"Khôn hồn thì ngồi yên cho tôi!" Tài xế lạnh giọng quát to, hắn tăng tốc trên đường lớn.
Chu Tịnh Sơ biết bản thân đã chính thức gặp nguy hiểm, cô không biết chủ mưu chuyện này là ai, và vì sao lại muốn bắt cô chứ?
Còn việc Tố Trầm bị tai nạn giao thông, đây là do vô tình hay cố ý? Kẻ phía sau phải chăng đã cố tình khiến Tố Trầm bị thương, biết được tin này chắc chắn cô sẽ đến thăm con bé. Chỉ chờ có cơ hội đó thì kẻ giấu mặt phía sau sẽ ra tay và bắt cô, có phải không?
Nếu đúng là như thế thì âm mưu cũng chu toàn thật. Nhưng rốt cuộc kẻ trong bóng tối đó là ai?
Tống Lãnh Vũ sao, hắn đã ra tay rồi đấy ư? Nhưng nếu là hắn thì cô chỉ là mồi nhử mà thôi, bởi người hắn hận nhất không ai khác ngoài anh trai mình, Tống Lãnh Thần.
"Rốt cuộc kẻ sai anh bắt tôi là ai?" Chu Tịnh Sơ biết câu hỏi này sẽ không có đáp án nhưng cô vẫn cứ tò mò mà hỏi tên tài xế.
Hắn liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười khẩy một cái, "Đắc tội với ai cô cũng không biết sao? Nực cười thật đấy!"
Chu Tịnh Sơ chau mày, cô đắc tội với ai vậy chứ? Là Tống Lãnh Vũ hay Chu Cầm Hi?
Chu Tịnh Sơ dùng bàn tay giữ chặt lại vết thương trên cánh tay phải bị thương của mình hòng để máu có thể chảy ra ít hơn, nhưng điều đó dường như là vô dụng. Máu của cô cứ chảy ra mãi, trán của cô cũng túa nhiều mồ hôi hơn.
Khỉ thật, tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này chứ? Chưa biết tình hình cụ thể của Tố Trầm ra sao, đã thế còn bị bắt cóc, thật đáng ghét mà!
Cửa xe đã bị khóa, nếu có tông ra cũng vô ích. Tay phải bị thương, tay trái vốn không phóng được phi tiêu, Chu Tịnh Sơ không dám manh động, sợ lại bị bắn thêm một phát nữa vào tay trái thì tiêu đời.
Tống Lãnh Thần, anh phải mau chóng đến cứu em đấy!
Chẳng mấy chốc tên tài xế đã đỗ xe tại một căn nhà hoang đang xây dang dở, gã ta kéo cô xuống xe sau đó đẩy cô vào bên trong.
"Đi nhanh lên!"
Chu Tịnh Sơ không thể trốn thoát, cô chỉ có thể làm theo tên tài xế.
Tên tài xế dùng lực đẩy mạnh một cái, theo quán tính Chu Tịnh Sơ liền bị ngã sõng soài xuống đất, cổ họng cô phát ra âm thanh rên rỉ:
"A..."
Đau quá đi mất!
"Tiện nhân!"
Chu Tịnh Sơ chưa kịp hoàn hồn thì trên đỉnh đầu liền vang lên giọng nói mắng nhiếc của một người phụ nữ, cô nén đau đớn ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt là hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang ngồi chễm chệ trên ghế. Cô ta ăn vận sang trọng, quần áo trên người cũng thuộc dạng đắt tiền. Cô ta là ai, Chu Tịnh Sơ lục lại trong kí ức của mình, đối với cô thì cô gái trước mắt này hoàn toàn không có chút ấn tượng gì cả.
"Tôi và cô có thù oán gì chứ?" Chu Tịnh Sơ cũng rất muốn biết điều đó, bởi cô vốn không hề biết cô ta là ai, hà cớ gì nói đến chuyện đắc tội?
"Không thù không oán sao? Cô nói sao mà nhẹ tênh vậy nhỉ?" Cô gái giận dữ quát lên, đáy mắt lộ rõ tia đỏ như máu.
Chu Tịnh Sơ ôm lấy cánh tay đau đớn, sắc mặt tái nhợt:
"Tôi vốn không biết cô."
"Nhưng tôi biết cô, cô chính là con tiện nhân chính hiệu. Rõ ràng bản thân đã quyến rũ Tống Lãnh Thần, vậy mà lại xem như mình vô tội lắm vậy?"
Thượng Quan Anh Xuyên không giữ được bình tĩnh liền hét lên, cô ta nhìn Chu Tịnh Sơ như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thượng Quan Anh Xuyên điều tra về Tống Lãnh Thần thì biết bên cạnh anh từ bao giờ đã xuất hiện một người phụ nữ, cô ta chắc chắn chính người nữ đó đã cướp mất Tống Lãnh Thần từ tay cô ta. Mà người phụ nữ đáng ghét kia không ai khác ngoài Chu Tịnh Sơ, cô ta bắt Chu Tịnh Sơ về là để trừng trị cô, vì tội dám cướp Tống Lãnh Thần từ tay cô ta.
"Cô rốt cuộc có quan hệ gì với Tống Lãnh Thần?" Chu Tịnh Sơ không hiểu, từ đâu lại thình lình xuất hiện một người phụ nữ mang trong lòng bao nhiêu cay nghiệt thế này. Cô đoán Thượng Quan Anh Xuyên yêu thầm Tống Lãnh Thần, nhưng có cần phải vì yêu mà trở nên mù quáng đến mức hại cô ra nông nỗi này không?
"Cô đang giả ngu đấy à? Nếu không phải cô thì Lãnh Thần cũng sẽ không hủy hôn giữa tôi và anh ấy. Chính cô là kẻ đã sai, dám dùng thủ đoạn đê tiện để mê hoặc anh ấy ư, Chu Tịnh Sơ, tôi sẽ để cho cô biết mùi vị của sự đau khổ."
"Cô là vị hôn thê của Tống Lãnh Thần?" Đến bây giờ Chu Tịnh Sơ mới biết, hóa ra Tống Lãnh Thần cũng đã từng có hôn ước với người khác, nếu không phải Thượng Quan Anh Xuyên nói ra thì cô cũng không hay chuyện anh đã yêu cầu hủy hôn giữa hai gia đình.
Thượng Quan Anh Xuyên hừ lạnh, "Bây giờ mới biết tôi là vị hôn thê của anh ấy à, muộn rồi!"
Thượng Quan Anh Xuyên nói xong liền cầm chiếc roi trên bàn quất mạnh xuống đất một cái. Tiếng gió lạnh thổi qua khiến Chu Tịnh Sơ nổi da gà, cô biết lần này bản thân khó mà trốn tránh, nếu đã thế thì cứ dũng cảm đối mặt vậy.
Không biết đến bao giờ Tống Lãnh Thần mới phát hiện ra việc cô đã mất tích, Chu Tịnh Sơ cảm thấy bản thân quá sơ suất, phải chi lúc nãy gọi điện thông báo cho anh tình hình của mình thì giờ đây có lẽ anh sẽ biết sớm hơn.
Người ta nói phụ nữ khi ghen rất đáng sợ, lần này Chu Tịnh Sơ mới được chứng kiến, cô không khỏi rùng mình một cái. Tiếng "vút" vang lên, một roi cứ thế ập lên người Chu Tịnh Sơ.
"A..." Chu Tịnh Sơ né tránh, kết quả cái lưng của cô đã bị đánh.
"Quyến rũ người đàn ông của tôi, kết cục của cô sẽ là thế này!" Thượng Quan Anh Xuyên vừa dùng lực đánh hết sức vào cơ thể gầy gò của Chu Tịnh Sơ vừa gằn từng chữ một: "Để xem sau này cô còn dám nữa không!"
Cánh tay bị thương, máu vẫn chảy không ngừng, thế mà hiện tại Chu Tịnh Sơ lại tiếp tục chịu hành hạ dã man từ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Cô cảm thấy cả người đau nhức không thôi, sức ngày một yếu, đến phản kháng cũng không nổi.
Thượng Quan Anh Xuyên cứ trút cơn giận bừng bừng như lửa cháy vào người Chu Tịnh Sơ, cô ta càng đánh càng hăng, không có ý định sẽ dừng lại...
Lê Dung
tiếp đi bà mong ổng đến kịp
2
17/03
Duna Nguyễn
hóng quá i
17/03
Rạch mặt
Thời gian trôi qua khá lâu, đèn phẫu thuật cũng không vì thế mà tắt đi. Cao Ý lo lắng cho tình hình của Tố Trầm nhưng cũng sốt ruột vì đến giờ vẫn chưa thấy Chu Tịnh Sơ xuất hiện, mặc dù là bà đã gọi cho cô khá nhiều.
Cao Ý tự hỏi, có khi nào cô vì hấp tấp quá mà xảy ra chuyện gì rồi không? Không được, bà không thể nhìn cô bị gì đâu, một mình đứa con gái của bà bị thương đã là quá đủ rồi.
"Tịnh Sơ nó vẫn không bắt máy..." Cao Ý rối đến mức bật khóc, cánh môi khô khốc run lẩy bẩy.
"Em gọi điện cho Lãnh Thần thử xem, nào bình tĩnh." Tố Phong trấn tĩnh hơn vợ mình, ông đưa ra cao kiến thì được Cao Ý chấp nhận ngay: "Vâng."
Cao Ý tìm số máy của Tống Lãnh Thần, không chần chừ gì thêm liền ấn gọi.
Tống Lãnh Thần đang bàn bạc chuyện liên quan đến những lô vũ khí tối tân chuẩn bị vận chuyển đi thì nhận được điện thoại của Cao Ý, đuôi mày anh khẽ nhíu lại một cái.
"Dì à, có chuyện gì sao dì?" Bình thường Cao Ý sẽ không gọi cho anh giờ này đâu, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Trong đầu Tống Lãnh Thần không khỏi dâng lên nghi vấn.
"Lãnh Thần, Tịnh Sơ nó mất tích rồi!" Cao Ý không chắc chắn là Chu Tịnh Sơ mất tích, nhưng bà có thể đoán được điều đó. Bởi thời gian trôi qua quá lâu mà vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu, việc này cũng đủ chứng minh cô đang gặp nguy hiểm.
"Dì nói sao?" Sắc mặt Tống Lãnh Thần trở nên nghiêm trọng. Thuộc hạ đứng một bên cũng im lặng thầm quan sát anh, thở mạnh họ cũng chẳng dám.
"Tố Trầm bị tai nạn giao thông, dì đã gọi cho Tịnh Sơ, nó nói là sẽ đến ngay nhưng cũng gần cả tiếng đồng hồ rồi mà Tịnh Sơ vẫn chưa có mặt tại bệnh viện. Lãnh Thần, dì sợ con bé sẽ xảy ra chuyện gì đó không may..."
Càng nói, giọng Cao Ý càng run dữ dội hơn. Tống Lãnh Thần vội trấn an:
"Dì đừng lo, con sẽ lập tức tìm cô ấy."
Sau khi cúp máy, Tống Lãnh Thần gác chuyện của tổ chức sang một bên, anh ra lệnh:
"Điều tra xem hôm nay Tịnh Sơ đã đi đâu, lập tức tìm cô ấy về đây cho tôi!"
"Vâng." Cảnh Minh, Cảnh Lập lập tức thi hành nhiệm vụ.
...
Trong lúc Tống Lãnh Thần tìm kiếm tin tức về Chu Tịnh Sơ thì hiện tại cô đã bị Thượng Quan Anh Xuyên hành hạ đến mức thê thảm. Cô ta không những đánh cô dã man, đã thế còn cho cô ngâm mình trong nước đá.
Cả người Chu Tịnh Sơ lạnh đến mức run bần bật, răng nghiến vào nhau, hai tay cũng siết chặt lại.
Lạnh quá, thật sự rất lạnh. Nếu như cứ mãi như thế này thì cô nghĩ bản thân sẽ chết cóng mất.
Tống Lãnh Thần, bao giờ anh mới đến cứu em?
"Lãnh Thần vì cô mà hủy hôn với tôi, có phải do cái nhan sắc chết tiệt này của cô không?" Thượng Quan Anh Xuyên đưa tay bóp lấy cằm Chu Tịnh Sơ, nhìn đi nhìn lại càng thấy chướng mắt.
"Cô định sẽ giết tôi thật đấy à?" Chu Tịnh Sơ biết hiện tại có nói lý với loại người này cũng vô dụng, chi bằng cô sẽ kéo dài thời gian, chờ đợi Tống Lãnh Thần đến cứu mình khỏi hiểm cảnh.
"Cô nghĩ tôi không dám?" Thượng Quan Anh Xuyên lấy con dao từ trong người mình ra, cô ta bấm vào cán dao một cái, mũi dao sắc bén cứ thế xuất hiện.
Chu Tịnh Sơ hoảng sợ trong lòng, nhưng vẫn luôn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Tôi biết là cô dám, nhưng cô đường đường là tiểu thư của một gia đình danh giá, cô có cần phải hạ thấp giá trị bản thân xuống thế này không?"
Thượng Quan Anh Xuyên nghe thế thì liền phá lên cười lớn:
"Haha, vậy sao? Chu Tịnh Sơ, miệng lưỡi của cô cũng lanh lợi thật, hèn gì lại khiến Tống Lãnh Thần chết mê chết mệt. Nếu như tôi thả cô ra, liệu cô có chấp nhận rời xa Tống Lãnh Thần?"
Chu Tịnh Sơ lạnh đến nỗi cả người cứ run lên từng hồi, vừa nghe được câu hỏi này của Thượng Quan Anh Xuyên thì cô liền lắc đầu và đáp ngay:
"Trừ phi Tống Lãnh Thần bỏ tôi."
Từ đầu đã làm một cuộc giao dịch với anh, điều đó cũng có nghĩa rằng cả đời này cô sẽ bị trói buộc cùng với anh. Lúc trước cô còn miễn cưỡng bản thân ở cạnh anh nhưng hiện tại cô đã cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh. Trong chuyện này Chu Tịnh Sơ vốn không có quyền chủ động, dù muốn hay không thì người quyết định vẫn sẽ luôn là Tống Lãnh Thần.
Lần này Thượng Quan Anh Xuyên đề nghị như vậy, cô không thể gật đầu đồng ý. Mặc dù biết có thể nói dối cô ta để thoát thân trước rồi sao đó lật lọng, nhưng cô không làm được. Một là, cô không thích như thế. Hai là, với một người có tính khí như Thượng Quan Anh Xuyên thì chưa chắc sẽ thả cô ra, dù cho cô có hứa rời xa Tống Lãnh Thần đi chăng nữa.
"Được, giỏi lắm!" Thượng Quan Anh Xuyên tức giận không nói nên lời, cô ta siết chặt tay lại, gân xanh nổi lên trông vô cùng đáng sợ: "Đã vậy thì tao sẽ khiến anh ấy chán ghét mày, bỏ rơi mày!"
Cô ta đưa con dao mình đang cầm trên tay lên ngang tầm mắt Chu Tịnh Sơ, rồi lại dùng nó miết vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Chu Tịnh Sơ sợ hãi, cô cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt. Lưỡi dao lạnh quá, so với nước đá mà cô đang ngâm còn lạnh hơn nhiều lần.
"Cô định làm gì?"
Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của cô, Thượng Quan Anh Xuyên đắc ý cười khoái chí:
"Làm gì sao, chính là muốn rạch nát mặt của mày ra đấy!"
Vừa dứt lời, Thượng Quan Anh Xuyên đã thẳng tay kéo một đường dài từ trên mặt Chu Tịnh Sơ xuống tới cằm, chất lỏng màu đỏ cứ thế chảy dọc theo lưỡi dao của cô ta.
"Aaa..." Chu Tịnh Sơ bị rạch mặt bất ngờ, cô chưa kịp định hình thì đã nhận được một cú rạch đau điếng. Đưa một tay ôm lấy mặt, toàn là máu!
"Haha!" Người phụ nữ cười điên dại.
Cơ thể lạnh, người ê ẩm, tay đau, mặt cũng rát. Hiện tại Chu Tịnh Sơ thật sự muốn ngất đi, bởi cô không thể chịu đựng nổi sự dày vò này.
Vì quá đau đớn nên nước mắt của cô nhanh chóng rơi khỏi hốc mắt đỏ ngầu, Chu Tịnh Sơ không la nữa, cũng không gào thét, ngược lại cô cực kì yên tĩnh mà nhìn kẻ hại mình ra thế này.
Hỏi cô cảm giác bây giờ là thế nào, có phải là rất đau không? Đúng vậy, đây là nỗi đau mà cô chưa từng trải qua, nhưng hôm nay đã phải nếm mùi đau khổ.
Tuy nhiên cô lại không la hét ầm ĩ, bởi cô chính là Chu Tịnh Sơ.
"Tốt nhất đừng để tôi có cơ hội giết cô!" Sự hận thù đã khiến Chu Tịnh Sơ nóng giận, cô không ngờ Thượng Quan Anh Xuyên lại ác độc như vậy, so với Chu Cầm Hi đúng là giống nhau.
Dù sao cô cũng là viên ngọc quý của Tố gia, là người phụ nữ của Tống Lãnh Thần, vậy mà Thượng Quan Anh Xuyên lại dám ra tay với cô như vậy. Cô ta muốn giết chết cô, liệu cô ta có nghĩ đến hậu quả?
Cô luôn là kẻ yếu, nhưng Chu Tịnh Sơ thề với lòng rằng, nếu như hôm nay rời khỏi được nơi này thì cô chắc chắn sẽ biến bản thân thành kẻ mạnh. Ít nhất cũng không để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Máu trên khuôn mặt trắng ngần đã thấm đẫm bàn tay lạnh ngắt. Chu Tịnh Sơ rất muốn vùng dậy để đối đầu với kẻ ác độc trước mặt mình nhưng sức của cô chẳng còn bao nhiêu nữa. Hiện giờ máu mất khá nhiều, cô biết bản thân sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
"Yên tâm, tao sẽ không cho mày cơ hội đó đâu!" Thượng Quan Anh Xuyên cực kì hả dạ khi thấy bộ dạng nhếch nhác của Chu Tịnh Sơ, trên cương vị là kẻ chiến thắng, cô ta rất sung sướng và vui vẻ. Cô ta nhìn sang tên tài xế đã đưa Chu Tịnh Sơ đến đây rồi ra lệnh: "Chặt đứt cánh tay nó đi, để xem nó còn dám sờ vào người Lãnh Thần nữa không!"
"Được." Tên tài xế đồng ý, gã ta cầm lấy con dao dưới đất, từng bước từng bước một tiến về phía Chu Tịnh Sơ.