Hôm nay Lạc Quân Bách có công việc cần phải xử lý, vì thế mà hắn không thể nào lái xe chở Cao Nhã Kỳ đến trường được. Hắn định là sẽ để tài xế chở cô, nhưng nào ngờ lại bị cô từ chối.
"Không cần đâu, em có thể tự lái xe đi học. Lâu rồi cũng không lái, tay chân ngứa ngáy hết rồi đây."
Từ ngày được hắn theo đuổi đến giờ thì cô rất ít lái xe, hắn toàn dành phần chở cô, còn cô chỉ việc ngồi bên cạnh hắn. Nếu Lạc Quân Bách bận, vậy thì cô sẽ tự đến trường.
Lạc Quân Bách suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, "Ừm, em đi cẩn thận đấy."
"Anh yên tâm."
Cao Nhã Kỳ kiễng chân lên hôn vào môi hắn một cái rồi mới vẫy tay rời đi, cô leo lên xe và khởi động xe. Con Ferrari sành điệu nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Nghĩ đến việc gì đó cô liền gọi đi một cuộc cho Chu Tịnh Sơ, chẳng mấy chốc đã có kết nối.
"Nhã Kỳ, sao lại gọi cho tớ vậy? Không phải đang đi học cùng Lạc lão đại sao?" Chu Tịnh Sơ vừa nhận điện thoại thì đã trêu chọc bạn mình.
"Hôm nay tớ tự lái xe đi học, Quân Bách có công việc rồi. Tịnh Sơ, tớ muốn rủ cậu đi chơi, ngày mai là chủ nhật cậu rảnh chứ?" Cao Nhã Kỳ tăng tốc trên đường lớn.
Thấy cũng lâu không ra ngoài đi dạo, ăn uống hay mua sắm với bạn thân, vậy nên Chu Tịnh Sơ liền đồng ý ngay:
"Được, ngày mai chúng ta sẽ đi một bữa thỏa thích."
"Ừm." Cao Nhã Kỳ ngắt kết nối, khóe môi còn vương lại nụ cười ngọt ngào.
Trong lúc cô vẫn còn đang mải mê suy nghĩ để xem ngày mai đi chơi những gì thì lúc này bỗng vang lên một tiếng 'rầm'. Từ phía sau một chiếc xe màu đen đang tông vào xe cô, âm thanh chói tai này thật khiến cô khó chịu.
Cao Nhã Kỳ không biết chuyện gì đã xảy ra với cô, theo bản năng cô liền tăng tốc thật nhanh về phía trước. Tuy là đường lớn nhưng hiện tại xe cộ chẳng có nhiều, nếu có cũng chẳng mấy ai để tâm đến, bởi bọn họ đa phần không ai muốn vớ lấy rắc rối vào người. Có thấy chuyện bất bình cũng xem như không nhìn thấy gì.
Cô đã tăng tốc hết cỡ vậy mà chiếc xe phía sau còn nhanh hơn nhiều, nó vượt qua xe cô sau đó chặn ngang lối đi của cô, ép cô vào dãy phân cách.
Giây phút này Cao Nhã Kỳ liền nghĩ có lẽ đây là trò ác ý của những tên con trai không ra gì, hay thích chọc ghẹo con gái nhà lành đây mà. Thế là cô tức giận mở cửa xe ra, nhìn về phía chiếc xe trước mặt mà hô lớn.
"Này, anh đang làm cái gì vậy hả? Chặn xe tôi như thế thì sao tôi có thể đi được chứ?"
Chiếc xe phía trước vẫn cứ yên tĩnh như vậy, người trong xe không đi xuống, không lái xe rời đi mà cứ ngồi yên. Điều này khiến Cao Nhã Kỳ tức tối hơn, cô tiến về phía chiếc xe đó rồi tức giận gõ lên mặt kính hai cái.
"Anh có thôi đi không hả? Nếu không tránh ra thì đừng trách tôi không khách sáo!" Tính cách Cao Nhã Kỳ vốn dễ nổi nóng, hiện nay trở thành bạn gái của Lạc Quân Bách càng khiến cô ỷ lại vào hắn. Nếu tên tài xế này không tránh ra thì cô chắc chắn sẽ gọi thuộc hạ của Lạc Quân Bách đến ngay và luôn, cho tên tài xế đó một bài học.
Nào ngờ cửa xe bỗng bật mở, nhưng không phải cửa trước mà là cửa sau. Giây phút này Cao Nhã Kỳ mới biết hóa ra ờ phía sau vẫn còn có người.
"Này..."
Cô vừa định phản ánh thì người đàn ông đã bắt lấy cô, gã khống chế cô và đẩy lên xe.
"Anh làm gì vậy, tránh ra, mau tránh ra, ưm ưm..." Cao Nhã Kỳ điên cuồng gào thét nhưng đã bị gã bịt chặt lấy miệng, sức của cô vốn không bằng gã, có chống cự cũng vô ích.
Cửa xe đóng lại, tên tài xế nhanh chóng lái đi.
Cao Nhã Kỳ có dự cảm không lành, cô vừa định bất chấp tất cả mà đẩy cửa và lao xuống đường nhưng nào ngờ người đàn ông bên cạnh đã nhìn ra ý đồ. Hắn đánh vào gáy cô một cái thật mạnh, sự đau đớn bỗng ập đến khiến cô choáng váng.
Chẳng mấy chốc Cao Nhã Kỳ đã mất đi ý thức và rơi vào hôn mê.
Tống Lãnh Vũ vừa nhận được tin vui của thuộc hạ, hắn gật đầu tán thưởng:
"Tốt, rất tốt!"
"Vũ, thành công rồi đúng không anh?"
Chu Cầm Hi vẫn đang nằm trên giường, vừa nghe Tống Lãnh Vũ nói thì ngồi dậy, tấm chăn trên người cô ta cũng rơi xuống để lộ ra bầu ngực đẫy đà, thân thể cô ta đâu đâu cũng có những vết hôn đỏ chói, nhìn cũng biết trận kích tình đêm qua mãnh liệt cỡ nào.
"Đúng vậy, đã bắt được Cao Nhã Kỳ." Vậy là mục tiêu của Tống Lãnh Vũ sắp hoàn thành rồi, càng nghĩ hắn lại càng phấn khích.
"Tốt quá! Chúng ta mau đến đó đi anh!" Chu Cầm Hi cũng vui mừng không thôi.
Hai người họ nhanh chóng khởi hành đến căn nhà cũ ở phía đông thành phố, nơi đây sẽ là nơi giam giữ Cao Nhã Kỳ.
...
Đêm qua ân ái với Tống Lãnh Thần rất lâu, vì vậy mà sáng nay Chu Tịnh Sơ mới dậy trễ. Cô vừa thức thì đã nhận được cuộc gọi của Cao Nhã Kỳ, nói chuyện vài câu với cô ấy xong thì liền vào vệ sinh cá nhân.
Thay đồ xong xuôi thì đi ra ngoài, lại một lần nữa chuông điện thoại vang lên. Cô đưa mắt nhìn, là một dãy số lạ.
Chu Tịnh Sơ bán tín bán nghi, cô ấn nghe.
"Alo." . ngôn tình tổng tài
"Cao Nhã Kỳ hiện đang ở trong tay tôi, nếu muốn cứu cô ta thì mau đến địa điểm tôi đã gửi. Nên nhớ, nếu cô nói chuyện này cho người thứ ba biết, đặc biệt là Tống Lãnh Thần thì đừng trách tôi giết chết Cao Nhã Kỳ. Chu Tịnh Sơ, Tống Lãnh Vũ này không nói đùa đâu!"
Giọng nói hết sức lạnh lẽo vang lên bên tai Chu Tịnh Sơ, nó như xuyên lủng màng nhĩ, khiến tai cô đau nhức.