Tiếng của Tiểu Mai gấp gáp phát qua loa phát thanh làm mọi người trong bệnh viện bắt đầu chú ý. Bệnh nhân và người nhà xôn xao nhìn nhau, các bác sĩ, y tá và điều dưỡng lập tức phải cố sức trấn án người bệnh, trong khi chính bản thân mình cũng bắt đầu hoang mang….
Nhưng mặc cho Tiểu Mai gọi lại hai ba lần, không một nhân viên bảo vệ nào tới để nhận nhiệm vụ…Điều này làm cho bác sĩ Lưu bắt đầu sợ hãi...
_ TRƯỞNG KHOA LƯU!
Một tiếng gọi thất thanh vang lên khiến cho bà giật mình...Đó là một người nhân viên dọn vệ sinh trong bệnh viện, mặt mũi hớt hải như thể gặp ma lắp ba lắp bắp nói với bà...
_ Có...có....có chuyện này....bà phải xem!!!
****
Vi Cầm hớt hải chạy ra bên ngoài, chạy một mạch đến khu để xe, cô vừa gập người thở dốc vừa ngó vội xung quanh…Không mất đến một giây, ngay lập tức cô tìm được hình bóng của Ngô Lỗi đang đứng tựa vào cửa xe hóng nắng.
May mắn là dáng người cao ráo và khỏe mạnh của anh rất nổi bật trong đám đông, Vi Cầm chỉ cần nhìn lướt qua một cái là thấy được anh ngay. Cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu và hét lên…
_ NGÔ TIÊN SINH!!!
Ngô Lỗi nhìn về phía người gọi anh, một cô bé mặc bộ đồ điều dưỡng trắng tinh đang ra sức vẫy tay với Ngô Lỗi…Hình như….là Vi Cầm?
_ Vi Cầm?
Ngô Lỗi cau mày khó hiểu nhìn Vi Cầm hớt hải chạy về phía anh, vừa chạy vừa la lối.
_ NGÔ TIÊN SINH! NGÀI….NGÀI MAU THEO TÔI!
_ Có chuyện gì vậy Vi Cầm?
Ngô Lỗi nhìn cô bé đứng khựng lại trước mặt anh, mặt mũi đỏ hồng lên, mồ hôi dấp dính trên trán, chống tay vào đầu gối khó khăn thở dốc, nói mãi không ra hơi…
_ Tôi….tôi….tôi cũng không rõ….anh mau….mau lên!
Chỉ có chạy vài bước chân mà Vi Cầm đã thở không ra hơi, cũng là do ngày thường quá lười vận động.
Nhưng mặc kệ hơi thở đang đứt quãng của mình, Vi Cầm không mấy lấy một giây phí phạm. Bàn tay nhỏ bé của cô túm chặt lấy cổ áo phông của anh, lớn giọng nói.
_ Người ta đang mệt….mệt gần chết còn hỏi lắm! Mau…đi theo tôi!
Đôi mắt xanh biếc của Ngô Lỗi giật lên tia kinh ngạc, chưa kịp phản ứng đã bị Vi Cầm xốc cổ áo lôi đi…
****
Khi Vi Cầm kéo Ngô Lỗi chạy vào bên trong, thì lúc này bác sĩ Lưu đang cùng người dọn vệ sinh nhanh chóng bước về khu xẩy ra vấn đề. Người dọn vệ sinh mặt mũi tái xanh tái ngắt, chân đi không vững run run dẫn bà đến chỗ để dụng cụ lau dọn đã bị khóa kín…
Khu nhà kho cho nhân viên dọn vệ sinh nằm khuất sau bệnh viện, ở một khu vực biệt lập, được xây trên một bãi cỏ trống, ngoài ra nơi ấy còn để nhiều hóa chất tẩy rửa, nên để xa bệnh viện một chút cho an toàn…
_ Đó….Trường khoa Lưu….bà….bà nhìn xem…
Người nhân viên vệ sinh run run chỉ về phía cánh cửa nhà kho đang đóng kín. Bác sĩ Lưu hoảng hốt khi nhìn thấy, dưới khe của nhà kho ấy đang từ từ chảy ra một vũng máu đỏ thẫm….
_ Tôi….vừa mới tới thay ca, đang định đi lấy dụng cụ để dọn dẹp phòng ăn thì….thì….thấy thế này….Liệu…liệu….có….có phải….con vật nào đi lạc vào đó….bị tai….tai nạn không?
_ Mở ra!
Bác sĩ Lưu cứng rắn nói….và người nhân viên chần chừ đi tới, nuốt nước bọt từ từ kéo cánh cửa ra…
Cảnh tượng kinh hoàng như thể trong một bộ phim sát nhân…
Từ trong kho lưu trữ, là 5 cái xác bị cắt cổ họng của nhân viên bảo vệ chồng chéo lên nhau, bị nhét vào kho trôi xuống nền cỏ, máu từ cổ họng vẫn liên tục ứa ra, thấm đẫm cả chiếc áo trắng…
Bác sĩ Lưu kinh hoang ôm chặt lấy miệng, người nhân viên thì gần như sắp xỉu, cuống cuồng quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa la hét…
_ GIẾT NGƯỜI RỒI! MAU RA ĐÂY MÀ XEM! GIẾT NGƯỜI RỒI! NGƯỜI CHẾT NGOÀI KHO! CHẾT NGƯỜI RỒI!
****
Cánh cửa thang thoát hiểm mở bung ra với lực đầy mạnh mẽ của Giai Kỳ, cô vừa thở dốc vừa lao chạy trong hành lang, trong đầu gào thét cầu nguyện suy nghĩ trong đầu mình là sai…!
Nhưng tất cả….đã xảy ra đúng như dự đoán của cô!
Khi Giai Kỳ chạy tới nơi, đập vào mắt cô là cảnh tượng kinh hoàng…!
Tên bác sĩ giả dạng kia đang gồng sức dùng gối bịt chặt lên mặt của Lão Trịnh, còn máy đo nhịp tim bên cạnh đã bị hắn rút mất nguồn điện.
_ DỪNG TAY!
Giai Kỳ hét lên. Tên sát thủ giật mình kinh ngạc nhìn về phía cô, nhưng ngay lúc đó, Giai Kỳ đã dùng hết sức bình sinh của mình lao thẳng vào hắn.
Cú va chạm mạnh làm cả cô và hắn ngã sấp xuống sàn. Tên sát thủ bị đập mạnh đầu xuống đất lạnh choáng cháng, còn Giai Kỳ bị đập khủy tay xuống sàn, cơn nhói buốt lên tận óc báo hiệu cho cô biết cánh tay của cô chắc chắn bị trật khớp.
Nhưng Giai Kỳ chẳng màng đến cơn đau tái tê, cô bật dậy, dùng hết sức bình sinh đứng vội lên, ôm lấy Lão Trịnh nằm bất động trên giường, ra sức lay gọi…
_ Trịnh bá bá! TRỊNH BÁ BÁ!!!
Lão Trịnh nằm im không động đậy, Giai Kỳ hoảng loạn toát hết mồ hôi, ngón tay cô vội vã đặt lên mũi của ông khi trống ngực điên cuồng đập mạnh vì sợ hãi…
May sao….
Vẫn còn hơi thở!
Nhưng Giai Kỳ chưa kịp vui vì may mắn của mình, thì ở phía sau, tên bác sĩ giả dạng đã vùng dậy…Và hắn tóm lấy Giai Kỳ, vật cô ngã sấp xuống sàn.
Đằng sau gáy đập mạnh xuống nền đất cứng khiến cho mắt cô nổi đom đóm. Tên bác sĩ hung ác cưỡi lên người cô, căm hận nhìn kẻ đã phá nát kế hoạch sát nhân của hắn, bàn tay đeo găng tóm lấy cổ cô, hung ác siết mạnh.
Giống như thể có một cái kìm cộng lực đang cắt chặt lấy cổ cô!!!
Giai Kỳ đau đến choáng váng…Hơi thở nghẹn tắc lại, gương mặt cô đỏ rực lên và đôi mắt mở to ra hết cỡ nhìn vào ánh mắt sắc lạnh như dao ấy….
Cô….không….thở được!
_ CHẾT ĐI!!!
Tên sát thủ gào lên với cô bằng chất giọng Hongkong đặc sệt…Giai Kỳ vung tay đẩy lên gương mặt hắn….nhưng cơ thể cô càng lúc càng yếu dần….đôi mắt tối sầm lại…
Đôi tai cô như ù đi….cô….không nghe thấy gì nữa!
RẦM RẦM RẦM!
_ GIAI KỲ!!!
_ Á Á Á!!!
Ngay lúc đó, tiếng gọi thất thanh của Ngô Lỗi vang lên cùng tiếng hét thất thanh của Vi Cầm. Ngô Lỗi không chần chừ một phút, anh lao vào tên sát thủ đang muốn bóp chết cô, vung chân đạp mạnh một cái!
Tên sát thủ bị cú đạp của Ngô Lỗi ngã bật ngửa ra phía sau. Hắn đau đớn lồm cồm bò dậy, lại bị Ngô Lỗi lao tới túm lấy cổ áo, bàn tay anh siết chặt lại đậm mạnh lên mặt hắn.
Cú đấm rất mạnh, ngay lập tức làm máu mũi hắn ộc ra…Ngô Lỗi không chậm một nhịp, túm lấy cổ áo của hắn nhấc bổng lên cao và rầm mạnh xuống đất.
Tên sát thủ bị đánh mạnh đến mức ngất xỉu…
Ngô Lỗi buông tay ra, nhìn tên sát thủ nằm vật xuống đất chết giấc…Lúc này bên cạnh Vi Cầm đang ra sức lay gọi Giai Kỳ..
_ Chị Giai Kỳ! CHỊ GIAI KỲ!
_ Khụ! Khụ! Khụ!
Giai Kỳ gập người húng hắng ho, bàn tay cô run rẩy chỉ vội lên phía Lão Trịnh, nghẹn họng nói.
_ Chị…không sao! Em mau….xe…xem…Trịnh bá!
Vi Cầm vội vã đứng dậy, cô cúi người áp tai lên ngực Trịnh bá, sau đó ngón tay cô đặt lên cổ ông….
_ Vẫn còn mạch!
Vi Cầm nhẹ nhõm hét lên. Cô đan tay vào nhau, ấn mạnh lên ngực ông làm hô hấp nhân tạo…
_ Khụ! Khụ!
Sau vài lần hồi sức của cô, Trịnh bá cũng tỉnh lại. Gương mặt ông tái mét đi, hơi thở khò khè khó khăn hoảng loạn nhìn xung quanh…
_ Ngô Lỗi! Anh may cắm điện máy oxi giúp tôi! Mau lên!
Vi Cầm đỡ Trịnh bá ngồi thẳng dậy, Ngô Lỗi nhanh chóng chạy tới tìm ổ cắm bị tên sát thủ kéo ra, nhanh chóng cắm lại.
Máy thở được Vi Cầm nhanh chóng chụp vào mặt Lão Trịnh. Lão Trịnh hít hở khò khè, ánh mắt chớp chớp nhìn về phía sau lưng…
Ngay lúc này, tên nhân viên lau dọn vệ sinh đã đưa bác sĩ Lưu tới đột ngột có mặt ở phòng cấp cứu. Hắn trơ mắt nhìn Ngô Lỗi đang lúi húi đỡ Giai Kỳ, còn Vi Cầm thì đang chỉ chú tâm chăm sóc cho Lão Trịnh.
Gương mặt của hắn đột nhiên lộ ra tia hung ác….Hắn đã gào thét lên để tập trung mọi người trong bệnh viện ra kho, dễ bề lên đây cùng tên sát thủ bạn hắn phi tang xác chết…Nào ngỡ vẫn còn người ở đây!
Một con dao nhuốm máu được hắn từ từ rút ra, con dao mà chính hắn đã dùng để cắt cổ những nhân viên bảo vệ kia!
Giai Kỳ bất giác ngước lên, giật mình khi nhìn thấy tên nhân viên dọn vệ sinh đang đứng ở trước mặt….
Và ngay lập tức….hắn lao thẳng về phía trước….
_ VI CẦM! COI CHỪNG!!!
Tiếng quát của Giai Kỳ làm cho Vi Cầm chú ý, cô giật mình quay lại, kinh hãi nhìn thấy tên sát thủ đang cầm dao lao về phía cô!
_ Á Á Á!
_ Hự!
Vi Cầm quay người dùng thân mình ôm chặt lấy Lão Trịnh, trong lúc sống chết cô liều mình bảo vệ mạng sống của ông. Cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại, thất thanh hét lên….Chờ con dao găm về phía mình!
Nhưng chờ mãi….cơn đau từ con dao vẫn chưa tới…!
Giật mình mở mắt ra, vội vã quay người lại….Vi Cầm chết sững nhìn thấy bàn tay nhỏ máu của Ngô Lỗi đang nắm chặt lấy lưỡi con dao…chỉ cách cạnh sườn của Vi Cầm….có vài cm nữa!
Giai Kỳ cũng sợ tới mức toàn thân đông cứng lại.
Gương mặt của Ngô Lỗi cau lại vì đau, hàng lông mày đậm của anh nhíu chặt lại, đôi mắt xanh biếc hằn lên tia giận dữ và anh cắn răn giữ chặt lấy con dao…
Và chân anh vung lên, đạp mạnh vào xương ức của tên sát thủ!
Hắn ngã bật ra đằng sau, mắt đà đập gáy vào cạnh sắc của chiếc tủ đựng giày ngay cạnh cửa…
Tiếng xương cốt gẫy răng rắc…
Tên sắt thủ trợn ngược mắt, há hốc mồm, từ từ trượt xuống….như một miếng giẻ rách…
Trên cạnh tủ lưu lại một dấu máu đỏ tươi… .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? |||||
Hắn ngã lăn xuống sàn, đôi mắt mở thao láo chết chóc, nhìn về phía Giai Kỳ…
****
ẤN THEO DÕI TÀI KHOẢN CỦA THƯ KỲ NHÉ