“Ta nhớ ngươi Tử Hoa”
“Tướng quân buông ta ra” Mạc Tử Hoa càng dãy thì y lại càng ôm chặt. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim đập của y.
Đông Nhược Vũ nắm chặt cằm hôn xuống môi cậu. Mặc cho Tử Hoa dãy dụa mà cởi y phục của cậu. Tử Hoa bất lực chỉ mặc cho y đè xuống giường mà gặm nhấm như một mỹ vị.
“Làm ơn buông ra đi tướng quân”
“Tử Hoa của ta thơm quá”
“A!” Đầu v* vị y mạnh mẽ cắn mút làm cậu vừa sướng vừa đau. Cậu bị y lấy mảnh vải quấn chặt tay vào đầu giường dù cậu dãy dụa như nào cũng vô ích.
“Loại không ra gì chỉ biết dạng chân cho nam nhân khác làm”
“Buông ra” Mạc Tử Hoa tức giận nhưng không làm được gì chỉ đành uỷ khuất khóc lớn mong sẽ có người đến cứu giúp mình.
Cúc huy*t bị đầu lưỡi ấm nóng xâm chiếm làm cậu sợ hãi giật mình. Đầu lưỡi bắt chước động tác của c*n thịt mà ra ra vào vào. Mạc Tử Hoa không còn dãy dụa nữa mà nằm im cho y liếm huy*t, miệng còn không ngừng phát ra tiếng rên hừ hừ.
Bên dưới ngứa đến phát điên, cậu muốn thứ gì đó to và dài hơn, đầu lưỡi không đủ.
“Nói muốn c*n thịt lớn làm ch ết tiểu tao hoá đi”
“M..uốn c*n thịt lớn làm ch ết tiểu tao hoá” Cậu nói khá nhỏ nhưng Đông Nhược Vũ vẫn nghe thấy được, y cười thoả mãn rồi cầm lấy đại c*n thịt đâm vào tận sâu bên trong cúc huy*t.
“Vừa đút vào đã bắn, làm chết ngươi tiểu tao hoá”
“Ô…ta không có” Chưa được nới rộng kĩ với kích thước của Đông Nhược Vũ quá lớn nên khi nhét vào khiến cậu đau đến muốn ngất đi. Máu từ chỗ giao hợp giữa hai người liên tục nhỏ xuống nệm giường nhưng y vẫn không thèm để tâm tới mà chỉ muốn thoả mãn dục vọng của mình.
Liên tục như vậy Mạc Tử Hoa cũng đã không thể nào nói được gì , tay bị trói chặt đến đỏ ửng. Bên dưới cúc huy*t cũng bị rách đến đau đớn. Cậu không khóc không nháo nữa, tựa như búp bê mặc cho y làm gì thì làm.
Đông Nhược Vũ sau khi bắn xong thì thoả mãn chỉnh lại y phục. Người dưới thân hơi thở thoi thóp, y lúc này mới hốt hoảng lay cậu dậy nhưng cậu lại chẳng mở mắt.
Y hoảng sợ mặc lại y phục rồi bế cậu trở về. Lúc này mọi người đã về hết chỉ còn mỗi Chu Nam Y lo lắng đi kiếm cậu. Khi thấy cậu nằm trong lòng y hắn đã không nhịn nổi mà lao đến đánh Đông Nhược Vũ.
“Ngươi đã làm gì Tử Hoa” Chu Nam Y nhận lại chỉ là sự im lặng của Đông Nhược Vũ. Hắn thấy được cổ tay bị đỏ, khắp người toàn dấu vết ái muội để lại, vết cắn còn rỉ máu.
Lúc này Mạc Tử Hoa mới yếu ớt tỉnh dậy, việc đầu tiên là cậu oà khóc. Chu Nam Y đau lòng muốn ch ết, người mình cưng nựng không nỡ quát lại bị tên nam nhân khốn khiếp kia hành hạ.
“hoàng thượng cứu Tử Hoa” Mạc Tử Hoa dùng tất cả sức lực của mình từ trong lòng của y nhào về phía Chu Nam Y. Hắn nhanh tay bế được cậu. Tử Hoa bả vai run run, khóc nấc. Liễu Vân Di cũng bị tiếng ồn đánh thức nên đi ra.
Nàng ta chờ Đông Nhược Vũ lâu quá nên ngủ quên mất, nào ngờ tỉnh dậy lại thấy phu quân của mình với hoàng thượng đánh nhau chỉ vì một tên nam nhân lẳng lơ.
“Mạc Tử Hoa sao ngươi không đi chết đi!” Nếu không có Đông Nhược Vũ đánh ngất thì Mạc Tử Hoa nghĩ mình sẽ bị nàng ta lao vào đánh cho một trận rồi.
“Làm ơn rời khỏi nơi này đi mà hoàng thượng”
“Tử Hoa ngoan, ngủ một giấc thì sẽ về đến nơi”
“Tại sao người không đến cứu Tử Hoa” Cậu vừa nói vừa khóc, cả khuôn mặt úp vào lồng ngực của hắn.
“Trẫm sai rồi, Tử Hoa ngủ đi” Nam nhân này cho cậu cảm giác thực an toàn, Tử Hoa khóc thêm một chút rồi cũng ngủ say, còn có thể nghe được tiếng ngáy nhỏ nhỏ của cậu.
“Chuyện lần này trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chỉ mong tướng quân cố gắng bảo vệ bản thân tốt” bóng lưng của Chu Nam Y đi xa rồi thì Đông Nhược Vũ cũng ngồi bệt ra đất thẫn thờ nhìn cảnh xung quanh.
Y chưa bao giờ thấy dáng vẻ ỷ lại của cậu. Cậu lúc nào cũng sẽ luôn ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ đòi hỏi một cái gì cho bản thân. Dù y có làm gì thì cậu cũng không một lần trách móc.
Đông Nhược Vũ có được thể xác cậu thì đã là gì khi trái tim cậu vốn đang ở chỗ của Chu Nam Y. Chính y đã đẩy cậu vào tay người khác. Một nam nhân không sợ trời cũng không sợ đất mà bây giờ lại khóc.
[Độ hảo cảm với Đông Nhược Vũ: 100
Độ hắc hoá: 70]
Đông Nhược Vũ nhìn Liễu Vân Di đang nằm dưới đất mà lòng đầy căm hận mà đổ hết lỗi lên đầu nàng ta. Liễu Vân Di ngất đi bị Đông Nhược Vũ trói lại cho mấy tên thị vệ thay nhau hãm h iếp. Bản thân mình thì ôm bình rượu liên tục uống
___________________
Mạc Tử Hoa mơ màng tỉnh dậy, dưới sự giúp đỡ của hệ thống nên cậu cũng không có đau nữa. Nhiệm vụ công lược nam chính cậu cũng đã làm xong rồi, chỉ còn nốt Chu Nam Y nữa là được rồi.
“Tử Hoa sao ngươi không ngủ đi”
“Tránh ra! Bây giờ Tử Hoa rất bẩn…..”
“Không bẩn chút nào, đừng khóc nữa” Chu Nam Y chỉ hận không thể lập tức giết chết Đông Nhược Vũ. Hắn đã thề với bản thân dù có ra sao cũng sẽ bảo vệ cậu.
“Xin người đừng vứt bỏ Tử Hoa”
“Trẫm sẽ không bỏ Tử Hoa, nín đi rồi ăn chút cháo”
[Độ hảo cảm với Chu Nam Y: 96]
Mạc Tử Hoa ăn được mấy thìa cháo thì cảm thấy khó chịu mà buồn nôn. Chu Nam Y lo lắng gọi thái y đến xem xem. Thái y vừa khám cho cậu vừa lo sợ tính mạng của mình gặp an nguy khi vị hoàng đế cao ngạo lại lo lắng nhìn mình với ánh mắt giết người.
“Chỉ là không khoẻ trong người, uống chút thuốc thì sẽ đỡ”
“Ta hiểu rồi, ngươi đi bốc thuốc đi”
“Vâng, thần xin cáo lui”
“Hoàng thượng…..”
“Trẫm đây” Chu Nam Y sủng nịnh bế cậu ngồi vào trong lòng mình, tay thì chải lại mái tóc hơi rối của cậu.
“Ngươi cũng nên có con”
“Ý ngươi là sao?”
“Tử Hoa không thể sinh được con, người đừng nên đến đây nữa”
“Có con hay không là do trẫm quyết định” Chu Nam Y tức giận rời đi. Cậu chỉ thở dài rồi nằm xuống ngủ tiếp.
______________________
Cậu mấy ngày nay ăn ngon ngủ kĩ nên rất khoẻ. Chu Nam Y không có đến đây suốt từ hôm ấy tới giờ, cậu còn nghe mấy nô tì nói với nhau là hôm nào hoàng thượng cũng sẽ sủng ái một phi tần nào đó.
Cậu còn nghĩ hắn sẽ vì cậu nói đó mà yêu cậu hơn chứ, quả thực là cậu quyết định ngu dốt rồi.
Mạc Tử Hoa bê đàn ra ngự hoa viên ngồi đánh đàn. Tiếng nhạc bi thương, đau buồn như muốn nói lên tâm trạng của người đánh đàn.
Nhan sắc của cậu khiến cảm nam nhân lẫn nữ nhân đều mê đắm. Người đi qua đều tấm tắc khen ngợi, quả thực là người tình của hoàng thượng, không tầm thường.
Hoàng hậu không hiểu tại sao lại xuất hiện ở nơi này, cậu tưởng là đáng lẽ hoàng hậu còn đang bị cấm túc mà. Rốt cuộc là tên Chu Nam Y đã làm cái quái gì vậy
Danh Sách Chương: