Nhưng hắn nào đâu biết, trong lòng mắt tĩnh lặng và dáng vẻ dường như không hề quan tâm tới bất kì điều gì ấy của Lôi Triệt, đang ẩn chứa một kế hoạch, một suy tính sẽ làm thay đổi toàn bộ số phận của hắn!
Hôm đó là một ngày trời nắng rất đẹp, trong xanh và quang đãng, thích hợp cho những chuyến công du của giới cầm quyền….
Cảng cá đã được nghỉ từ hai ngày trước, những người phu cùng công nhân trong cảng hè nhau dọn dẹp cảng cá thật sạch sẽ, làm sao để cho bớt mùi cá tanh nhất có thể và bớt những vết máu nhất có thể…Tất cả để đón ngài Maxim, chủ nhân của cảng cá này tới thăm quan.
Lôi Triệt để ý thấy Nizzy có vẻ sốt sắng hơn thường lệ, hắn gào nhiều hơn, quát hét nhiều hơn và vung roi da nhiều hơn…chứng tỏ trong lòng hắn đang vô cùng hỗn loạn, vô cùng rối bời….
Đó cũng là lúc, Lôi Triệt biết thời khắc của hắn sắp tới rồi!
Hôm đó từ sáng, tất cả người phu trong cảng cá được yêu cầu mặc bột trang phục sạch sẽ nhất của mình, đứng ra ngoài cảng phơi nắng trước cả tiếng đồng hồ, trang trọng nghiêm trang đón đoàn tham quan của giới chủ, mà dẫn đầu là ngài Maxim…
Lôi Triệt nghe thấy tiếng xe hơi ngay trước khi nhìn thấy, bốn chiếc xe đen từ ngoài cổng lái vào. Đám quản lý đốc công trong cảng sốt sắng chạy ra đón như những con chó vẫy đuôi ngay khi cánh cửa xe mở ra…
Một người vệ sĩ nhanh chóng tiến đến, giương cây dù lớn ra che cho một người đàn ông to béo bệ vệ vừa bước xuống, một thân tây trang đắt tiền, nhẫn vàng đeo kín trên bàn tay to bè, ánh mắt thông tuệ sau hàng lông mày rậm và bộ râu quai nóng đã bạc hết….
Người đó chính là ngài Maxim!
Lôi Triệt đứng ở ngay hàng đầu tiên, ánh mắt của hắn tĩnh lặng nhìn đám tiểu tốt xun xoe cười chào nịnh bợ, lại nhìn thấy Nizzy chen ngang bước tới phía trước, cố gắng tiếp cậu ngài Maxim…
Ánh mắt của hắn di chuyển về phía đám người phu khuân vác đang đứng xung quanh mình, có một vài gương mặt mệt mỏi, một vài gương mặt phấn khích xu nịnh, lại có một vài gương mặt vô cùng căng thẳng….
Một nụ cười nhạt hiện ra trên môi….
Ngài Maxim giữa vòng vây vệ sĩ lẫn cận thận đang bắt tay với Nizzy, Lôi Triệt nhướn nhẹ hàng lông mày lên, và đôi chân của hắn di chuyển ngay khi bốn tên sát thủ giả dạng thành phu khuân cáo rút súng ra…
Những tên vệ sĩ xung quanh ngài Maxim vội vàng rút súng, đám đông hỗn loạn nháo nhào lên như một đám kiến gặp mưa rào, ánh mắt của Lôi Triệt nhìn về phía Nizzy đang giữ chặt tay ngài Maxim khi mấy tên vệ sĩ bị cuốn vào cuộc đấu súng, và đám cận thần ôm đầu bỏ chạy…
Một con dao sáng lóa được rút ra từ trong người của Nizzy, ánh mắt hắn trở nên điên dại khi hắn vung con dao ấy về phía xương ức của ngài Maxim, muốn đâm xuống….
Nhưng khi khoảng khắc mũi dao cắm vào khuôn ngực ấy, một sức mạnh kinh người bóp chặt lấy cổ tay hắn, khiến cho Nizzy trong khoảng khắc nghĩ rằng tay hắn bị một thanh sắt đâm vào.
Tiếng gào thét, tiếng chạy trốn, tiếng la thất thanh nháo nhào xung quanh…Nhưng Nizzy hoàn toàn không nghe thấy nhìn, ánh mắt hắn thấn thần nhìn về phía Lôi Triệt, đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn đã từng khiến hắn rùng mình ấy xuyên thẳng vào trong sống lưng…
Lôi Triệt bóp chặt cổ tay đang cầm con dao của Nizzy, nụ cười điên dại hiện trên môi hắn, và thanh âm khàn trầm sắc lạnh vang lên, giống như một bản án tử…
_ Tao biết tiếng Nga! Biết rất sõi!1
Đó là tất cả những gì Nizzy nghe được, trước khi Lôi Triệt cướp con dao trên tay hắn, và nhằm thẳng vào yến hầu của hắn, rạch mạnh một đường.
Máu phun ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của hắn….Nizzy ôm cổ họng đang túa máu của mình, mắt trợn ngược, mồm há hốc, kinh hoàng gục xuống, giãy giãy như một con cá chết.
Ngài Maxim kinh hoàng đến bất động nhìn người thanh niên trước mặt, đờ cứng khi cậu ta thọc tay vào bao súng trong người ông, kéo ông ra phía sau lưng mình, và xoay người chĩa thẳng về phía bốn tên sát thủ mà Lôi Triệt đã để ý từ lâu…
Bốn tiếng súng vang lên, bốn viên đạn đồng hoàn hảo ghim thẳng vào cổ họng của những tên đó, ngay khi bọn chúng còn đang đờ ra vì sự kinh hoàng trước mặt…
Tĩnh lặng!
Mùi khói súng tỏa vào không gian, cùng mũi máu tanh….mùi của cái chết ám ảnh cảng cá, và cả mùi của sự kinh hoàng dâng lên ngờm ngợp….
Tất cả mọi người tê dại nhìn về phía Lôi Triệt, gương mặt điển trai lạnh lẽo với chiếc áo sơ mi đẫm máu của Nizzy, khẩu súng nằm trong tay hắn, đôi mắt hoàn toàn tĩnh lặng….Giống như ác quỷ Lucifer dưới địa ngục trỗi dậy….1
Đó là ngày đầu tiên, Lôi Triệt chính thức bước một chân lên, trở thành một trong những ông trùm khét tiếng bậc nhất trong giới Mafia của Nga!
Xa xa…tiếng còi hụ của cảnh sát vang lên…!
****
Tiếng láo nháo vang lên xung quanh giường bệnh của ông trùm. Bọn quản lý cấp cao đang căn vặn, đổ lỗi cho bọn lãnh đạo cấp dưới, bọn lãnh đạo cấp dưới lại đổ lỗi cho bọn quản lý cảng cá để xảy ra sự việc trên. Rồi tiếng thông báo cảnh sát đang mở cuộc điều tra…xung quanh không gian nháo nhào toàn tiếng người nói…
Ông Trùm Maxim nằm trên giường, vẫn còn hơi choáng váng vì sự việc vừa nãy…Nhưng đôi mắt rất thông tuệ, luôn nhìn về phía góc khuất, nơi bóng người đứng im lặng như tượng, chẳng lên tiếng một câu.
_ Ông chủ! Mấy tên sát thủ đó đều là người lạ mặt! Truy không ra bọn chúng là người ở đâu hết!
Sicill – tên cận thần thân quen nói với ông trùm Maxim giữa những tiếng láo nháo. Một kẻ lên tiếng đầy vẻ tức giận:
_ Bọn cớm đã đánh hơi được! Bọn cớm nằm trong tay chúng ta! Phải để bọn cơm làm vụ này!
_ Không! Tại sao để bọn cớm dây vào! Phải điều tra từ tên Nizzy! Hắn là kẻ phản bội!
_ Đúng! Phải điều tra từ hắn!
Tiếng nháo nhào vang lên inh ỏi, chỉ có duy nhất bóng người ấy chẳng hề lên tiếng…Ông trùm Maxim dường như cũng không còn nghe thấy xung quanh nói gì nữa, ánh mắt luôn hướng về người trong góc tối ấy…
Thanh âm trầm thấp lên tiếng, nhẹ giọng hỏi:
_ Theo cậu thì thế nào?
Tất cả căn phòng lập tức im bặt. Mọi người đồng loạt hướng về phía người thanh niên với cái áo dính đầy máu nãy giờ tĩnh lặng như một pho tượng…
Một kẻ sẵn sàng nếm mật nằm gai, giả làm kẻ câm suốt một khoảng thời gian dài tới như vậy..lừa được tất cả mọi người tin rằng mình không biết tiếng trong khi mình cần mẫn học tới thành thạo...tuyệt đối không hề đơn giản!
Ánh mắt trầm tĩnh của Lôi Triệt mở ra, dường như thể hắn vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say…
Ánh mắt chẳng nhìn ai cả, thẳng thắn hướng về phía ông trùm…
Thanh âm trầm thấp vang lên, nghe êm dịu như một ly rượu vang hảo hạng…
_ Ngài có cho gọi cảnh sát chưa?
Câu hỏi tưởng như chẳng liên quan ấy lại khiến Maxim giật mình. Ông ta lắc đầu, hướng về phía mọi người sốt sắng hỏi.
_ Ai là kẻ gọi cảnh sát…?
Tất cả mọi người đều đồng loạt lắc đầu. Bấy giờ nụ cười mới nở ra trên khóe môi của Lôi Triệt:
_ Vậy thì tại sao chúng ta không bắt đầu điều tra từ việc tại sao chẳng ai gọi mà cảnh sát lại biết mà tới nhỉ?
****
Từ sau vụ đó, nhờ Lôi Triệt mách ra cách điều tra mà người của Maxim đã lùng ra người đứng sau vụ ám sát. Đó là đám Mafia mới nổi tại vùng thị trấn, muốn giết ông trùm để dằn mặt thị uy cũng như cướp địa bàn. Cảnh sát cũng là người của bọn chúng, muốn tới nơi lấy danh nghĩa điều tra để phá hỏng hiện trường và thủ tiêu manh mối, nếu như không nhờ có Lôi Triệt….thì cũng khó mà phát hiện ra!
Sau đó Lôi Triệt nghiễm nhiên trở thành trợ thủ đắc lực của ông trùm Maxim. Hắn được đeo một huy hiệu danh dự của tổ chức, huy hiệu chỉ dành cho những nhân vật cấp cao. Hắn được ông trùm Maxim giao cho điều hành cảng cá và sòng bạc cùng mấy tụ điểm cá bóng đá…Qua cách làm việc điều hành của hắn mà lợi nhuận thu về không hề nhỏ, tăng gấp đôi hàng năm, khiến cho ông chủ rất hài lòng, vô cùng trọng dụng…
Đằng đẵng như vậy ba năm trôi qua…
Lôi Triệt giờ đã trở thành một chàng trai 20 tuổi! Vô cùng điển trai và mạnh mẽ. Khí chất thu hút từ nhỏ giờ càng nổi bật, trở thành cánh tay phải của ông trùm, cũng trở thành người trong mộng của tất cả các cô gái ở đây!
Cũng nhờ ông trùm Maxim mà Lôi Triệt và lão Trịnh đã lấy được nhập quốc tịch Nga, chính thức trở thành công dân hợp pháp.
Cuộc sống đúng là sau một ngày mà đổi khác…!
Nhưng rắc rối vì thế cũng bắt đầu nảy sinh…
Ông trùm có một cô con gái, tên là Lucia, rất xinh đẹp, kém Lôi Triệt 2 tuổi. Từ ngày gặp mặt hắn mà đã mê mệt hắn….Lúc nào cũng theo sát hắn như hình với bóng…!
Ngày hôm nay cũng chẳng ngoại lệ!
Khi Lôi Triệt đến phòng làm việc, trên bàn đã có sẵn một phong bì thư thơm mùi nước hoa…
Mở ra bên trong, là nét chữ của Lucia, nắn nót chép một bài thơ tình lãng mạn gửi cho hắn…
“Vô tình em gặp anh
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau…”*
( Thơ của Puskin)
Dòng thư chứa đựng bao nhiêu ấp ủ, mà trong mắt Lôi Triệt lại chẳng khác gì bản nháp nguệch ngoạc. Hắn chẳng chẳng rằng, cũng chẳng đọc hết, thẳng tay vo viên ném vào sọt rác.1
Hành động ấy đến tai của Lucia, do bà giúp việc tìm được thư của cô bị Lôi Triệt ném vào sọt rác, liền tới thì thầm nhỏ to với cô…
Lucia vừa tức giận vừa xấu hổ, hạ quyết tâm nếu như không phải là Lôi Triệt, cô nhất định không lấy ai hết!
Thế là tới mè nheo với ông trùm Maxim. Ông trùm Maxim lại chỉ có Lucia là con gái duy nhất, người con trai cả trúng đạn trong một cuộc thanh trừng đã chết từ lâu, ông thương Lucia hơn mạng sống của mình, và ông cũng rất muốn Lôi Triệt trở thành con rể của mình, vì ông cũng rất rất yêu quý hắn!
Nhưng nào ngờ, trước lời đề nghị của ông, Lôi Triệt lại thẳng thắn từ chối, với lý do hắn hoàn toàn không yêu Lucia!
Với những kẻ khác, nhận được đặc ơn này nhất định sẽ không hết cảm kích mà tạ ơn, nhưng Lôi Triệt lại lạnh lùng từ chối, trước ánh mắt kinh ngạc của ông trùm Maxim, mà sự xấu hổ nghẹn ngào của Lucia.
Lúc đó tất cả mọi người đều chứng kiến Lucia bù lu bù loa khóc lóc, ông trùm Maxim thì giận tím mặt, kể lể tất cả công ơn của ông dành cho hắn, tất cả những gì hắn có hôm nay cũng là từ ông, còn Lôi Triệt thì chỉ im lặng chẳng hề lên tiếng, không phản đối, cũng không đồng thuận!
Thấy không lay đổi được hắn, ông trùm Maxim tức giận hét lên, nếu như hắn không đồng ý cưới Lucia, thì ngày mai hắn sẽ mất toàn bộ quyền lực trong ba năm nay, trở lại thành thằng khố rách áo ôm như xưa!
Nghiễm tưởng Lôi Triệt sẽ vì sự đe dọa đó mà lung lay, hắn sẽ tiếc rẻ toàn bộ quyền lực, tiền bạc mà hắn phải đổ mồ hôi, và đổ cả máu suốt ba năm đằng đẵng mà đồng ý, tưởng rằng hắn sẽ sợ hãi mà chấp thuận…Nào ngờ…
Ngay khi ông trùm vừa nói xong, Lôi Triệt lạnh lùng giật thẳng huy hiệu cấp cao bằng vàng trên vai áo xuống, đặt lên bàn trả lại toàn bộ tước hiệu cho ông trùm, cúi đầu tạ ơn và quay lưng bỏ đi, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người…
Ông trùm Maxim cũng vì quá sốc mà lên cơn tăng huyết áp, phải đưa đi cấp cứu…
Nhưng chính vì vậy, mà lại khiến cho Lôi Triệt lâm vào một trận thập tử nhất sinh!
Ngay đêm đó, khi Lôi Triệt đang thu dọn toàn bộ đồ đạc chuẩn bị rời đi, thì cửa phòng của hắn đột ngột bị phá ra….
Lão Trịnh ở trong phòng bên cạnh của căn nhà bị một nhóm người lao vào khống chế. Lôi Triệt cũng không kịp phản ứng, bị bắn môt liều thuốc mê, toàn thân tê dại bất động…
Bước vào trong phòng là Sicill, tên thân cận nhất của ông trùm Maxim, hắn lững thững bước vào, với ánh mắt đầy sự thù ghét…
Ngày trước khi Lôi Triệt chưa xuất hiện, Maxim là người được ông trùm trọng dụng nhất, thậm chí Lucia cũng từng được ước hôn cho hắn, vậy mà từ ngày có Lôi Triệt, hắn trở thành con chó ghẻ chẳng ai quan tâm!
Ôm mối uất hận, ngay khi Lôi Triệt bị thất sủng, hắn đã đưa quân tới để trả thù…
Và ngay đêm đó, chính Sicill đã đổ xăng lên tay của Lôi Triệt, và châm lửa đốt!
Tiếng hét kinh hoàng của Lôi Triệt, mùi da thịt và hình ảnh da thịt của chính mình bị lửa thiêu cháy in vào trong lòng mắt hắn…
Sicill muốn phóng hỏa đốt nhà, đốt chết cả Lôi Triệt và lão Trịnh, nhưng trước khi để Lôi Triệt chết, hắn muốn hành hạ anh cho không ra hình người thì thôi…
Và hóa ra, vụ án ngày trước, chính là Sicill đứng sau lưng, hắn muốn giết Maxim để trở thành trùm của tổ chức, người đêm đó thỏa thuận với Nizzy, cũng là hắn!
Nhưng tất cả, lại bị Lôi Triệt phá hỏng!
Nỗi đau bị thiêu cháy khiến Lôi Triệt sắp ngất đi, hắn nghĩ rằng mình sẽ chết, ngay khi tất cả mọi thứ còn dở dang, thì bỗng nhiên tiếng súng nổ lên khắp nơi…
Và hình ảnh cuối cùng Lôi Triệt nhìn thấy…chính là Maxim đang chống gậy, từng bước từng bước đi vào trong căn phòng khét mùi thịt cháy…
Sau đó Lôi Triệt ngất đi, chẳng biết gì nữa…!
****