• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Hoa cảm thấy hôm nay cậu rất vui. Cậu hoàn toàn cảm nhận được tình cảm mà Tân Kiến Vĩ dành cho cậu. Nhưng có lẽ đời này cậu không thể nào đáp trả lại được. Tử Hoa không phải loại vô tâm, chỉ cần người ấy đối xử ấm áp như này cũng đủ để cậu rung động.

Tử Hoa cười nhạo bản thân mình ngu dốt. Cuộc đời cậu gắn liền với hệ thống này. Tử Hoa rót cho mình ly rượu rồi uống cạn không còn giọt nào. Mùi vị cay ở đầu lưỡi cũng chẳng thể xoa dịu được cảm xúc của cậu bây giờ. Tại sao đã trải qua đến thế giới thứ 5 rồi mà cậu vẫn không thể nào vứt bỏ đi được thứ tình cảm phiền phức này.

Tử Hoa nghe được tiếng đổ vỡ bên ngoài thì cũng đoán được Lạc Châu Sa đang cãi nhau với Tân Đồ Văn. Khi nãy đi vào nhà cô ta chỉ hận không thể dán đôi mắt lên người cậu.

Tử Hoa mặc mỗi áo phông với chiếc quần dùi ngắn bị áo che lấp đi một nửa rón rén ra ngoài. Cậu cố gắng lắng nghe xem hai người họ nói gì.

“Tại sao anh không ở nhà lúc đấy? anh có biết là mẹ đã sỉ nhục em thậm tệ như nào không” Lạc Châu Sa vừa nói vừa khóc nấc lên.

“Anh có việc” Tân Đồ Văn mệt mỏi, vừa nãy đã tức giận đến phát điên lên rồi, bây giờ về nhà lại còn gặp cái cảnh này, nếu là người khác có lẽ đã không chịu nổi mà trút hết sự tức giận lên người Lạc Châu Sa.

“Anh bận cái gì? Bận đi theo tình nhân của anh chứ gì” Lạc Châu Sa khóc với hét lên như này thì cậu đoán đa phần mọi người trong nhà đều bị đánh thức hết rồi

“Em cho người theo dõi anh đấy à” Lạc Châu Sa đang khóc thì khựng lại không biết phải làm sao. Cô ta thuê thám tử theo dõi hắn, nếu giờ hắn biết thì nhất định sẽ tức giận

“Em…em” Lạc Châu Sa không biết nói gì ấp úng rồi cuối cùng khóc lớn hơn. Tân Đồ Văn vẫn là không đành lòng nhìn cô ta khóc. Hắn ôm lấy Lạc Châu Sa mà ôn nhu an ủi.

Tử Hoa không nhịn được mà rơi nước mắt. Cậu không biết vì sao bản thân mình như vậy, chắc có lẽ vì quá nhập tâm với nhân vật ở thế giới này. Tử Hoa càng lau càng khóc nhiều hơn. Không biết từ đâu Tân Kiến Vĩ chui ra kéo cậu vào trong phòng.

“Đừng khóc nữa, nhìn xấu muốn chết đi được” Tử Hoa đứng hình, sao Tân Kiến Vĩ lại nói giống Bác Nhã đến như vậy. Nhìn Tử Hoa khuôn mặt ngơ ngác đáng yêu, Tân Kiến Vĩ không nhịn được hôn lên môi xinh mấy cái.

Tử Hoa thấy Tân Kiến Vĩ hôm cậu thì lại ngơ ngác như đứa trẻ nhỏ nhận ra mình làm sai gì đó. Tử Hoa không nhịn được mà véo mà Tân Kiến Vĩ một cái. Mềm thật đấy! trời ơi sao có thể mịn màng như mông em bé vậy cơ chứ.

Tân Kiến Vĩ bị cậu véo đau nhưng vẫn không nói, chỉ lẳng lặng cho cậu trút “ giận” lên khuôn mặt mà bao thiếu nữ mê đắm.

Tử Hoa cuối cùng không nỡ tay lưu lại dấu vết trên khuôn mặt Tân Kiến Vĩ. Khuôn mặt Tử Hoa khi nãy còn vui vẻ giờ lại trở về như ban nãy, u sầu với bi thương. Tân Kiến Vĩ không có cách nào để an ủi cậu cả, chỉ biết ôm lấy Tử Hoa, vuốt nhẹ lưng của cậu.

Tân Kiến Vĩ biết anh trai mình thường có 419 với bạn tình nhưng chưa bao giờ qua lại với omega, đa phần nhưng người đấy đều là beta hoặc alpha. Thế mà bây giờ lại lòi ra Lạc Châu Sa với 2 đứa con. Tân Kiến Vĩ không nghĩ một người xinh đẹp với tài giỏi như Tử Hoa đến với anh trai mình vì tiền. Nhìn bộ dạng đau khổ của cậu thì Tân Kiến Vĩ cuối cùng cũng hiểu, tất cả đều tại chữ tình mà ra.

Tử Hoa nhận ra mình đang càng ngày càng dựa dẫm vào Tân Kiến Vĩ. Cậu vội lau nước mắt rồi đẩy Tân Kiến Vĩ ra, giữ một khoảng cách giữa hai người. Tân Kiến Vĩ mím môi chua xót im lặng rời khỏi phòng để lại Tử Hoa một mình. Cậu khóc cũng đủ rồi, hai mắt cũng đã sưng hết cả lên.

Tử Hoa cầm tài liệu đi đến thư phòng của Tân Đồ Văn gõ cửa. Tử Hoa hít một hơi rồi gõ cửa. Bên trong phát ra âm thang loạc xoạc.

Tân Đồ Văn đi ra với quần áo bị nhăn nhúm, áo sơ mi cởi gần hết hàng cúc áo. Trên cổ còn có những dấu hôn trải dài. Nhìn vào trong là Lạc Châu Sa xấu hổ được Tân Đồ Văn chùm áo khoác lên để che đi cơ thể. Cậu nhịn cảm thấy đau lòng xuống, kìm nén cho bản thân mình không rơi nước mắt.

“Tân tổng mời ngài kiểm duyệt kế hoạch này, mai tôi còn phải đưa cho khách hàng xem” Tân Đồ Văn không chú ý đến cậu nói gì mà chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt sưng đỏ, hai mắt vẫn còn ẩn ẩn lớp sương. Tại sao cậu lại khóc? Vì hắn sao. Chẳng lẽ vị thư ký này lại có tình cảm với hắn. Ghê tởm! Loại omega bẩn thỉu nam nhân nào cũng có thể lên giường cùng khiến hắn ghê tởm.

Tân Đồ Văn cầm lấy tài liệu rồi gật đầu qua loa xong cũng đóng cửa mặc kệ Tử Hoa đang đứng phía bên ngoài cùng với hai mắt đã đẫm lệ.

Tân Đồ Văn không thể tiếp tục làm tình với Lạc Châu Sa nữa. Khi nhìn vào hai mắt tràn đầy sự thất vọng cùng bi thương như thể bị phản bội của thư ký nhỏ hắn lại cảm thấy tội lỗi. Tại sao có thể xảy ra cơ chứ, bạn tỉnh vĩnh viễn là bạn tình. Mà cậu ta còn rất dơ bẩn, không xứng đáng để hắn chú tâm làm gì.

Tân Đồ Văn bế Lạc Châu Sa đã ngủ say trở về phòng. Trong khi Tử Hoa-người tưởng chừng đau khổ nhất thì lại ngủ rất ngon. Còn kẻ tưởng nhẫn tâm lại chằn chọc không thể nào chợp mắt. Khi nhắm mắt trong tâm trí hắn lại xuất hiện hình bóng của cậu. Cậu đến rồi đảo loạn thế giới đang theo một quy luật của hắn rồi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK