"Tìm ba người đàn ông đến chơi đùa cùng với cô ta đi." Dám động đến người của Tống Lãnh Thần, kết cục nhận được sẽ tồi tệ và thảm hại.
Mọi người đều biết anh lạnh lùng và sát phạt, quyết đoán và nhẫn tâm. Anh tin chắc Thượng Quan Anh Xuyên cũng rõ điều đó, thế mà cô ta lại không tự lượng sức mình, không những tự ý bắt cóc Chu Tịnh Sơ, đã thế còn khiến cô bị thương đến mức chỉ còn lại hơi tàn. Tống Lãnh Thần quyết không để yên, dù cho cô ta là ai, ba mẹ cô ta từng có ơn với gia đình anh thế nào thì anh cũng mặc kệ. Bởi chính cô ta đã phạm vào kị húy của Tống Lãnh Thần, anh không thể tha được.
"Vâng." Cảnh Minh nghe lệnh, hắn gọi điện cho thuộc hạ và dặn dò những ý của Tống Lãnh Thần, thuộc hạ bên dưới răm rắp làm theo.
Thượng Quan Anh Xuyên bị Cảnh Lập giải về tổ chức, sau đó hắn nhốt cô ta vào một căn phòng tối. Bị đẩy ngã bất ngờ, cô ta đau đớn nhăn mặt.
"Chết tiệt, anh dám đối xử với tôi như vậy sao? Mau thả tôi ra!"
"..." Cảnh Lập chỉ nhìn người phụ nữ đáng hận kia bằng ánh mắt chán ghét.
"Chu Tịnh Sơ là cái thá gì chứ, anh và Tống Lãnh Thần đều vì cô ta mà đối xử với tôi yếu này sao? Anh có biết khi xưa Thượng Quan gia của tôi đã giúp đỡ Tống gia thế nào không, hiện tại anh đang làm cái quái gì vậy hả?" Thượng Quan Anh Xuyên thở hồng hộc, "Nói cho anh biết, tốt nhất là nên thả tôi ra, nếu không tôi sẽ khiến cho anh sống không bằng chết!"
"Tôi nghĩ người sống không bằng chết mới chính là cô đấy!" Bị lải nhải bên tai miết khiến Cảnh Lập khó chịu, hắn không màn để tâm đến những lời Thượng Quan Anh Xuyên vừa nói mà chỉ lạnh giọng bảo: "Cô có biết Chu Tịnh Sơ quan trọng với lão đại thế nào không? Đâu phải cô không biết tính của lão đại, thế mà còn dám tự ý ra tay với người bên cạnh anh ấy. Lần này không ai có thể cứu được cô đâu."
Từ người của Cảnh Lập toát ra sự nguy hiểm vô tận, Thượng Quan Anh Xuyên bất giác nhíu mày, "Anh nói vậy là có ý gì? Các người muốn làm gì tôi?"
Cảnh Lập không thỏa mãn sự tò mò của Thượng Quan Anh Xuyên bằng lời câu trả lời của mình, hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn cô ta mà thôi, chỉ với dáng đứng hiên ngang hùng dũng của hắn cũng đủ để cô ta khiếp sợ.
Lúc này cửa phòng bỗng dưng được mở ra, một tên thuộc hạ khác tiến vào, sau lưng anh ta còn ba tên đàn ông nhếch nhác.
"Anh Lập, người đã đưa đến."
"Tốt." Cảnh Lập gật đầu, quay sang ba người đàn ông ra lệnh: "Làm tốt được thưởng, không tốt thì chết."
"Vâng vâng, tụi này đã rõ rồi ạ." Ba người đàn ông cúi đầu liên tục.
Cảnh Lập không nói thêm, hắn xoay người bước ra ngoài. Tên thuộc hạ cũng đi theo, lúc bấy giờ trong căn phòng tối chỉ còn lại ba người đàn ông và Thượng Quan Anh Xuyên mà thôi, thấy mọi người đã đi hết, cô ta hét toáng lên.
"Này, anh đi đâu vậy? Còn các người, các người muốn làm gì hả?"
"Làm gì sao, lát nữa em sẽ biết thôi." Một tên cười bỡn cợt, không câu giờ thêm nữa, cứ thế gã bắt đầu cởi hết quần áo trên người mình ra. Hai gã kia cũng vội vàng lột sạch những thứ vướng víu trên cơ thể.
Thấy tình hình trước mắt không ổn, Thượng Quan Anh Xuyên đoán được ý đồ của bọn họ, cả người cô ta bất giác run rẩy. Cô ta hô lớn:
"Không được... Chúng mày có biết tao là ai không, nếu như dám động đến tao thì tao sẽ giết chết chúng bây!"
"Có bản lĩnh ra được đây rồi hẵng nói."
Lúc này bọn chúng đã cởi đồ xong, không chần chừ gì nữa liền nhào về phía Thượng Quan Anh Xuyên, ba người đàn ông như con hổ đói, cứ thế vồ lấy cô ta không thương tiếc.
"Á, tránh ra, đồ khốn khiếp này, mau tránh ra!" Thượng Quan Anh Xuyên liên tục phản kháng, tuy nhiên sức cô ta làm sao đối chọi được so với ba người đàn ông lực lưỡng này? Quần áo cô ta bị xé rách nhanh chóng, ngay sau đó mảnh vải che thân cuối cùng cũng bị vứt đi.
Bàn tay thô ráp của ba gã đàn ông cứ thế sờ vào làn da mịn màng của Thượng Quan Anh Xuyên, còn không ngừng vuốt ve âu yếm. Điều này khiến cô ta buồn nôn không thôi.
"Mau tránh ra, bọn chó chết, bọn khốn nạn!"
Tiếng chửi mắng của cô ta càng khiến bọn người kia hào hứng hơn, một tên nắm thằng lấy bầu ngực của Thượng Quan Anh Xuyên mà nhào nắn, một tên thì cắn lấy đùi cô ta, một tên thì tách chân cô ta ra rồi dùng ba ngón tay tiến sâu vào bên trong. Chúng cuồng dã hành hạ cô ta, ngày một hăng say.
"Á... đau quá... huhu... tránh ra, khốn nạn..." Thượng Quan Anh Xuyên bị kẹp chặt thân thể, cô ta muốn thoát khỏi những gã đàn ông này nhưng lại không thể. Cô ta cảm thấy kinh tởm quá, nước mắt không ngừng rơi xuống gò má đã đỏ vì giận dữ.
Cô ta rất sợ cảm giác này, vừa khóc vừa hét thật thương tâm. Ba tên đàn ông cũng không vì thế mà dừng lại, ngược lại bọn chúng càng tấn công dữ dội hơn. Một tên đâm mạnh vào người Thượng Quan Anh Xuyên lúc cô ta đang run rẩy, một tên còn bắt cô ta ngậm lấy vật đang ***** **** kia của mình, tên còn lại thì liên tục cắn vào da thịt nõn nà của cô ta.
"Aaa..." Lần đầu tiên bị bạo hành, Thượng Quan Anh Xuyên đau đến chết đi sống lại. Đây là khoảnh khắc hãi hùng nhất trong cuộc đời của cô ta, sự tấn công mãnh liệt này khiến cô ta đau điếng tột cùng.
Thượng Quan Anh Xuyên không ngừng la, không ngừng thét, không ngừng rên rỉ. Thế nhưng điều mà cô ta nhận được vẫn luôn là sự nhiệt tình của ba tên đàn ông tinh lực dồi dào kia.
Cảnh Lập chứng kiến toàn bộ màn này, ánh mắt hắn không chút dao động, "Dám động đến Chu Tịnh Sơ, hậu quả của cô không chỉ đơn giản là thế này đâu."
Thuộc hạ của Cảnh Lập đứng bên cạnh, nghe hắn nói lời này thì liền hỏi:
"Anh Lập, nhưng cô ta là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia, lão đại đối xử với cô ta như vậy thì sao có thể ăn nói với người nhà Thượng Quan được?"
"Cùng lắm thì lật mặt, lão đại đâu cần phải nể nang ai." Tuy hơi khoa trương nhưng đây là sự thật, Tống Lãnh Thần cần gì phải nhìn sắc mặt của người khác để sống chứ, dù sao kẻ thù của anh cũng vô số, có thêm một người nữa chẳng sao.