• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ ngày Chu Tịnh Sơ nằm viện đến nay cũng đã được một tuần, Tống Lãnh Thần không rời đi đâu cả, anh luôn ở bên cạnh để chăm sóc cho cô chu đáo. Việc ở Tống thị được trợ lý mang đến bệnh viện, cứ thế anh ngồi trên sô pha và làm việc, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn cô một cái.



Chu Tịnh Sơ vì hành động quan tâm của anh mà cực kì vui kẻ, cô cảm thấy bản thân thật sự may mắn khi đã quen được một người bạn trai vừa tốt vừa giỏi như Tống Lãnh Thần đây, đúng là quá hãnh diện mà!



Vết thương trên người cô đã đỡ không ít, nhờ dùng những loại thuốc tốt nhất mà tay chân cũng chẳng còn đau như lúc ban đầu nữa. Có lẽ vết thương sẽ khỏi, nhưng chắc phải mất một thời gian dài.



Chu Tịnh Sơ ngồi xem phim của cô, Tống Lãnh Thần ngồi làm việc của anh, không ai nói với ai lời nào. Tuy có hơi chán chường như cô biết dù bản thân có đòi phụ giúp anh đi nữa thì anh cũng sẽ từ chối, người đàn ông đó thương yêu cô như vậy, dễ gì lại cho cô động tay vào công việc sớm như thế.



Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, Tống Lãnh Thần nói vọng ra:



"Vào đi."



Cánh cửa màu trắng bật mở, người đi vào chính là Tống phu nhân.



Vừa nhìn thấy bà, Chu Tịnh Sơ đứng hình.



"Mẹ?" Tống Lãnh Thần cũng ngạc nhiên, không ngờ người đến thăm cô lần này lại chính là mẹ anh.



"Ừ." Tống phu nhân đi vào, bình thản và thong dong.



"Con chào bác gái ạ." Chu Tịnh Sơ vội cúi đầu chào Tống phu nhân một cái cho phải phép.



Tống Lãnh Thần đứng dậy, anh tiến đến bên cạnh giường và kéo ghế cho mẹ mình ngồi, "Mẹ ngồi đi."



Tống phu nhân gật đầu, tự nhiên ngồi xuống ghế.



"Bệnh tình của con đã đỡ hơn chưa?" Tống phu nhân nhìn Chu Tịnh Sơ, bà ân cần hỏi han.



Nhận được sự quan tâm của bà, Chu Tịnh Sơ thụ sủng nhược kinh, "Dạ đỡ hơn rồi ạ, con cảm ơn bác gái đã quan tâm."



"Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến bệnh viện?" Tống Lãnh Thần chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tống phu nhân đến tìm Chu Tịnh Sơ, anh định đợi cô bình phục rồi mới dẫn cô về Tống gia chào hỏi đàng hoàng, nhưng nào ngờ mẹ anh lại đến trước một bước.



"Mẹ đến thăm Tịnh Sơ, không được sao?" Tống phu nhân dửng dưng hỏi lại.



"Dạ được chứ ạ." Người đàn ông hiểu ra ý tứ trong câu từ của mẹ mình, khóe môi bất giác cong lên.



"Tịnh Sơ, con hãy gắng tĩnh dưỡng cho khỏe lại." Tống phu nhân vỗ nhẹ lên tay Chu Tịnh Sơ hai cái, giọng điệu hết sức ôn hòa.



Thật ra lúc đầu bà cực kì hoang mang khi biết Tống Lãnh Thần phải lòng một người phụ nữ, mà người đó không ai khác ngoài Chu Tịnh Sơ. Bà còn vốn định sẽ tác thành cho anh và Cao Tố Cẩm, bởi bà rất ưng ý cô con dâu này. Nhưng suy đi nghĩ lại, cuối cùng bà cũng từ bỏ cái ý định kia.



Tống phu nhân biết rõ tính của Tống Lãnh Thần, hễ anh đã cương quyết thì khó ai có thể thay đổi được. Dù gì đây cũng là chuyện quan trọng cả đời, Tống phu nhân là người từng trải nên hiểu rõ tình yêu đâu phải cưỡng cầu là được. Vậy nên bà quyết định thành toàn cho đôi trẻ.



Bà không hề điều tra về bối cảnh cũng như gia thế của Chu Tịnh Sơ, bởi những điều đó vốn không quan trọng. Bà cũng chẳng thăm dò đức tính của cô, bởi bà biết cô đã lọt qua mắt xanh của Tống Lãnh Thần thì chắc chắn cô cũng không phải loại phụ nữ tầm thường. Bà tin vào mắt nhìn người của con trai mình.



Hôm nay đến thăm Chu Tịnh Sơ cũng là vì muốn nói lên ý tứ của bà trong mối quan hệ giữa cô và Tống Lãnh Thần. Bà chấp nhận cô, chấp nhận cô trở thành người phụ nữ của con trai mình cũng như chấp nhận cô là con dâu của Tống gia.



Tuy biết nói điều này là hơi sớm, nhưng nhìn thái độ của Tống Lãnh Thần mà nói thì chắc chắn anh không hề lấy tình cảm ra để đùa giỡn, anh thật sự đã yêu Chu Tịnh Sơ mất rồi.



"Dạ, con sẽ cố ạ." Chu Tịnh Sơ vui mừng trong lòng, cô thật sự rất hào hứng, tâm trạng cũng thoải mái hẳn khi nhận được sự quan tâm của Tống phu nhân. Làm sao cô không hiểu ý của bà cho được chứ, bà đã ân cần hỏi han cô như thế thì cũng chứng minh được một điều, rằng bà đã ngầm đồng ý để cô trở thành người phụ nữ của Tống Lãnh Thần rồi.



Lần đầu gặp mặt nhưng Tống phu nhân và Chu Tịnh Sơ nói chuyện rất hợp ý nhau, cũng không hề có khoảng cách gì cả. Bà hỏi cô vài điều, cô cũng lễ phép đáp lời.



"Nhìn con trẻ như vậy mà tài năng như thế, đúng là giỏi mà!"



Tống phu nhân khen ngợi, cô khiêm tốn mỉm cười:



"Cũng do Lãnh Thần tận tâm chỉ dạy nên con mới học được ạ."



"Mẹ, cô ấy rất thông minh, xử lý công việc đâu vào đấy cả!" Tống Lãnh Thần ngồi một bên, không nhịn được liền chen vào.



"Ừm, vừa thông minh vừa xinh đẹp, hèn gì lại khiến con say đắm không thôi!"



Nghe được lời này, Tống Lãnh Thần không phản bác, ngược lại anh còn cười lên vui vẻ.



"Bác gái, bác không trách con về chuyện của Thượng Quan gia ạ?" Đây là khúc mắc trong lòng Chu Tịnh Sơ, suy cho cùng cô chính là nguyên nhân gián tiếp khiến hai gia đình bất hòa, lúc đầu cô cứ nghĩ Tống phu nhân sẽ không vui về mình nhưng thấy thái độ của bà dành cho mình, cô không khỏi bất ngờ.



Tống phu nhân hiểu ý của cô, bà lắc đầu rồi nói:



"Đây cũng không phải lỗi của con, sao bác có thể trách con được chứ!"



Kết cục của chuyện này thật không như ý muốn, nhưng dù sao cô cũng chẳng phải là người sai, sao bà có thể không phân biệt phải trái mà nặng lời với cô được?



Chu Tịnh Sơ cảm kích không thôi, "Con cảm ơn bác gái."



Đợi đến khi Tống phu nhân ra về rồi thì Chu Tịnh Sơ mới bộc lộ tâm trạng vui sướng của mình ra, cô phấn khích nắm lấy bàn tay Tống Lãnh Thần mà siết chặt.



"Lãnh Thần, em vui lắm, bác gái không trách em!"



"Từ đầu anh đã nói rồi, chỉ tại em suy nghĩ lung tung đấy thôi, bây giờ vui rồi chứ gì!"



"Vâng vâng vâng, rất rất vui! Bác gái dễ thương quá đi mất!"



Thấy biểu cảm sung sướng như được cho kẹo của cô, anh không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, "Em nên tập đổi cách xưng hô đi là vừa, phải gọi mẹ mới đúng!"



Bình luận nổi bật



Tổng số 5 câu trả lời







Ngọc Uyên



Hcjcjfhcjvkv











31/03



KhánhDii



bão đi chị òi











30/03



3



Viết bình luận



Sự giam cầm cả đời



Chu Tịnh Sơ đứng hình mất năm giây khi nghe những lời mà người đàn ông trước mặt vừa thốt ra, cô là người tinh ý, tất nhiên có thể hiểu lời này là có nghĩa gì. Chỉ là cô hơi bất ngờ, nhất thời không biết nói gì mới phải.



"Sao vậy, lại ngẩn người ra thế kia?" Tống Lãnh Thần không nhịn được cười.



"Ai nói là sẽ lấy anh chứ, quá tự tin rồi!" Cô chu môi hào hứng.



"Không lấy cũng phải lấy thôi, cả đời này em chỉ có thể ở bên anh."



"Anh bá đạo quá rồi đấy!"



"Ừ, đúng rồi." Tống Lãnh Thần mân mê bàn tay thon dài của cô, "Từ đầu khi biến em thành người phụ nữ của anh thì anh đã có ý định sẽ để em bên anh mãi, không cho rời xa."



"Muốn giam cầm em ư? Lỡ như chúng ta vẫn không có tình yêu thì sao?"



"Vẫn chọn cách giam cầm em, dù thế nào cũng không thả em ra!" Tống Lãnh Thần cương quyết nói.



Chu Tịnh Sơ trừng mắt nhìn anh một cái, không hài lòng nói:



"Anh chỉ giúp em cứu Tố thị thôi mà lại có suy nghĩ đó rồi, không công bằng đâu."



"Haha, anh đời nào lại quan tâm công bằng hay không chứ?" Giúp Tố thị đối với anh là chuyện nhỏ, anh chỉ cần búng tay một cái thì mọi chuyện đã êm xuôi. Còn giữ Chu Tịnh Sơ bên cạnh mới là chuyện lớn, bắt cô phải phục tùng anh, nghe lời anh, điều đó đúng là quá khó cho cô rồi. Bù lại anh sẽ cho cô ăn sung mặc sướng, không âu không lo về điều gì cả. Tuy khi ấy biết cái cô cần là tự do, chẳng màng những thú phù phiếm này nhưng anh không thể trả lại tự do cho cô được. Khoảnh khắc cô tìm đến anh thì đã định sẵn cả đời này cô chỉ có thể ở bên cạnh anh.



"Bắt em phải từ bỏ ước mơ, thiệt cho em quá!"



Lúc trước anh vẫn chưa có tình cảm với cô nên mới bắt cô nghe theo ý mình tuyệt đối, bây giờ đã yêu cô rồi thì mới suy nghĩ cho cô. Số Chu Tịnh Sơ không may mắn khi sinh ra trong một gia đình không hề xem trọng mình, giờ đây lại còn bị anh ép bỏ nghề, đúng là thiệt thòi cho cô.



"Anh đừng nghĩ như vậy, thật ra em rất thích công việc này." Chu Tịnh Sơ không giấu giếm, cô nở một nụ cười ngọt ngào, "Lúc đầu có hơi tuyệt vọng nhưng sau đó thì đã khác, em đã nghĩ thông, làm gì cũng được miễn có tiền là vui rồi. Vả lại anh không bạc đãi em, lương là một con số khủng, có nằm mơ em cũng không nghĩ đến đấy!"



"Thích tiền như vậy nhưng anh cho thì lại không sử dụng?" Nhớ khi trước anh có cho cô một tấm thẻ mới toanh, tiền xài mãi không hết, vậy mà cô chẳng hề động đến nó, hỏi xem có lãng phí không chứ?



"Anh đâu phải không biết em, còn nói ra câu đó." Đồ không phải của cô, cô tuyệt đối không sử dụng.



"Cô gái ngốc!"



...



Từ ngày chia tay Trình Ngạn Tiêu đến giờ thì Chu Cầm Hi vẫn thường vào hộp đêm uống rượu, lúc nào trở về cũng trong bộ dạng say khướt.



Hôm nay vẫn tụ tập bạn bè vào hộp đêm, uống đến mức say bí tỉ.



Lưu Dữ Nghiên thấy bạn mình say đến mức đi không vững thì liền đề nghị:



"Cầm Hi à, hay là tớ đưa cậu về, thấy cậu đã say lắm rồi đấy!"



"Về gì chứ, tớ còn chưa uống đủ!" Chu Cầm Hi vội phản bác ngay. Cô ta cầm nguyên chai rượu vang lên và tu ừng ực vài hớp.



"Cần gì phải khổ sở như thế chứ, cậu vừa giàu vừa đẹp, muốn đàn ông nào mà chẳng được?" Lưu Dữ Nghiên biết nguyên nhân vì sao Chu Cầm Hi lại thành ra nông nỗi này nên liền lắc đầu cảm thán.



"Cậu thì biết cái gì chứ..." Chu Cầm Hi đặt chai rượu xuống bàn, bỗng dưng cười lớn, "Chu Tịnh Sơ đó có cái gì tốt, tại sao Trình Ngạn Tiêu lại yêu cô ta? Lúc đầu tớ cứ tưởng tớ ngự trị được trong trái tim Trình Ngạn Tiêu rồi, nhưng tất cả là do tớ sai... Tớ thua Chu Tịnh Sơ, tớ không cam tâm!"



"Giờ Chu Tịnh Sơ đó không phải loại người dễ động vào, cậu cứ mặc kệ chị ta đi. Cậu hãy phấn chấn lên, rồi sẽ có người thật lòng với cậu, hơn là ở bên cạnh Trình Ngạn Tiêu mà chẳng vui vẻ gì."



Nghe được lời khuyên của Lưu Dữ Nghiên, Chu Cầm Hi chỉ cười nhếch mép mà chẳng đáp gì.



Uống thêm một lúc nữa thì ra về, nào ngờ Chu Cầm Hi lại gặp Tống Lãnh Vũ. Lần trước tiếp xúc với Tống Lãnh Thần thì cô ta đã điều tra sơ qua về anh, vậy nên mới biết anh có một người em trai là Tống Lãnh Vũ.



Nghe đâu Tống Lãnh Thần và Tống Lãnh Vũ đối đầu, nếu cô ta dựa vào thế lực của Tống Lãnh Vũ để ra tay với Chu Tịnh Sơ thì thế nào?



Nghĩ đến đây bất giác Chu Cầm Hi cười nham hiểm, dù gì tướng mạo Tống Lãnh Vũ cũng không đến nỗi tệ, cô ta theo hắn cũng xứng đôi lắm chứ.



"Dữ Nghiên, cậu về trước đi, tớ có chuyện phải làm." Chu Cầm Hi đã tỉnh rượu không ít vì những suy nghĩ táo bạo kia.



"Cậu làm gì nữa chứ, để tớ đưa cậu về?"



"Tớ muốn tiếp cận người đàn ông đó, cậu về đi." Chu Cầm Hi hất hàm về một góc của hộp đêm, người ngồi nơi đấy không ai khác chính là Tống Lãnh Vũ.



"Gì chứ, cậu có bị điên không?" Tuy không biết người đàn ông đó là ai nhưng sát khí tỏa ra từ hắn khiến Lưu Dữ Nghiên phải sợ hãi, vậy mà Chu Cầm Hi tính đến gần hắn, cô ta không sợ sao?



"Cậu mới bị điên đấy." Chu Cầm Hi hất tay Lưu Dữ Nghiên, không quan tâm đến sắc mặt lo lắng của bạn mình mà tiến thẳng về phía Tống Lãnh Vũ.



Mục đích Tống Lãnh Vũ đến hộp đêm hôm nay là muốn tìm phụ nữ, hắn thích có người tự nhào vào lòng hắn hơn. Nào ngờ vừa đặt mông xuống ngồi, chưa uống cạn ly rượu thì đã có một người phụ nữ say rượu từ từ đi đến, nhìn bộ dáng của đó hắn cũng đã biết được ý đồ của cô ta là gì rồi.



"Tống lão đại, anh có thù với Tống Lãnh Thần, tôi có thù với Chu Tịnh Sơ. Tôi có thể trở thành người phụ nữ của anh không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK