• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Châu Sa với Tân Đồ Văn chưa gì đã làm lành rồi sao? nhìn hai người họ khoác tay làm cậu thoáng qua cảm giác mất mác. Rõ ràng trước đấy còn hôn cậu cơ mà, sao lại lật mặt nhanh đến như thế, đồ tra nam xấu xa!

Dù Tử Hoa tức giận như thế nào thì bề ngoài cậu vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Cậu vuốt vuốt lại mái tóc rồi đừng chờ kịch hay. Trong cốt chuyện thì Lạc Châu Sa sẽ bị một đám nữ nhân ăn hiếp, sau đó sẽ có màn anh hùng cứu mỹ nhân từ Tân Đồ Văn.

Nhìn dáng vẻ quật cường của nữ chính cậu cũng cảm thấy mệt mỏi hộ, khóc thì khóc ra luôn đi lại còn thế. Tử Hoa uống hết ly rượu vang rồi đi đến xen vào giữa đám nữ nhân kia.

“Là tiểu thư danh giá nếu bị truyền ra là ỷ đông hiếp yếu thì như vậy không hay cho lắm đâu” Dù thái độ cậu rất bình thản nhưng thực tế ai cũng nhận ra cậu đấy muốn đe doạ bọn họ. Đám nữ nhân biết thân biết phận rời đi.

Tử Hoa thở phào rồi kéo Lạc Châu Sa dậy từ trong sự khó hiểu. Cô ta đã mong người đến là Tân Đồ Văn, alpha của cô ta chứ đâu phải vị thư kí omega hèn mọn yếu đuối.

Tử Hoa nếu biết được suy nghĩ cô ta thì nhất định sẽ cười vào nữ nhân 2 mặt này ngu dốt. Cậu ngó xung quanh thấy Cẩm Mộ Đào đứng từ xa quan sát, hai môi mím lại như suy nghĩ gì đó.

Tử Hoa nhận thấy Lạc Châu Sa sự chú ý toàn bộ đều đổ dồn vào Tân Đồ Văn thì cậu mới thản nhiên đến cạnh bên Cẩm Mộ Đào mà cướp đi ly rượu trên tay y.

Vị cay của rượu cậu chẳng thể nào thích cho nổi, cũng chỉ tại người uống nó tỏ ra thứ này rất ngon nên cậu mới tò mò muốn thử một chút.

Cẩm Mộ Đào hơi bất ngờ với hành vi trắng trợn của cậu nhưng không làm gì chỉ quan sát.

“Ngủ với tôi đi”

“Cậu nói gì cơ?” Cẩm Mộ Đào không phải lần đầu gặp được omega táo bạo như này nhưng người duy nhất giữ được vẻ mặt bình thản thì chỉ có mỗi cậu mà thôi.

“Ngủ với tôi, ý kiến như nào?”

“Cậu là omega chẳng may bị đánh dấu thì sẽ không tốt”

“Tôi tin anh sẽ không làm thế”

[Độ hảo cảm của Cẩm Mộ Đào: 12]

Tử Hoa nhìn hành động lúng túng không nói nên lời của y thì cũng phần nào đoán ra được câu trả lời, cậu hỏi câu này chủ yếu chỉ muốn tạo ấn tượng của nam nhân này mà thôi để khi gặp lại thì y sẽ không quên.

Cậu liếm môi nuối tiếc. Tử Hoa lúc đi ngang qua bàn tay nhỏ khẽ sờ nắn duơng vật qua mấy lớp vải.

Cẩm Mộ Đào trợn mắt khó tin người trước mắt có thể táo báo đến mức này. Dù sao cũng là chỗ đông người, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cả cậu lẫn y.

Tử Hoa hài lòng với thành quả của mình thì cũng vui vẻ mỉm cười. Cậu nhanh chân chạy ra chỗ Tân Đồ Văn cùng mấy người khác. So với họ thì Tân Đồ Văn là trẻ nhất nhưng lại là người thành công nhất. Nếu muốn công ty phát triển tốt thì tất nhiên phải ôm chặt lấy cái đùi vàng Tân Đồ Văn. Thế nên hắn đã sớm chán ghét khuôn mặt giả tạo của đám người này.

“Tân tổng cũng đến tuổi kết hôn rồi. Tôi có cô con gái mới 18 tuổi, là một omega rất xinh đẹp và giỏi. Ngài nghĩ sao?”

Tử Hoa khó tin chỉ để sự nghiệp thăng tiến mà ông ta sẵn sàng bán cả đứa con gái của mình, một hôn nhân không tình yêu thì cũng chỉ có sự đau khổ, hà cứ gì phải bắt ép.

“Tôi không hứng thú với omega,xin phép đi trước”

Tân Đồ Văn đi một bước thì cậu phải bước theo 3 bước, trách thì trách hắn chân quá dài thôi, lại còn không biết đường đi chậm lại.

Tân Đồ Văn mệt mỏi xoa xoa thái dương. Tử Hoa hiểu chuyện im lặng lái xe. Đường cao tốc vào đêm vắng vẻ không có ai nên hắn mới đưa cho cậu lái xe.

Tử Hoa tập trung cao độ lái xe mà không chú ý tới Tân Đồ Văn híp mắt nhìn cậu. Dáng vẻ nghiêm túc của cậu cũng đáng yêu thật.

[Độ hảo cảm của Tân Đồ Văn: 45]

Cũng may là đường trở về nhà của Tân Đồ Văn không có chướng ngại vật. Đêm muộn rồi, đã vậy Tử Hoa cũng có uống rượu nên cậu bị hắn giữ lại một đêm. Không có gì mờ ám cả, chỉ đơn thuần là quan tâm giữa cấp trên và cấp giữa, chắc vậy.

Dù cậu uống rượu nhưng trên người lại không có mùi gì. Tân Đồ Văn pheromone vốn dĩ là mùi rượu nên cũng không có sự khác biệt. Cậu bê đồ vào sau thì thấy cảnh Tân Đồ Văn mỉm cười ôm lấy hai đứa trẻ. Cảnh tượng gia đình ấm áp làm cậu không nỡ xuống tay, hai đứa trẻ này sẽ là người chịu tổn thương nhiều nhất.

“Cha ơi chú xinh đẹp kia là ai vậy ạ?” cô bé hai má như hai chiếc bánh bao, tóc được cột hai bên tinh xảo như búp bê. Bé trai thì mặt lạnh không thay đổi, giống hệt thằng cha nó. Chẳng cần nói cũng biết đứa bé này là con của Tân Đồ Văn

“Đây là thư ký Mạc” Cậu mỉm cười vẫy tay với cô bé nhưng nhận lại cậu chỉ là cái liếc nhìn đầy ghét bỏ. Động tác chào của cậu khựng lại, tính cách do gen di truyền sao?

Dù sao 2 đứa trẻ cũng còn nhỏ, cậu sẽ không chấp làm gì. Tử Hoa đặt đồ lên bàn rồi vì mệt mỏi mà nằm luôn ra ghế.

Tân Đồ Văn trên tay bế Minh Lam, bên trái là Minh Trực. Hai đứa trẻ đáng yêu nhưng tính cách cậu lại không thích, cũng có thể là do trước nay cậu vốn dĩ không thích trẻ con rồi, dù chúng nó có ngoan như thế nào đi nữa.

“Tôi kêu người sắp xếp phòng cho cậu rồi, ở lầu 2 ké bên thư phòng của tôi” Tử Hoa gật đầu nhưng bên trong đã hiểu ý định của Tân Đồ Văn, chẳng lẽ tôi nay cậu sẽ bị thịt sao? Tử Hoa hớn hở tắm rửa sạch sẽ rồi không mặc gì nằm lên giường. Hào hứng quá đi.

Tiếng mở cửa vang lên, Tử Hoa nhắm chặt mắt điều chỉnh hơi thở vờ như mình đang ngủ. Cậu cảm thấy có bàn tay đang vuốt má mình…nhưng sao cảm giác không giống



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK