• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trời ơi, tại sao tiểu Sơ lại thành ra thế này?" Cao Ý đã khóc hết nước mắt cho Tố Trầm, phẫu thuật của cô ấy vừa xong thì bà cũng đã kiềm chế được chút ít. Nhưng khi chứng kiến Chu Tịnh Sơ nằm trên giường bệnh, một lần nữa bà lại òa lên khóc như một đứa trẻ.



Tống Lãnh Thần nhường ghế cho Cao Ý, anh trầm giọng an ủi:



"Dì đừng quá đau buồn, Tịnh Sơ sẽ nhanh chóng hồi phục thôi ạ."



"Mặt con bé, tay con bé... sao lại thành ra thế này?" Cao Ý gào lên dữ dội: "Là kẻ khốn nạn nào đã hại Tịnh Sơ thành ra như vậy, rốt cuộc là kẻ nào chứ?"



"Xin dì hãy giữ bình tĩnh." Mặc dù Tống Lãnh Thần cũng rất lo lắng cho Chu Tịnh Sơ nhưng anh vẫn không ngừng khuyên ngăn Cao Ý, anh muốn để cô có thể nghỉ ngơi trong yên tĩnh hơn, chắc là cô đã phải chịu cực hình một khoảng thời gian dài rồi. "Con đã bắt được kẻ muốn làm hại Tịnh Sơ, và con cũng sẽ không tha thứ cho kẻ đó đâu."



Nói xong câu này, đáy mắt Tống Lãnh Thần ánh lên một tia đỏ ngầu.



Cao Ý sững sờ trong giây lát, trong mắt bà thì Tống Lãnh Thần là một người luôn dịu dàng và trầm ổn. Đây là lần đầu tiên bà nhìn ra sự hận thù trong con ngươi đen láy của anh, tia máu đỏ đó minh chứng cho sự giận dữ đang mang trong người anh. Cao Ý không nhìn lầm, bà chắc chắn anh đang rất tức giận. Bà biết tình cảm mà anh dành cho đứa cháu gái của mình là thật, nếu không cũng chẳng có biểu cảm đó.



"Nhưng rốt cuộc là kẻ nào, vì sao lại muốn dồn con bé vào chỗ chết chứ?" Chu Tịnh Sơ không thù không oán với ai, thế mà cũng không được yên thân. Cao Ý đảo mắt suy nghĩ rồi đoán: "Phải chăng là Chu Cầm Hi?"



Tống Lãnh Thần lắc đầu, anh thú thật:



"Dì, là vị hôn thê của con."



Sau khi thăm hỏi tình hình của Chu Tịnh Sơ xong, Cao Ý trở về phòng bệnh của Tố Trầm theo ý của Tống Lãnh Thần. Bà vừa về đến thì Tố Phong đã gấp gáp hỏi nhanh, thái độ hết mực quan tâm:



"Tiểu Sơ thế nào rồi em?"



Cao Ý lắc đầu, sầu não nói:



"Con bé bị đánh đến mức thương tích đầy mình, tay bị chặt đứt, mặt cũng bị người khác rạch nát."



"Trời..." Tố Phong không tin vào tai mình, hành động này đúng là quá tàn nhẫn rồi! "Rốt cuộc là kẻ nào? Tại sao lại hại tiểu Sơ của chúng ta như thế chứ, con bé có làm gì sai sao?"



Cao Ý đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên má, "Lãnh Thần nói là vị hôn thê của nó."



Tố Phong ngây người trong chốc lát, ông chưa kịp thốt nên lời thì Cao Ý lại nói tiếp:



"Anh à, em cảm thấy Lãnh Thần rất khác."



"Ý em là sao, khác ở điểm nào?"



Nghe vợ nói thế, Tố Phong không hiểu gì cả, Cao Ý tiếp tục giải đáp thắc mắc cho ông:



"Lúc đầu Tố Trầm có nói thế lực phía sau của Lãnh Thần rất to lớn, dường như đó là sự thật."



...



Tống phu nhân rảnh rỗi ngồi nhâm nhi tách trà cùng với chồng mình là Tống Hoắc, cả hai vẫn thường xuyên nói chuyện cùng nhau thế này, mỗi ngày ít nhất là một lần.



Bỗng dưng Tống phu nhân nói đến chuyện liên quan đến hôn nhân đại sự của con trai mình với chồng:



"Anh à, nếu Lãnh Thần nó đã không có ý với Thượng Quan Anh Xuyên rồi thì anh nghĩ đối với Tố Cẩm Lãnh Thần sẽ có suy nghĩ gì?"



"Đâu phải em không thấy, Lãnh Thần đâu yêu Tố Cẩm." Tống Hoắc có thể nhìn thấu tâm tư của Tống Lãnh Thần, nếu anh thật sự có ý với Cao Tố Cẩm thì anh cũng sẽ không hời hợt như vậy.



"Nhưng tình cảm mà Lãnh Thần dành cho Tố Cẩm nhiều hơn bất cứ cô gái nào khác." Tống phu nhân biết con trai mình vốn lạnh lùng, nhưng trước mặt Cao Tố Cẩm thì anh nói chuyện rất ôn tồn, dịu dàng, phải chăng anh cũng thích Tố Cẩm?



Nếu được như thế thì tốt quá, dù sao Tống phu nhân cũng rất ưng ý người con dâu này. Mặc dù Tống Lãnh Thần có phụ nữ ở bên ngoài nhưng cũng không sao, bởi anh đang ở độ tuổi tráng kiện, bắt anh nhịn mới là điều khó. Miễn là sau này khi lập gia đình rồi thì anh chỉ chung thủy với vợ mình là được.



"Em đừng gán ghép lung tung, hãy hỏi ý của Lãnh Thần trước đã."



"Em thấy Tố Cẩm có ý với Lãnh Thần nhà ta, cũng không biết Lãnh Thần sao nữa."



Tống phu nhân nén lại một tiếng thở dài, bà cầu mong rằng Tống Lãnh Thần có thể chấp nhận Cao Tố Cẩm, một người lễ phép và có ăn có học như cô ấy thì rất xứng đáng trở thành con dâu của Tống gia.



Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông inh ỏi, dồn dập. Người giúp việc thấy thế vội chạy ra mở cửa.



"Là ai đến nhỉ?" Tống phu nhân hỏi vu vơ, cũng không đứng dậy bước ra ngoài mà chỉ ngồi yên đấy.



Vài giây sau có tiếng bước chân dồn dập đi vào, Tống Hoắc mới thấy được bóng dáng của hai người vừa tiến vào nhà mình nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì họ đã chào hỏi trước:



"Anh Tống, chị Tống, hôm nay mạo muội đến đây tìm anh chị là có chuyện muốn hỏi han."



"Anh chị Thượng Quan, hai người về nước khi nào vậy, mời anh chị ngồi." Tống Hoắc ra dáng của chủ nhà, ông đứng dậy chào lại bạn hữu của mình rồi chìa tay ra.



Thượng Quan Minh cùng với vợ ngồi xuống ghế, trên mặt họ không giấu được sự hốt hoảng:



"Hai vợ chồng tôi vừa xuống máy bay là đến tìm anh chị ngay."



Tống phu nhân thấy nét mặt căng thẳng của đôi vợ chồng trước mặt thì khó hiểu, "Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại khiến anh chị bất an như vậy?"



Không chần chừ gì thêm, Thượng Quan Minh đi thẳng vào vấn đề chính:



"Sau khi biết tin hôn ước giữa Tống gia và Thượng Quan gia bị hủy thì con gái tôi đã rất đau lòng, nó một mực đòi trở về tìm Lãnh Thần nhà anh chị hỏi cho ra lẽ. Chúng tôi muốn ngăn cản con bé nhưng lực bất tòng tâm, sau khi Anh Xuyên về nước thì tôi có gọi cho con bé, nhưng lại không nhận được hồi âm nào. Vợ chồng chúng tôi vì quá lo lắng nên đã về nước, lần này đến tìm anh chị cũng là vì lý do này."



"Sao cơ, anh chị không liên lạc được với Anh Xuyên?" Tống phu nhân ngỡ ngàng khi nghe câu chuyện này, lại nói: "Có khi nào điện thoại con bé hết pin không?"



Thượng Quan phu nhân lắc đầu, "Không đâu. Anh Xuyên về nước được mấy hôm rồi, tôi có liên lạc nhưng con bé cứ lảng tránh, hôm qua tôi gọi thì con bé cúp máy ngang, hôm nay gọi lại thì không có tín hiệu. Không biết Anh Xuyên có vì đau lòng quá mà nghĩ quẩn không nữa."



Thượng Quan gia chỉ có một người con gái là Thượng Quan Anh Xuyên mà thôi, nếu như cô ta có mệnh hệ gì thì người làm mẹ như Thượng Quan phu nhân cũng không sống nổi.



Tính tình Thượng Quan Anh Xuyên rất ngoan cố, lại được nuông chiều từ nhỏ nên không xem ai ra gì. Không biết giờ đây khi bị từ chối tình cảm thế này thì cô ta có sốc mà làm chuyện nông nổi không nữa. Đây là điều khiến lòng Thần phu nhân nặng trĩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK