"Em không muốn..." Chu Tịnh Sơ vẫn chưa nói hết câu thì cô nhận thấy có gì đó không đúng cho lắm. Cả người Tống Lãnh Thần không bị thương ở chỗ nào cả, ngoài khuôn mặt của anh.
Tống Lãnh Thần tiến đến bên cạnh cô, anh ngồi xuống bên giường rồi nắm lấy tay cô, "Tịnh Sơ, anh nhớ em."
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đã khiến trái tim Chu Tịnh Sơ tan chảy.
"Lãnh Thần, mặt của anh bị làm sao vậy?"
Chu Tịnh Sơ thảng thốt, trên mặt Tống Lãnh Thần cũng quấn băng gạc giống như cô, miếng băng gạc rất dài, rốt cuộc là vì sao anh lại thành ra như vậy?
Chỉ một đêm trôi qua, chuyện gì đã xảy ra với anh chứ?
"Từ nay về sau anh đã giống em rồi, em không cần phải ngại và khó xử khi đứng trước mặt anh nữa."
"Lãnh Thần, anh..."
Tống Lãnh Thần chỉ nói bấy nhiêu đó nhưng đủ khiến Chu Tịnh Sơ nhận ra tất cả, cô biết vết thương trên mặt anh là anh tự nguyện để nó ngự trị ở đấy. Anh làm điều này là vì cô, vì quan tâm và lo lắng cho cô, cũng vì yêu thương cô.
Trái tim Chu Tịnh Sơ nhói lên một cái, đau lòng nhưng cũng rất ấm áp.
"Đừng khóc, anh không muốn nhìn nước mắt em rơi." Thấy những giọt lệ trong suốt đã bắt đầu chảy ra từ hốc mắt của cô, Tống Lãnh Thần sốt ruột đưa tay lau đi.
"Anh không cần phải làm như vậy, khờ thật..." Chu Tịnh Sơ cảm động không thôi, Tống Lãnh Thần là người đầu tiên dám hủy hoại bản thân vì cô, qua sự việc này cô đã nhận ra tình cảm mà anh dành cho cô nhiều đến thế nào. Chỉ vì muốn chăm sóc và ở cạnh cô mà anh không tiếc tự rạch mặt mình, nghĩ thôi đã thấy đau rồi. . Truyện Thám Hiểm
"Anh chỉ là không muốn rời xa em." Tống Lãnh Thần nói lời thật lòng, anh chỉ muốn được ngồi bên cô, quan sát cô từ từ hồi phục.
Chu Tịnh Sơ vẫn không kiềm được nước mắt, "Chắc là anh đau lắm, bị thương như vậy sẽ xấu cho coi."
"Anh không đau." Tống Lãnh Thần lắc đầu, anh cười: "Sau khi vết thương lành lại thì hai ta liền dùng thuốc tốt nhất để trị sẹo, sau này cả hai sẽ cùng hồi phục."
"Vâng." Cơ thể Chu Tịnh Sơ vẫn còn đang run lên từng cơn, cô rất vui mừng và hạnh phúc khi chứng kiến được sự quyết tâm của Tống Lãnh Thần. Cuộc đời cô thật may mắn khi gặp anh rồi yêu anh, cô chẳng hề hối hận chút nào, điều cô tiếc là không được gặp anh sớm hơn.
Tống Lãnh Thần ôm Chu Tịnh Sơ vào lòng, anh mỉm cười vui vẻ, bàn tay cũng đan vào tay cô và giữ chặt lấy nhau.
Chu Tịnh Sơ ngồi tựa đầu vào bờ ngực rắn chắc của Tống Lãnh Thần, mỗi lần nhìn lên vết thương trên mặt anh thì cô lại đau lòng không thôi, phải chi từ đầu cô không bài xích anh thì có lẽ anh cũng không ra hạ sách đó. Nhưng như thế cũng có phần tốt, đó chính là cô đã cảm nhận được tình yêu của Tống Lãnh Thần dành cho mình, nó to lớn và vô tận!
"Cánh tay em có đau lắm không?" Tống Lãnh Thần không dám động mạnh vào cơ thể cô, chỉ sợ đụng đến chỗ đau của cô, đối với Chu Tịnh Sơ anh luôn dịu dàng hết mực.
"Hơi đau một chút." Chu Tịnh Sơ nhoẻn miệng cười duyên.
"Em hãy cố gắng chịu đựng, anh sẽ sai Tần Du chữa trị thật tốt cho em. Rồi sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
"Vâng." Chu Tịnh Sơ chớp nhẹ mi mắt, cô chuyển đề tài: "Thượng Quan Anh Xuyên thế nào rồi anh?"
Cô biết Tống Lãnh Thần sẽ trả thù cho cô, chỉ là vẫn không rõ anh định sẽ làm gì người đàn bà rắn rết kia.
"Anh giao chuyện này lại cho Cảnh Lập, cậu ấy vẫn đang trừng phạt Thượng Quan Anh Xuyên."
"Bằng hình thức nào, cụ thể là đã làm gì cô ta?"
"Cảnh Lập mang ba người đàn ông vào chơi đùa cùng cô ta, sau đó rạch hai bên mặt của cô ta, hiện tại cô ta cực kì thảm hại." Nhắc đến Thượng Quan Anh Xuyên thì Tống Lãnh Thần lại tức giận, dù cho cô ta có chết cũng không hết tội! Anh muốn giết cô ta lắm, nhưng vẫn cố nhịn để trừng trị, cho cô ta nếm mùi đau khổ.
"Bạo hành sao?" Chu Tịnh Sơ giật mình, bị ba người đàn ông cưỡng bức ư? Tuy Thượng Quan Anh Xuyên có thù với cô nhưng việc làm này có phải hơi nặng tay rồi không?
"Đừng thương hại kẻ thù của mình, kẻ thiệt chỉ là em mà thôi." Sống trên đầu mũi dao đã lâu nên Tống Lãnh Thần hiểu rõ nhất đạo lý này, biết Chu Tịnh Sơ mềm lòng nên mới có biểu cảm bất ngờ đó, "Anh vốn là người tàn nhẫn, em là người phụ nữ của anh thì cũng phải giống anh. Không phải với ai cũng tàn nhẫn, mà hãy tàn nhẫn với chính kẻ thù của mình là được rồi."
"Em chỉ hơi ngạc nhiên một tí thôi, Thượng Quan Anh Xuyên hại em ra nông nỗi này, em đâu tốt đến mức đau lòng vì cô ta?" Tống Lãnh Thần nói đúng, việc này cô cần phải nghe theo anh. Chợt, cô đề nghị: "Em có thể gặp cô ta không?"
Chu Tịnh Sơ muốn chứng kiến cảnh Thượng Quan Anh Xuyên khổ sở, vì những việc làm mà cô ta đã gây cho cô!
"Không được, hiện tại sức khỏe em vẫn còn yếu, không thể ra ngoài." Tống Lãnh Thần cũng là vì muốn tốt cho Chu Tịnh Sơ, "Đợi anh bảo Cảnh Lập gửi đoạn ghi hình sang cho anh, khi ấy anh sẽ cho em xem tình hình hiện tại của Thượng Quan Anh Xuyên, có được không?"
"Được, em nghe lời anh." Hơi tiếc vì không tận mắt nhìn thấy cảnh Thượng Quan Anh Xuyên bị hành hạ, nhưng không sao, cô vẫn sẽ được hả hê thôi.
Cả hai vẫn đang nói chuyện với nhau thì bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tống Lãnh Thần đã dặn dò thuộc hạ rằng có chuyện quan trọng gì thì mới được tìm anh, còn không thì không thể quấy rầy anh và Chu Tịnh Sơ. Tống Lãnh Thần biết có chuyện gì đó thì mới có người gõ cửa thế này, anh nói vọng ra hai tiếng "vào đi", vừa dứt câu thì Cảnh Minh đã đi vào.
"Lão đại, Tống lão gia và Tống phu nhân đang tìm lão đại, theo giọng điệu của hai người họ thì dường như có chuyện gì đó quan trọng lắm." Cảnh Minh thông báo.
"Chú nói với ba mẹ tôi rằng hiện tại tôi đang ở nước ngoài, khi nào về nước sẽ đến Tống gia tìm họ." Tống Lãnh Thần suy nghĩ vài giây rồi đưa ra giải pháp.
"Vâng." Cảnh Minh lập tức nghe theo.