Tử Hoa cúi xuống liếm tai rồi xuống cổ anh để lại những dấu hôn chói mắt. Bạch Dạ Huân nắm lấy tay cậu muốn gỡ ra nhưng lại không nỡ dùng lực sợ cậu bị thương.
Tử Hoa vuốt ve má anh rồi cười cười cúi xuống hôn lên môi Bạch Dạ Huân. Anh nãy giờ chỉ biết nhìn chằm chằm không dám nhúc nhích.
“Đừng lo tôi sẽ làm nhẹ nhàng” Khuôn mặt Bạch Dạ Huân cắt không còn giọt máu nào. Anh đẩy cậu ra quấn chặt Tử Hoa vào chăn.
Bạch Dạ Huân khoá cửa rồi đi ra phòng khách ngồi. Anh rót cho mình ly rượu rồi nhìn về phía căn phòng khi nãy. Bạch Dạ Huân nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của Tử Hoa bỗng tối sầm mặt. Nếu không phải là anh thì cậu cũng vẫn sẽ đè họ ra rồi đòi ngủ cùng à?
[Độ hắc hoá của Bạch Dạ Huân: 20]
Bạch Kim thầm cầu mong cho kí chủ của mình. Đối tượng công lược lần này đáng sợ thật…tính chiếm hữu cũng cao nữa, không giống trong cốt truyện gì hết.
Tử Hoa mở mắt, cậu chẹp chẹp miệng rồi ngồi dậy vươn vai. Sao nhà đẹp thế, đây có phải nhà cậu đâu ta, chẳng lẽ bị bắt cóc. Mà bị bắt cóc thì sao không trói tay trói chân nhỉ?
Tử Hoa quay ra nhìn người nằm ngủ bên cạnh cậu chết lặng tại chỗ. Bạch Dạ Huân không mảnh vải nằm ở trên giường ngủ say. Trên người còn có dấu hôn của cậu.
Tử Hoa cố gắng lục lại trong kí ức mơ hồ đêm qua cũng không có ấn tượng gì về việc cậu làm tình với Bạch Dạ Huân mà.
Tử Hoa kéo chăn lên nhìn, quần cậu đâu mất tiêu rồi. Tử Hoa vò đầu không biết làm sao. Nếu rời đi thì cậu chẳng khác gì tra nam tuyệt tình cả. Dù sao người ta cũng dâng mông lên cho cậu rồi mà.
“Dậy rồi sao?” Bạch Dạ Huân đã sớm tỉnh dậy trước cậu nhưng im lặng không nói gì. Nhìn biểu cảm đa dạng trên khuôn mặt cậu anh cố lắm mới nhịn được cười.
“Chuyện hôm qua tôi nghĩ”
“Không sao đâu”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành động của mình đêm qua, anh yên tâm” Bạch Dạ Huân ban đầu ngơ ra rồi cũng dần hiểu, thì là cậu hiểu nhầm. Đêm qua sau khi lấy lại bình tĩnh Bạch Dạ Huân vào giúp cậu lau qua người, Tử Hoa “cảm ơn” bằng cách nôn hết ra bộ đồ của anh.
Quần áo của Tử Hoa bị bẩn nên cũng cùng với quần áo của Bạch Dạ Huân dắt tay nhau vào máy giặt. Anh cũng không muốn mặc gì nên cứ thế trèo lên giường ngủ.
Đêm qua chỉ có như vậy, không ngờ là Tử Hoa lại có thể tưởng tượng ra được vậy, mà là ai thì cũng sẽ thấy thế thôi.
Bạch Dạ Huân hai mắt long lanh như cún con đáng thương nhìn cậu,bộ dạng “thiếu nữ” quật cường khiến người ta thương tâm. Tử Hoa ôm Dạ Huân vào lòng an ủi mà không nhớ ra hai người đều trần trụi. Anh thích thú , ở một góc mà Tử Hoa không thấy được mà mỉm cười.
Tử Hoa bấm gọi Nhã Nhã nhờ cô mang đến cho mình bộ quần áo. Cậu không trả lời câu hỏi mà trực tiếp cúp máy luôn.
Cậu nhìn nam nhân lúc này đã mặc quần áo hẳn hoi đáng thương ngồi trên ghế. Tử Hoa bất lực không biết làm sao, cậu lấy đâu sức mạnh mà đè tên to như voi này dưới thân cơ chứ.
Tiếng chuông cửa vang lên cậu nhanh chân chạy ra mở cửa để thoát khỏi không khí ngột ngạt này. Ai ngờ Nhã Nhã chưa gì đã lao vào xoay cậu mấy vòng, tay còn cầm đôi giày cao gót lao vào nhà chửi mắng ầm ý.
“Mẹ mày, thằng chó nào đụng vào Tử Hoa của tao” Nhã Nhã hôm qua không thấy cậu về thì đã lo lắng đi kiếm mãi, liên lạc với cậu không được. Nhã Nhã cả đêm không ngủ rồi.
Lúc này Nhã Nhã mặc bộ váy ngủ hai dây tay cầm đôi giày cao gót đứng ở thế phòng thủ. Nhưng khi nhìn Bạch Dạ Huân sợ hãi ngồi trên ghế thì cứng đơ không di chuyển. Tay cầm giày cũng buông ra.
Bạch Dạ Huân mặc quần đùi với áo ba lô nên hiện rõ mấy dấu hôn đêm qua. Nhã Nhã không tin vào mắt mình còn dụi dụi mấy lần. Đến khi xác nhận được đây là sự thật thì Nhã Nhã hai chân đứng không vững suýt ngã may có Tử Hoa đỡ dìu ra ghế ngồi.
Tử Hoa cùng với Bạch Dạ Huân đều đang quỳ gối dưới đất, ánh mắt cầu xin tha thứ hướng về phía Nhã Nhã. Nhã Nhã giờ rất lo lắng nếu tin hai người qua đêm với nhau thì sẽ không ổn, nhất là khi Tử Hoa là gay. Fans với truyền thông biết thì sẽ không ổn
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra đêm qua” Không để cho Bạch Dạ Huân nói gì Tử Hoa đã chen vào trước
“Đêm qua trong lúc say lỡ xảy ra chuyện không nên, em là người có lỗi vì đã cưỡng ép Bạch ảnh đế” Nhã Nhã càng nghe càng thấy sai, cậu bé nhỏ chỉ 1m7 thế mà lại đè được nam nhân to con cao gần 2m (1m98)
Bạch Dạ Huân thì khó chịu với cách xưng hô của cậu. Bạch ảnh đế sao…..Cậu đây là muốn phân chia rõ mối quan hệ với anh sao?
[Độ hắc hoá của Bạch Dạ Huân: 23]
Nhã Nhã thở dài, chuyện đã đành rồi thì đành chịu trách nhiệm thôi “Chuyện này của 2 người thì 2 người tự giải quyết với nhau đi, đừng để người ngoài biết gì. Tử Hoa em phải ở lại đến đêm thì chị mới đón được, bây giờ mấy tên săn tin vẫn còn”
“Vâng” Tử Hoa đóng cửa quay ra ngồi cạnh Bạch Dạ Huân. Cậu không biết nam nhân này lại mong manh như thế, mới nói vậy mà đã tổn thương rồi.
“Tôi đói quá hay mình gọi đồ ăn về đi”
“Ừ” Tử Hoa đặt đồ ăn rồi quăng điện thoại sang môit bên. Cậu bật cười, khuôn mặt khi giận của Bạch Dạ Huân đáng yêu quá đi thôi.
Tử Hoa bịt kín mặt mũi ra lấy đồ ăn rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Cậu rất thèm ăn gà rán nên chẳng ngần ngại mà mua luôn. Bạch Dạ Huân mím môi không nói gì, anh đang giảm cân sao cậu lại mua món này.
Tử Hoa lấy ra một hộp sa lát đẩy về phía Bạch Dạ Huân rồi ngồi ăn ngon lành.
Bạch Dạ Huân nuốt nước bọt, môi cậu vốn dĩ đã hồng hồng lúc này còn bóng lên do dầu mỏ lại còn ăn chép chép. Anh muốn cắn cậu một cái quá đi.
Bạch Dạ Huân không kiềm chế được mà giữ lấy gáy cậu cúi xuống cắn mạnh vào môi dưới của Tử Hoa. Cậu ăn đau đẩy anh ra khuôn mặt cau có tức giận xen lẫn khó hiểu
“Anh bị sao thế?” Giọng nói cậu tuy không khó chịu nhưng lại vẫn còn chút tức giận
“Tôi xin lỗi” Nhìn Bạch Dạ Huân áy náy không dám nhìn cậu Tử Hoa cũng chỉ đành nhắm mắt cho qua.
Bạch Kim khinh thường kí chủ của mình, đúng là ngu ngốc, tên đó là một ảnh đế đấy. Kí chủ của nó lại còn tin tưởng hoàn toàn con sói đội lốt thỏ Bạch Dạ Huân.
Danh Sách Chương: