Nhìn Tử Hoa ngơ ngác Nhã Nhã thở dài đưa cho cậu tấm ảnh duy nhất đăng trên weibo của cậu. Tử Hoa à một tiếng, khuôn mặt ngốc nghếch lúc này cũng hiểu rõ mọi chuyện.
“Đáng lẽ em phải để họ ship nam chính với nữ chính chứ, họ là cặp chính mà”
“Em đâu có cố ý, là do họ tự bịa đặt mà”
“Lại còn cãi” Tử Hoa bị cốc một cái vào đầu rõ đau nhưng chỉ có thể uất ức không làm được gì. Sau khi đóng phim danh tiếng Tử Hoa nổi hơn trước. Rất nhiều nhãn hàng muốn hợp tác quay quảng cáo, còn có ca sĩ nổi tiếng muốn hợp tác quay mv nhưng quản lý từ chối.
Không thể trách được, người trong ngành ai cũng rõ ca sĩ kia dính phải lùm xùm tính ái nhiều, lại còn chơi cả mai thuý. Tử Hoa ngoan hiền không nên dính vào mấy thứ dơ bẩn đó.
Chị quản lý có lọc ra mấy cái quảng cáo rất ổn, tiền cao mà không phải làm gì quá đáng. Tử Hoa sau ngày mệt mỏi về lăn luôn ra ngủ.
Quản lý mua đồ ăn để tủ lạnh rồi mới về nhà. Sáng sớm Tử Hoa đã phải nhấc người dậy đi tắm rửa sửa soạn để đi chụp quảng cáo.
Mà thứ khiến Tử Hoa không ngờ tới Nhã Nhã thế mà lại cho cậu chụp quảng cáo game. Game kiếm hiệp nên yêu cầu mẫu ảnh rất cao, Tử Hoa vừa đặt đủ tiêu chuẩn của họ. Vì thế số tiền cậu nhận được rất nhiều.
Nhưng bộ đồ không ổn…Sao game kiếm hiệp gì mà lạ vậy, cái gì kết hôn trong game cơ, Nhã Nhã gài cậu rồi. Tử Hoa ngậm đắng nuốt cay thay y phục màu đen tuyền, nhưng sao y phục gì mà hớ hênh vậy, lộ cảnh một mảng ngực. Bộ đồ như sinh ra dành cho cậu. Vì tiền cậu đành hy sinh bản thân mình một chút vậy.
Tử Hoa giằng co một lúc với người trang điểm mới đội được tóc giả. Hình tượng hôm nay cậu có chút không quen, mái tóc dài buộc lên, y phục nhìn không biết dùng từ gì miêu tả hết, đã vậy không hiểu sao họ còn dám một hình xăm to đùng ở sau lưng cậu.
Tử Hoa vác khuôn mặt cáu kỉnh sau khi bị đè ép bởi người trang điểm. Nam nhi như cậu mà lại thua nữ nhân, đúng là nhục nhã quá mà.
Mẹ nó ! tại sao Lạp Vô Kỳ lại ở đây. Tử Hoa cứng đơ đứng im tại chỗ mãi đến khi người ta gọi mới lau mắt nhìn lại lần nữa. Vẫn là tên Lạp Vô Kỳ đó, sao lạ vây.
“Sao ngài lại ở đây?”
“Game này do công ty tôi sản xuất, hình tượng trong game cũng là lấy từ tôi nên tôi chụp quảng cáo luôn”
“Vâng” Tử Hoa liếc nhìn đáng giá hắn trong thầm lặng. Tóc trắng y phục cũng trắng nhưng dã tâm hắn đen! không hợp chút nào. Nhã Nhã chắc là bị tên cáo già này gài rồi.
Cậu chụp ảnh rất bình thường cho đến khi cảnh trong rừng tre. Tử Hoa cúi cố gắng che mặt, người dựa vào tảng đá lưng hướng về phía Lạp Vô Kỳ. Vì xấu hổ mà người cậu ửng hồng, không chỉ Lạp Vô Kỳ bất ngờ mà ai cũng thế. Họ không cần phải đánh phấn để cho giống ảnh mẫu nữa.
Tư thế ám muội, Lạp Vô Kỳ ôm sát vào cậu, hắn cắn vào bên vai cậu. Y phục bị tuột đến phần bụng lộ ra hình xăm ở lưng. Tay của Lạp Vô Kỳ luôn vào bên dưới khiến y phục bị kéo lên lộ một mảng thịt trắng ở đùi.
Thế chả khác gì bảo cậu lột đồ mặc mỗi quần chíp chíp chụp ảnh hết. Vì cần có dấu hôn với vết cắn nên Lạp Vô Kỳ tự mình làm luôn. Chỉ tội mỗi Tử Hoa, vừa đau vừa xấu hồ đến khoé mắt đỏ hoe.
Bức ảnh chụp được khỏi phần bàn, hết nước chấm luôn. Lạp Vô Kỳ ưng ý với hình ảnh. Không ngờ ảnh lại đẹp đến thế. Cả cảm giác mềm mại của làn da cậu mang lại nữa. Hương trà mát mát, Lạp Vô Kỳ chỉ hận không thể vùi mặt vào bả vai cậu tham lam ngửi tiếp.
Tử Hoa mặc áo khoác kín đáo muốn bỏ về thì Lạp Vô Kỳ giữ lại. Không phải đối tượng công lược của cậu mà cứ bám đuôi người ta thế. Đợi gặp nữ chính rồi thì cũng quen cậu thôi. Tử Hoa chỉ đành nhẫn nhịn vậy. Dù sao hắn cũng là kẻ hô mưa gọi gió trong giới giải trí mà.
“Cậu nợ tôi một bữa ăn”
“Vậy nếu ngài rảnh tôi mời ngài luôn nhé”
“Được” Cậu bịt kín đi theo sau Lạp Vô Kỳ, Tử Hoa ngồi vào ghế lái phụ, cậu nhìn xung quanh không có ai mới kéo khẩu trang ra hít thở không khí. Lạp Vô Kỳ chở cậu đến nhà hàng sang trọng, Tử Hoa chỉ dám uống nước lọc chứ không ăn gì hết.
Nhìn giá của một món cũng bằng số tiền cậu nhận được trong 1 quảng cáo. Cậu còn sắp phải trả tiền điện nước. Đúng là tên khó ưa vô liêm sỉ mà. Chẳng giúp ích gì được lại còn ”lấy tiền” của cậu.
Lạp Vô Kỳ rất ung dung gọi gần hết cái menu. Tử Hoa hiểu rồi…cậu ngây thơ bị hắn dụ dỗ. Cả bàn đồ ăn này Lạp Vô Kỳ không thể ăn hết nổi. Hắn chỉ muốn tài khoản của cậu bị trừ tiền thôi.
Nếu đã mất tiền thì ăn đi ngại gì. Thế là cậu ngồi ăn ngon lành, cả bàn thức ăn gần hết chui vào bụng cậu. Lạp Vô Kỳ chỉ uống rượu vang, thi thoảng sẽ gặp vài món.
“Tử Hoa nể mặt uống với tôi một ly chứ?”
“Vâng” Tử Hoa uống hết một ly mặt cũng đỏ bừng bừng, ánh mắt trở nên mơ hồ. Lạp Vô Kỳ mỉm cười, mỡ dâng đến miệng mèo nào chê cơ chứ. Tử Hoa bị hắn đưa đến khách sạn gần đó.
“Tử Hoa, lần đầu gặp mặt tôi đã muốn đè cậu xuống rồi biến cậu thành của riêng mình thôi” Cứu ! Quả này không ổn rồi. Tử Hoa phản kháng yếu ớt bị hắn trói tay lại bằng cà vạt. Chẳng lẽ lần đầu của cậu lại cho tên mặt lợn này à
Danh Sách Chương: