làm hại mình khiến Chu Tịnh Sơ nhớ đến Tống Lãnh Vũ, nếu lần đó Tống Lãnh Thần không xuất hiện kịp thời thì e là cô đã bị hắn cưỡng bức mất rồi. Thật may mắn, cô đã thoát khỏi nguy hiểm một cách an toàn.
Biết Tống Lãnh Thần và Tống Lãnh Vũ luôn đối địch nhau, ngày nào hắn còn thì nguy cơ Tống Lãnh Thần bị hại là rất cao. Mấy nay hắn không hành động gì cả, cô sợ hắn đang âm mưu chuyện gì đó, chẳng mấy chốc sẽ tiến hành.
Đáy mắt Tống Lãnh Thần bỗng xuất hiện vài tia thâm trầm, "Anh biết Tống Lãnh Vũ đang tìm cách để phá hoại anh, đợi đến khi hắn ra tay một lần nữa thì anh sẽ lấy mạng hắn."
Tống Lãnh Thần đã có ý định giết chết Tống Lãnh Vũ từ rất lâu, bởi hắn bất hiếu lại là kẻ thù của anh, phàm là kẻ đối đầu anh thì anh sẽ tiêu diệt tất cả. Nhưng Tống phu nhân lại không đồng ý điều này, dù sao hắn cũng là con trai của bà và cũng là anh em ruột thịt với anh, bà không chấp nhận việc anh trừ khử hắn, bởi bà không muốn anh em cùng huyết thống lại giết hại lẫn nhau.
Mặc dù đã từ mặt Tống Lãnh Vũ nhưng là một người mẹ, Tống phu nhân vẫn chưa dứt tình được. Trong thâm tâm của bà vẫn luôn mong hắn sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng điều đó quả thật quá xa vời.
Dù cho mẹ mình chưa từng nói ra lời nào nhưng Tống Lãnh Thần biết bà vẫn luôn chờ đợi ngày Tống Lãnh Vũ quay đầu, chỉ là bà không thể ngờ người con trai thứ này lại độc ác đến mức nhẫn tâm tìm cách hãm hại anh trai mình đến cùng, một sống một còn mới cam lòng!
Tống Lãnh Thần đợi Tống Lãnh Vũ ra tay lần nữa, vậy thì anh có thể đường đường chính chính giết chết hắn, cũng có được lý do để giải thích với Tống phu nhân.
Ngày đó, anh đoán là sẽ không xa đâu...
Lúc rời khỏi bệnh viện thì Cao Nhã Kỳ đã nhìn trước nhìn xuôi kỹ càng lắm rồi, vậy mà vừa ra đến cửa lại thấy bóng dáng của Lạc Quân Bách. Cô đã nói không muốn đi cùng hắn, thế nhưng hắn vẫn cương quyết đẩy cô lên xe.
"Này, anh mau thả tôi xuống đi!"
"Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi?" Lạc Quân Bách không hề đoái hoài đến sự tức giận của cô, ngược lại hắn càng hào sảng hơn.
"Tôi có thể gọi taxi, anh mượn anh chở chứ?" Cũng do xe Cao Nhã Kỳ cần phải bảo trì, nếu không cô đã tự lái đến bệnh viện và tự chạy về, đâu cần phải đi nhờ Lạc Quân Bách thế này?
"Tôi thích chở, không được sao?"
"..." Cao Nhã Kỳ tá hỏa, cô thật sự đã bị hắn bức đến phát điên rồi.
Lạc Quân Bách thấy cô im lặng nên cũng không nói thêm gì nữa, vài giây sau bỗng dưng nghe cô mở lời, giọng điệu so với khi nãy bình tĩnh hơn nhiều:
"Lạc lão đại, anh là người thông minh, chẳng lẽ anh không nhìn rõ ý tứ trong từng câu chữ và cử chỉ của tôi sao? Tôi không thích anh, cũng không muốn ở cùng anh, anh có thể thành toàn cho yêu cầu của tôi không?"
Dù sao cũng nên bình tâm lại để nói chuyện rõ ràng, cứ dây dưa mãi thế này cũng không phải cách.
Cao Nhã Kỳ vừa nói xong thì nhìn sang Lạc Quân Bách, lại thấy biểu cảm trên mặt hắn trầm ngâm đến đáng sợ. Hắn không đáp lời ngay, ngược lại dừng xe bên vệ đường rồi mới quay sang nhìn thẳng vào mắt cô.1