"Sao anh lại phải giấu hành tung của ba mẹ mình mà không đến gặp họ?"
Tống Lãnh Thần đưa tay xoa đầu cô yêu thương, "Nếu anh đoán không nhầm thì Thượng Quan lão gia và Thượng Quan phu nhân đã đến tìm ba mẹ anh sau khi không liên lạc được với Thượng Quan Anh Xuyên, họ muốn thông qua ba mẹ anh để gặp anh, hòng tìm ra Thượng Quan Anh Xuyên. Vậy nên hiện tại anh không muốn gặp họ."
Thượng Quan Anh Xuyên đã bị bắt và mất liên lạc với gia đình, điều này khiến Thượng Quan gia sốt ruột cũng phải. Anh vẫn chưa trừng trị Thượng Quan Anh Xuyên xong, từ từ gặp Thượng Quan gia cũng không muộn.
"Vậy khi nào anh mới xuất hiện? Và khi đó, anh định sẽ nói với Thượng Quan gia thế nào?" Hôm trước Chu Tịnh Sơ kích động quá nên mới bảo Tống Lãnh Thần trả thù cho mình, giờ nghĩ lại thì sợ anh bị khó xử. Lỡ như qua chuyện này Tống gia và Thượng Quan gia trở mặt, như thế phải chăng chuyện này đã quá tồi tệ rồi?
Nếu Tống lão gia và Tống phu nhân biết cô chính là nguyên nhân khiến Tống Lãnh Thần hại Thượng Quan Anh Xuyên thành ra nông nỗi như thế thì liệu họ có phản cảm và chán ghét cô hơn không?
"Chuyện này em không cần phải lo, cứ yên tâm tĩnh dưỡng là được." Tống Lãnh Thần đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô đầy yêu thương.
"Lãnh Thần, hay là anh thả Thượng Quan Anh Xuyên ra đi." Suy cho cùng Chu Tịnh Sơ cũng không muốn anh vì cô mà khó xử, dù sao người đàn bà đó cũng đã chịu đủ khổ sở rồi.
"Tịnh Sơ, em nghĩ thả cô ta ra thì Thượng Quan gia vẫn sẽ bình thường với chúng ta sao?" Tống Lãnh Thần biết cô lo cho anh, nhưng có lẽ là do cô quá ngây thơ nên mới đề nghị như thế, "Anh đã nói rồi, ai dám động đến em thì hậu quả của kẻ đó sẽ vô cùng tồi tệ. Vậy nên anh không thể tha cho Thượng Quan Anh Xuyên được, nỗi đau mà em chịu anh nhất định sẽ để cô ta trả gấp bội."
"Vâng." Nếu Tống Lãnh Thần đã chọn cách làm đó thì cô cũng không ngăn cản được nữa, từ khi quen anh đến giờ thì hôm nay cô mới thấy được thế nào là một Tống Lãnh Thần lãnh khốc. Anh vừa vô tình vừa lạnh lùng, nhất định không tha cho kẻ đã phạm vào kị húy của chính mình.
Lạc Quân Bách đưa Cao Nhã Kỳ đến gặp Thượng Quan Anh Xuyên, hiện tại cô ta đã vô cùng nhếch nhác và thảm hại, trông cực kì đáng thương. Nhưng cảnh tượng này khi lọt vào mắt Cao Nhã Kỳ thì lại rất xứng đáng!
Cao Nhã Kỳ tiến đến bên cạnh Thượng Quan Anh Xuyên, nhìn cô ta trần truồng nằm trên đất, thấy luôn vết thương trên mặt cô ta, cô liền cười khẩy một tiếng:
"Ghen tuông vô lý, hại người không gớm tay, đây là hậu quả mà cô đáng nhận được."
Cao Nhã Kỳ muốn trút giật thay Chu Tịnh Sơ nhưng khi chứng kiến cảnh này, sự giận giữ trong lòng cô cũng vơi đi bớt. Tống Lãnh Thần đúng là Tống Lãnh Thần, ra tay thật khiến con người ta mãn nhãn!
Nghe tiếng chửi của Cao Nhã Kỳ, Thượng Quan Anh Xuyên cũng chẳng hề động đậy, bởi sức lực của cô ta đã bị trút hoàn toàn, giờ đây muốn nói chuyện cũng là một vấn đề khó khăn.
"Cô ta bị như thế, em có hài lòng không?" Lạc Quân Bách đứng một bên xem trò vui, chốc chốc lại nói một câu.
"Hài lòng, rất hài lòng." Cao Nhã Kỳ nghiến răng ken két, "Ả ta đáng bị như thế, đúng là thứ rắn rết mà!"
"Các chú định xử lý cô ta thế nào?" Lạc Quân Bách quay sang Cảnh Lập, mặc dù biết Thượng Quan Anh Xuyên đã hại Chu Tịnh Sơ nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của Thượng Quan Minh, người có ơn với Tống gia. Không biết lần này Tống Lãnh Thần có thật sự xuống tay hay là nghĩ đến tình cũ mà tha cho cái mạng quèn của cô ta nữa.
"Hành hạ xong rồi giết ạ."Cảnh Lập cung kính đáp.
"Giết ư?" Cao Nhã Kỳ giật mình hỏi lại, cô không nghĩ Tống Lãnh Thần sẽ lấy mạng Thượng Quan Anh Xuyên.
Lạc Quân Bách thấy biểu cảm của cô thì cười, "Đâu phải em không biết tác phong của Thần, kẻ hại cậu ấy mấy ai còn bảo toàn tính mạng?"
"Ra tay dứt khoát thật, nhưng dù sao cô ta cũng là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia."
"Đừng nói là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia, kể cả cô ta là ai, nếu cô ta dám làm ra hành động ngu xuẩn thì đều phải chết." Lạc Quân Bách đáp hờ hững.
Nghe được từ chết cứ thốt ra mãi, Thượng Quan Anh Xuyên nằm dưới đất không khỏi run rẩy, Cao Nhã Kỳ tinh mắt thấy được biểu cảm này của cô ta thì khinh bỉ, "Biết sợ rồi sao? Hình như là quá muộn rồi đấy."
Cao Nhã Kỳ đã biết được tình hình hiện tại của Thượng Quan Anh Xuyên, cô cũng thỏa lòng hiếu kì, vậy nên không nán lại lâu nữa mà cùng Lạc Quân Bách rời đi.
Lạc Quân Bách không đưa cô về nhà ngay, ngược lại chở cô đến trung tâm thành phố, "Bây giờ chúng ta đi ăn nhé?"
"Được." Mặc dù không muốn như Cao Nhã Kỳ lại không thể từ chối Lạc Quân Bách nữa, nếu không đồng ý đi ăn cùng hắn thì thành ra loại người gì rồi?
Nghe câu trả lời của Cao Nhã Kỳ, khóe môi Lạc Quân Bách cong lên vui vẻ.
...