“Tham kiến quý phi”
“Đều là người thân mà, mau mau đứng dậy đi” Mạc Tử Hoa khẽ gật đầu rồi lùi xuống giữ khoảng cách với chiêu quý phi.
“Kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn, ta sẽ không hại ngươi đâu” Mạc Tử Hoa nghi hoặc nhìn người trước mặt, trong hậu cung này gần như làm gì có cái gì là chân thật chứ.
“Chiêu quý phi tìm tiểu nhân có gì không ạ?”
“Chỉ muốn cảm ơn Mạc công tử vì nếu không có ngươi thì hôm nay ta đã không xem được kịch hay rồi”
“Tiểu nhân không hiểu quý phí đang nói gì hết”
“Ta trước nay vốn đã căm ghét hoàng hậu rồi, lúc nào cũng mang bản mặt hiền hậu nhưng sau lưng lại là con rắn độc thích cắn người…..hay là ta với ngươi hợp tác đạp đổ hoàng hậu đi”
“Chiêu quý phi đừng nói đùa”
“Mạc công tử chẳng biết đùa gì cả. Thật nhàm chán”
“Quý phi có muốn ăn chút bánh đậu xanh không?”
“Không tồi” Cậu thấy kết bạn với người này cũng không tồi, có lợi cho cả đôi bên. Dù sao cậu nhìn Chiêu quý phi cũng không phải dạng tồi tệ đến mức sẽ đâm sau lưng người khác.
“Ngươi với hoàng thượng có quan hệ gì vậy?”
“Người sớm đã có câu trả lời rồi mà quý phi”
“Gọi ta là kim ngọc đi, cái chức quý phi này ta vốn cũng đâu có muốn”
“Tại vì sao vậy?”
“Ta muốn du ngoạn khắp nơi chứ không phải cả ngày ở trong cung nhàm chán này”
“Người bị bắt ép sao?”
“Mẫu thân đem cái chết ra doạ nên ta mới vào cung, ai ngờ lại được lên làm quý phi luôn, thật kì lạ”
Mạc Tử Hoa cảm thấy mình với Chiêu Kim Ngọc ( quý phi) nói chuyện vô cùng hợp, đến nỗi lúc hoàng thượng trở về rồi mà cũng không có chú ý đến. Chu Nam Y cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn rồi cũng mặc kệ.
Chiêu Kim Ngọc biết điều nên đã ba chân bốn cẳng chạy về cung của mình chỉ để lại cậu với hắn. Chu Nam Y ánh mắt dịu dàng đi rất nhiều, hắn ôm cậu vào lòng như mẹ ôm con vậy, làm cậu khó thở muốn chết đi được.
“Ta xin lỗi”
“Đáng lẽ Tử Hoa không nên tự ý ra ngoài cung, đây là lỗi của Tử Hoa”
Vì chiều cao chênh lệch quá nhiều nên dù cậu có nhón chân cũng chỉ hôn được đến cằm của hắn. Chu Nam Y bật cười rồi bế bổng cậu lên.
“Tử Hoa, ngươi chính là định mệnh của ta”
“Cảm ơn người vì đã đối xử tốt với Tử Hoa” Chu Nam Y bế cậu đặt lên giường, bản thân cũng chui vào nằm bên cạnh. Người đẹp như thần tiên này vĩnh viễn là của một mình hắn mà thôi.
[Độ hảo cảm Chu Nam Y: 93]
“Nay người không duyệt tấu chương sao”
“Nay ta sẽ cho phép bản thân mình được nghỉ ngơi một hôm”
“Hoàng thượng, người đẹp thật đấy”
“Tử Hoa của trẫm là đẹp nhất” Mạc Tử Hoa xấu hổ chui vào lòng người Chu Nam Y, hờn dỗi đánh nhẹ vào lồng ngực người bên cạnh.
“Mai là ngày thành thân của tướng quân, Tử Hoa muốn đến không?”
“Muốn, Tử Hoa chưa bao giờ thấy lễ thành thân bao giờ cả”
“Sẽ ổn chứ?”
“Nhờ tướng quân Tử Hoa mới gặp được người, không đến không được”
“Báu vật của ta, ngủ ngon”
“Ngủ ngon thưa bệ hạ”
_______________________
Hôm nay là lễ thành thân của vị tướng quân lừng lẫy mang vinh quang về cho đất nước nên ai nấy cũng háo hức chờ đợi.
Hôm nay cũng không có thượng triều, người dân cũng nghe nói hoàng thượng sẽ đến thăm nên cũng tụ tập lại trước cổng phủ tướng quân để chờ đợi.
Trên giường, thiếu niên bị nam nhân đè ra tham lam cắn mút cổ trắng. Mạc Tử Hoa tức giận đẩy hoàng thượng ra rồi đi đến chỗ gương.
“Hôm nay sẽ ra ngoài mà sao hoàng thượng lại như vậy”
“Tại Tử Hoa của ta hôm nay đẹp quá, ta không kìm lòng được”
Cậu giận dỗi nam nhân kia nên muốn tự mình vẽ hoa sen đỏ nhưng loay hoay mãi cũng không vẽ nổi. Chu Nam Y đi đến, ôn nhu hôn lên má cậu rồi mới vẽ hoa sen đỏ.
Hôm nay khác với thường lệ cậu mặc y phục màu xanh dương nhạt, dù sao cũng là ngày đại hỉ của Đông Nhược Vũ, không nên mặc đồ trắng, cậu vẫn niệm tình cũ nên cũng không muốn y mất mặt.
“Đi thôi hoàng thượng” Mạc Tử Hoa ngồi trên xe ngựa cùng Chu Nam Y làm cậu cảm thấy ngột ngạt, đã vậy tên kia còn nhìn chằm chằm cậu nữa chứ.
Đi theo cũng chủ có vài thị vệ. Chu Nam Y mặc long bào, giờ cậu mới chú ý Chu Nam Y thực sự rất hợp với vị hoàng đế, tài sắc vẹn toàn, luôn luôn nghĩ cho dân. Nếu tên Đông Nhược Vũ kia mà làm hoàng đế thì dân sợ sẽ còn chẳng bằng một phần ba của Chu Nam Y.
Chu Nam Y xuống ngựa dẫn theo cậu trà trộn vào đám đông. Từ xa xa xe ngựa cùng kiệu đỏ dần đi tới. Tiếng trống kèn cùng tiếng âm thanh nói chuyện ầm ĩ làm cậu khó chịu vô cùng. Đông Nhược Vũ ngũ quan đẹp đến thần hồn điên đảo trên người khoác y phục đỏ.
Mạc Tử Hoa không hiểu sao bản thân lại rơi nước mắt, cậu càng lau thì càng khóc nhiều hơn. Chu Nam Y bên cạnh vì tiếng ồn nên cũng không có chú ý đến.
Nhan sắc của cậu quá hoàn hảo giữa đám người tầm thường kia nên Đông Nhược Vũ sớm đã nhìn thấy. Ánh mắt cậu bi thương nhưng miệng vẫn nở nụ cười. Ngựa đã đi qua rồi nhưng Đông Nhược Vũ không kìm được mà quay lại nhìn thì thấy cậu hai mắt đỏ hoe mà khóc lớn.
Chu Nam Y ôm lấy cậu vào trong lòng mà cười khổ, suy cho cùng vẫn chỉ là người đến sau, sao bằng được nam nhân kia.
Mạc Tử Hoa chỉ khóc một chút rồi nhanh chóng đã vui trở lại. Cậu còn kéo Chu Nam Y đi mua kẹo hồ lô cho mình nữa.
“Ăn ngon không?”
“Rất ngon”
“Vậy nhanh lên tướng quân còn chờ”
“Vâng” Cậu sửa lại tóc tai rồi như cái đuôi nhỏ bám theo Chu Nam Y vào trong phủ tướng quân. Nếu trên người Đông Nhược Vũ toàn sát khí, ở bên cạnh luôn làm người khác áp lực thì Chu Nam Y lại hoàn toàn khác. Dáng vẻ nho nhã, ánh mắt đào hoa khẽ nhìn mọi người xung quanh.
“Thỉnh an hoàng thượng”
“Miễn lễ hết đi, hôm nay là ngày trong đại của ái khanh trẫm đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời”
“Đa tạ hoàng thượng đã đến”
“Ngươi cùng Liễu đại tiểu thư quả thật là trời sinh một cặp mà”
“Hoàng thượng quá lời rồi” Liễu Vân Di mặc hỉ phục, đầu đội khăn nên không thể thấy mặt được. Nãy giờ ánh mắt Đông Nhược Vũ cứ nhìn vào cậu, đã vậy còn lộ liễu nữa, làm hoàng thượng sinh khí rồi.
Mạc Tử Hoa chỉ biết cầu cho số phận mình khi trở về không bị Chu Nam Y giáo huấn. Đông Nhược Vũ nhìn cậu sợ hãi run rẩy cứ tưởng là do Chu Nam Y làm ra mà lòng lại càng căm hận hắn.
Y nhìn rõ trên cổ của cậu là gì và cũng hiểu rõ những vết đấy là do ai làm. Cậu ngẩng lên nhìn Đông Nhược Vũ rồi khẽ cười nhưng nụ cười ấy lại hàm chứa sự bi thương tột cùng. Y muốn chạm vào cậu, muốn ôm cậu vào lòng mà an ủi.
Chu Nam Y tức giận khi một người là tiểu tình nhân của mình và một người sắp thành thân dám liếc mắt đưa tình trước mặt hắn.
“Giờ lành đến rồi đấy ái khanh”
“Vâng thưa bệ hạ”
Sau cử hành thì Đông Nhược Vũ bị chuốc rượu liên tục, nhiều nhất phải nói đến vị Chu mặt giấm. Hắn không ngừng ép Đông Nhược Vũ uống rượu để ném vào động phòng sau đấy bế tiểu tình nhân của mình về giáo huấn một trận ra trò.
Chu Nam Y vốn dĩ đang chuốc say Đông Nhược Vũ nhưng lại bị mấy vị quan lớn kéo đi trò chuyện. Dù sao họ cũng là người giúp hắn ngồi lên ngai vị hoàng đế nên không thể từ chối được.
Mạc Tử Hoa đi đến thăm chỗ cũ mình từng ở. Nơi này vẫn vậy, sạch sẽ không chút bụi. Nó vẫn y hệt trước ngày cậu rời đi. Nhớ cảm giác được cùng Hồng Phấn trò chuyện cạnh bên củi chờ khoai chín, rồi cùng nhau nặn từng chiếc bánh một nữa.
“Tử Hoa” Đông Nhược Vũ có men say trong người nhưng không vì thế mà bước đi loạng choạng. Y đi tới ôm chặt lấy cậu khiến mùi rượu sộc vào mũi cậu.
“Ta nhớ ngươi Tử Hoa”
Danh Sách Chương: