Chu Tịnh Sơ biết nếu cô đặt chân vào ngôi biệt thự đó thì chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm. Mặc cho vết thương ở lưng đau đớn đến cùng cực, Chu Tịnh Sơ vẫn tiếp tục phản kháng.
"Nếu cô không ngoan ngoãn thì đừng trách tôi mạnh bạo!" Tống Lãnh Vũ đã không thể nhẫn nại được nữa, hắn cực kì không hài lòng với dáng vẻ hiện tại của cô.
Tống Lãnh Vũ đưa tay mở khóa mật khẩu của biệt thự, cánh cửa mở ra như đang chào đón hắn. Tống Lãnh Vũ lôi Chu Tịnh Sơ xềnh xệch vào nhà, vậy mà cô cứ ngoan cố bám lấy thanh cửa không buông.
Nhìn bộ dạng khát máu này của Tống Lãnh Vũ, Chu Tịnh Sơ biết hắn sẽ hành cô đến chết mất. Cô không thể vào, bằng mọi giá cũng không được vào!
"Cô cứng đầu?" Tống Lãnh Vũ siết chặt tay khiến Chu Tịnh Sơ phải nhíu mày vì đau, hắn không ngờ người phụ nữ này lại ngoan cố như vậy, nếu muốn hắn dùng vũ lực thì hắn sẽ không ngại mà nghe theo yêu cầu của cô đâu.
"Tại sao lại cứ thích ép người chứ, anh cho mình là trời sao?" Chu Tịnh Sơ đưa ánh mắt phẫn uất nhìn Tống Lãnh Vũ, nếu thật sự chỉ nhìn thôi mà giết được người thì chắc chắn hắn sẽ chết ngàn vạn lần.
"Đúng đấy, thế thì sao?" Ý cười trên môi Tống Lãnh Vũ ngày càng đậm, đúng là kích thích mà!
Hắn ra sức kéo mạnh một cái, thân thể nhỏ bé của Chu Tịnh Sơ không trụ được liền bị nghiêng ngả theo.
"Buông ra, cái đồ đáng ghét, mau buông tôi ra!" Mặc dù biết bản thân khó mà thoát nhưng Chu Tịnh Sơ là người quật cường, cô sẽ không dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy đâu!
Chu Tịnh Sơ vùng vẫy dữ dội khiến Tống Lãnh Vũ khó chịu không thôi, vừa bước vào biệt thự thì hắn đã xô cô ngã xuống đất một cách không thương tiếc.
"Lôi cô lên lầu chắc tốn sức lắm, vậy để tôi làm ngay chỗ này." Tống Lãnh Vũ vừa nói vừa bắt đầu cởi áo, dù sao trời cũng tối, vả lại hắn tin sẽ không có ai bén mảng đến đây. Làm tình với Chu Tịnh Sơ dưới sàn nhà cũng là cảm giác mới mẻ.
"Không..." Chu Tịnh Sơ liên tục lắc đầu, cú đẩy vừa rồi của Tống Lãnh Vũ đã khiến vết thương của cô bị va chạm nặng nề, cô bất lực lắc đầu, khuôn mặt bé nhỏ hết sức hãi hùng.
"Tôi sẽ chơi cho chết cô!" Đôi mắt Tống Lãnh Vũ ánh lên tia quỷ dị, nói xong liền bổ nhào người xuống.
"Đừng, mau tránh ra, á..." Chu Tịnh Sơ hét lên, lúc bàn tay Tống Lãnh Vũ xé rách áo cô thì cô liền hô thật lớn.
Lúc này bên ngoài cửa liền vang lên tiếng động cơ, tiếng động cơ vừa dứt lại có tiếng chân đi vào. Tống Lãnh Vũ vừa định hôn vào cổ Chu Tịnh Sơ thì lại phải dừng lại, hắn thật sự muốn biết rốt cuộc người nào đã dám tiến vào nơi riêng tư của hắn, đã thế còn quấy rầy hắn.
"Mau thả cô ấy ra!" Tống Lãnh Thần oai nghi đi vào, cả người anh đều toát ra khí thế vương giả, đôi mày cương nghị cứ thế mà chau lại khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tống Lãnh Vũ thật sự quá biến thái, phụ nữ nào cũng muốn có cho bằng được.
Một tay Tống Lãnh Vũ vẫn giữ lấy hai tay Chu Tịnh Sơ, một tay còn lại luôn đặt ở eo cô không rời, thấy người vừa tiến vào là Tống Lãnh Thần thì hắn liền cười khẩy một tiếng, "Anh hai thân yêu của tôi ơi, anh đến là để góp vui đấy sao?"
"Tống tiên sinh, mời anh thả người." Tần Du đứng phía sau Tống Lãnh Thần cũng nói một câu, biểu cảm chẳng mang một chút sắc thái nào.
Tần Du gọi Tống Lãnh Vũ là Tống tiên sinh mà không gọi Tống lão đại là vì Tống Lãnh Thần là lão đại của hắn, nếu gọi hai người bằng tiếng Tống lão đại thì không hợp lý lắm.
"Tống Lãnh Thần, ý của anh là gì đây?" Tống Lãnh Vũ buông tay, hắn đứng dậy và nhìn Tống Lãnh Thần bằng ánh mắt khó hiểu.
Tống Lãnh Thần vốn chưa từng đặt chân vào ngôi biệt thự này của hắn bởi anh rất không thích hắn, hắn cũng hiểu rõ điều này. Vậy mà hôm nay Tống Lãnh Thần lại đến đây, tất cả đều là vì để giành lấy Chu Tịnh Sơ sao?
"Chu Tịnh Sơ là người của tôi, cậu không biết à?" Bạc môi kiêu ngạo phun ra vài từ, cả người Tống Lãnh Thần đều phát ra sự lạnh lùng và bá khí, "Hay là biết rồi mà vẫn cố tình?"
Tống Lãnh Vũ nghe được những lời mà Tống Lãnh Thần vừa nói thì không khỏi hoài nghi, người phụ nữ mà hắn vừa bắt về là Chu Tịnh Sơ, cũng là người của Tống Lãnh Thần sao?
Hắn hoàn toàn không biết điều này!
Chết tiệt thật, sao lại có thể chứ?
"Cô ta... có thật là người của anh không? Đùa nhau à?" Tống Lãnh Vũ vốn không tin điều này, rõ ràng Tống Lãnh Thần không đụng đến phụ nữ, sao giờ đây lại xuất hiện sự có mặt của Chu Tịnh Sơ?
"Lão đại không nhất thiết phải lừa gạt." Tần Du đứng phía sau cũng không kiên nhẫn mà chen vào.
"Tống Lãnh Thần, làm ơn đưa tôi khỏi đây..." Chu Tịnh Sơ uất ức nhìn Tống Lãnh Thần, vừa rồi cô thật sự đã nghĩ bản thân sắp không xong rồi, may mắn thay Tống Lãnh Thần đã xuất hiện. Cô biết uy danh của anh, nếu anh muốn cứu cô thì chắc chắn sẽ cứu được.
Giờ đây chỉ còn cách nhờ vả người đàn ông này, nếu Tống Lãnh Thần đưa cô ra khỏi nơi đáng sợ của Tống Lãnh Vũ thì cô sẽ cảm kích anh lắm.
Nghe lời cầu xin phát ra từ cánh môi đỏ hồng của Chu Tịnh Sơ, Tống Lãnh Thần không suy nghĩ nhiều liền tiến đến gần cô. Đứng trước mặt Tống Lãnh Vũ, anh lạnh giọng:
"Tốt nhất là nên biết điều, đừng cho tôi cơ hội giết cậu."
Tống Lãnh Thần không quan tâm đến việc Tống Lãnh Vũ có đồng ý hay không, anh cởi chiếc áo vest trên người mình ra và đắp lên thân thể nhỏ bé của Chu Tịnh Sơ, sau đó bế cô đứng dậy.
Nhìn bóng dáng cao ngạo của Tống Lãnh Thần càng khuất xa, Tống Lãnh Vũ chỉ biết chửi thề trong lòng.
Tuy hắn và Tống Lãnh Thần luôn đối đầu nhưng vẫn luôn ngầm hành động, hắn cũng chưa từng cho Tống Lãnh Thần có cơ hội để nắm thóp.
Hôm nay Tống Lãnh Thần đến giành phụ nữ, nếu hắn không chịu trả thì điều đó chứng tỏ hắn công khai đối đầu với Tống Lãnh Thần, mà thế lực của hắn tuy có nhưng không lớn bằng Tống Lãnh Thần, nếu quyết chiến một trận thì Tống Lãnh Vũ chắc chắn người thua là hắn.
Tống Lãnh Thần chưa từng có bộ mặt này, đến Tống Lãnh Vũ còn phải ngỡ ngàng. Phụ nữ ư, anh mà cũng thích à?
Lần này Tống Lãnh Vũ không thể làm được gì Tống Lãnh Thần nhưng hắn nhất định sẽ không để yên như vậy. Trong tương lai, hắn nhất định sẽ khiến Tống Lãnh Thần phải gặp nhiều nguy hiểm!
Tống Lãnh Thần đưa Chu Tịnh Sơ rời đi, Tần Du nhanh chóng lái xe chạy khỏi nơi đây.
Chu Tịnh Sơ đưa mắt nhìn sang Tống Lãnh Thần, cô cảm kích không thôi:
"Tống lão đại, hôm nay cảm ơn anh vì đã ra tay tương trợ. Nếu không có anh chắc có lẽ tôi sẽ thảm hại lắm."
Chu Tịnh Sơ hoàn toàn không dám nghĩ đến cảnh đó, thật đáng sợ mà!
"Tống Lãnh Vũ là người không nên vây vào, cô hãy cẩn thận." Tống Lãnh Thần tốt bụng nhắc nhở một câu, tuy anh cứu cô được lần này nhưng lần sau thì chưa chắc.
"Tống Lãnh Vũ?" Chu Tịnh Sơ lặp lại cái tên vừa phát ra từ miệng người đàn ông bên cạnh. Anh là Tống Lãnh Thần, còn hắn là Tống Lãnh Vũ, liệu hai người họ có quan hệ huyết thống gì không? Là anh em ruột ư?
"Tống Lãnh Vũ chính là em trai của lão đại." Tần Du quan sát Chu Tịnh Sơ qua kính chiếu hậu, hắn đáp thay Tống Lãnh Thần.