Thanh âm vang lên như hơi rượu ủ lâu năm từ bên trong vọng ra…
_ Mình tới ngay! Cố gắng kiềm chế cậu ta một chút!
Giọng nói của Lôi Triệt – thanh âm cho dù ở bất kì nơi đâu Giai Kỳ cũng có t hể nghe ra…Nếu như chưa nghe cuộc đối thoại giữa Lôi Triệt và Nhiếp Phong, Giai Kỳ chắc chắn sẽ nghĩ rẳng hắn vì lo lắng cho cô mà không quản mệt mỏi, từ bệnh viện về tận nhà….Nhưng bây giờ tất cả đối với cô, chỉ là sự giả dối!
Tất cả những gì hắn làm...đều là giả dối!
Giai Kỳ cắn môi, cố gắng tạo ra cho mình một vẻ mặt thản nhiên, hít một hơi sâu rồi bước vào…
_ Em đi đâu về?
Thanh âm khàn khàn của Lôi Triệt vang lên, khiến cho Giai Kỳ có chút áp lực. Cô tránh nhìn vào ánh mắt sắc lẹm như chim ưng của hắn, đặt túi xách xuống bàn, thản nhiên trả lời.
_ Em đi loanh quanh ngắm cảnh thôi!
_ Cảnh trong nghĩa trang tư nhân sao?
Lôi Triệt trầm giọng hỏi cô….Giai Kỳ bât giác thở dài...
Đúng là chẳng có gì qua mắt được hắn, cho dù cô có làm gì, đi tới đâu, cũng chỉ nằm trong bàn tay của hắn.
Ngay từ ban đầu, cô đã không thể thoát khỏi thiên la địa võng của hắn.
Giai Kỳ ngồi xuống trước bàn trang điểm, từ tốn tháo chiếc khuên tai xuống, lấy một mảnh giấy mềm để lau bớt đi đôi môi đã sớm phai màu son...Hình ảnh to lớn mạnh mẽ của Lôi Triệt in trong gương, Giai Kỳ tránh nhìn vào đấy, cơ thể cô bỗng nhiên thật mệt mỏi...
Lôi Triệt từ từ tiến tới, mùi xạ hương quyến rũ váng vất....Đôi môi khẽ tách ra của Giai Kỳ vương những lớp da chết khô khốc, cô đứng dậy, lùi lại phía sau...ánh mắt quật cường nghiêng về một bên, tránh nhìn vào gương mặt đẹp như tượng thần Apollo ấy...
_ Em giúp con bé chạy trốn đúng không?
_ Phải!
Giai Kỳ thẳng thắn đứt khoát trả lời...
_ Con bé gọi điện nhờ em giúp! Bày kế cho con bé chạy là em! Cố tình xao nhãng Dung quản gia cũng là em! Đưa tiền cho con bé chạy trốn, cũng là em!
Gương mặt sắc sảo kiều diễm cùng ánh mắt tĩnh lặng ấy nhìn về phía Lôi Triệt, rành rọt thú nhận.
_ Tất cả....Đều là em làm!
_ Tại sao làm thế?
Lôi Triệt cau mày...Thuốc mê vẫn còn vương vấn nơi trí óc làm hắn không còn tình táo. Gương mặt của hắn hiện rõ sự mệt mỏi, ánh mắt sắc bén như chim ưng xoáy vào gương mặt tuyệt mĩ của cô, như muốn nhìn sâu vào đó, xem rút cuộc sau sự cứng cỏi và ánh mắt tĩnh lặng kia...cô rút cuộc che dấu điều gì...
_ Con bé còn trẻ, còn cả tương lai phía trước! Con bé sẽ gặp, và sẽ được yêu người con bé yêu...!
Giai Kỳ khẽ nói, ánh mắt của cô bỗng trở nên yếu mềm một cách kì lạ...
_ Điều này...cả đời em không còn có cơ hội để làm nữa!
Lời nói của cô vang lên, chẳng khác gì thẳng tay đâm vào lồng ngực của Lôi Triệt một nhát chí mạng. Hắn cảm thấy trong ánh mắt lạnh băng kia không còn hình bóng của hắn nữa. Hắn không nhìn thấy sự chống đối ở nơi cô nữa, tất cả chỉ là một sự cam chịu đến tê liệt, giống như một cái bóng câm lặng...
Nỗi bất lực nghẹn lên trong lồng ngực Lôi Triệt...Hắn tốn biết bao công sức, thậm chí máu cũng đổ, nhưng cái có lại hoàn toàn chỉ là sự lạnh lùng căm ghét của cô...Tại sao cô chưa từng chấp nhận hắn? Tại sao cô chưa từng một lần thật lòng nhìn về hắn!
Hắn làm tới mức này, cũng chỉ vì muốn giữ cô lại bên mình mà thôi!
Chẳng lẽ hắn lại sai sao? Chẳng lẽ hắn cố gắng đạt được điều hắn mong ước, lại là sai sao?
Lôi Triệt đột nhiên lao tới, giống như một con sư tử dồn cô vào chân tường. Giai Kỳ run lên trong vòng ôm của hắn, thân hình toát ra một mị lực quyến rũ thiêu đốt máu huyết trong lồng ngực hắn bùng bùng...
_ Em quên thân phận của mình rồi sao? Em đứng trước mặt tôi m à dám nói ra những lời như thế? Em quên mất bản thân em.....đã bán cho ai? Đã thuộc về ai rồi sao?
_ Không quên! Không dám quên!
Giai Kỳ cắn môi lắc đầu...Cô muốn kết thúc sự mệt mỏi này, cô chỉ muốn đi ngủ thôi....!
Thanh âm khàn khàn như hơi rươu của Lôi Triệt vang lên, hướng về phía Giai Kỳ, vừa như mệnh lệnh, lại vừa như lời khẩn cầu...
_ Nhìn tôi...!
Ánh mắt đẹp đẽ ngước lên, Giai Kỳ đau khổ nhìn Lôi Triệt, nhìn vào người đàn ông đang thao túng số phận mình, nhốt mình trong cái lồng bằng vàng của hắn!
_ Cười lên!
Lôi Triệt lạnh giọng nói, và khóe môi gợi cảm của Giai Kỳ khẽ nở ra một nụ cười, buồn thảm như tro tàn của hoa hồng...
Ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt bỗng hiện lên sự đau đớn, rồi không nói một lời....Đôi môi mỏng kiêu bạc của hắn giữ lấy nét cười héo tàn ấy...Giai Kỳ nhắm mắt lại, một giọt lệ lặng lẽ chảy xuống....
Vị mặn đắng ngấm vào nơi đôi môi hắn và cô đang khít khao gắn chặt lại. Lôi Triệt còn cảm nhận được sự bài xích từ cơ thể cứng đờ của Giai Kỳ, lồng ngực hắn nghẹn lên như bị bóp chặt lấy....
_ Em thế này là đang muốn tôi bóp chết Hà thị đúng không?
_ Không!
Giai Kỳ lập tức tóm chặt lấy vạt áo hắn, đôi mắt xinh đẹp ánh nên sự nóng vội. Cô không thể để vì cô mà Hà gia phải chịu thêm bất kì chuyện gì nữa!
Nhưng điều này lại khiến Lôi Triệt không vui!
Bàn tay hắn nắm chặt lấy khuôn cằm xinh đẹp của cô, hắn kéo cô nhìn sâu vào mắt hắn...
_ Em còn nhớ em thuộc sở hữu của ai không?
Giai Kỳ gật đầu...Lôi Triệt lạnh lùng hỏi...
_ Của ai?
_ Của anh!
Thanh âm mơ hồ vang lên, ẩn chứa một sự cam chịu chẳng còn lấy một hơi phản kháng...Lôi Triệt nhìn vào gương mặt xinh đẹp nhưng vô hồn, như một con búp bê bẳng sứ của cô...Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên cánh môi cô, thanh âm trầm thấp vang lên, chứa đựng ý tứ gì đó mà Giai Kỳ không hiểu được...
_ Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về! Nghe chưa?
_ Vâng!
Giai Kỳ gật đầu, cảm thấy bàn tay to lớn của hắn đang vuốt nhẹ tóc cô....
Bàn tay hắn giữ lấy gáy cô, như giữ lấy một con mèo nhỏ. Hắn hôn lên đỉnh đầu của Giai Kỳ, cảm thấy người con gái trong lòng đang run lên. Hắn buông môi cô ra, rồi quay lưng bước đi...
Giai Kỳ chờ một lúc....mới nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên....Giai Kỳ mới từ từ trượt xuống, gương mặt đều là bi thương tột độ...
“Thiên Ân...Sau này còn có duyên gặp lại....nhớ phải nói cho chị nghe về mùi vị...của tự do!”.1
****
Giai Kỳ xoay người trên chiếc giường rộng, trời đã khuya lắm rồi, không biết đã sang tới ngày mới chưa...Trằn trọc suốt đêm mà cô không thể nào ngủ nổi, Giai Kỳ mểm mỏi ngồi dậy, chiếc váy lụa trượt trên làn da của cô, ôm lấy cơ thể mềm mại...
Ngoài cửa sổ, mưa rơi xối xả, tiếng mưa vọng qua cả cửa cách ấm ào ào vào trong càng làm căn phòng thêm trống vắng và buồn thảm...
Dưới ánh đèn ngủ, làn da căng mịn khỏ mạnh cùng khe ng*c sâu hút gợi cảm lấp ló...Giai Kỳ ôm lấy đôi chân mình, tựa đầu lên cánh tay, ánh mắt cô mơ hồ hướng về đâu đó trong phòng, suy nghĩ miên man...
Giai Kỳ tự hỏi, nếu như ngày đó cô không tới dự tiệc sinh nhật của mẹ Quân Tường, có khi bây giờ cuộc đời cô đã rẽ sang một hướng khác...
Có lẽ...cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp Lôi Triệt...
Có khi thế...giờ này cô vẫn còn hạnh phúc bên Quân Tường...
Ý nghĩ chợt hiện lên ấy ở trong đầu, khiến cho Giai Kỳ bất giác nở nụ cười chua xót...
Cô bước xuống sàn, thảm lông mềm mại dưới bàn chân trần...bước về phái bàn trang điểm để lấy chiếc điện thoại.
Mở thư mục ảnh gõ một hàng mã số. Thư mục bí mật lập tức hiện ra, Giai Kỳ nhìn vào bức ảnh duy nhất bên trong ấy...đôi môi bất giác nở nụ cười....và tự dưng nước mắt lại cứ thế rơi...
Đêm tối thật dễ khiến cho người ta cảm thấy yếu mềm...
Giai Kỳ nhìn rất lâu vào bức ảnh, nhìn rất lâu....Giống như trong đầu đang nhớ về những kí ức tươi đẹp ngày trước.
Tiếng mưa vẫn rơi triên miên...
Tâm trạng Giai Kỳ xoa động hòa cùng tiếng mưa....không để ý phía sau lưng, một bóng hình to lớn đã đứng sừng sững từ bao giờ...
Rồi đột nhiên, Giai Kỳ cảm thấy rùng mình....Hơi lạnh bất ngờ ập tới khiến cho cô run rẩy....
Giai Kỳ bất giác quay lại, sững người nhìn thấy Lôi Triệt toàn thân ướt sũng, gương mặt đẹp đẽ vẫn còn đọng vết nước mưa cao ngạo, lạnh lẽo như một bức tượng đá, đôi môi bạc tình của hắn mím chặt lại và ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bức ảnh chiếc điện thoại trên tay cô....
Hắn chạy từ biệt thự của Tề Yến Thanh về đây, còn không quản trang phục cơ thể bị mưa làm cho ướt hết....Hắn chỉ muốn nhanh chóng về bên cô, sợ rằng đêm muộn một mình cô ở nhà, sẽ không an toàn....!
Thậm chí lúc rời khỏi biệt thự, hắn còn cẩn thận tắt chuông báo mở cửa, sợ đêm về sẽ khiến cô tỉnh giấc....nào ngờ....
Cuối cùng cái hắn nhận được...lại là thế này đây!
Bàn tay lạnh lẽo cứng như thép của Lôi Triệt tước đi chiếc điện thoại từ tay Giai Kỳ....Cái lạnh khiến cho Giai Kỳ cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tay...Và gương mặt của Lôi Triệt giận dữ đáng sợ đến mức khiến cô đông cứng lại...
Ánh mắt tàn nhẫn đằng đằng sát khí của hắn nhìn vào bức ảnh, lập tức cơn ghen tuông bùng nổ trong lòng mắt đen thẫm ấy....
Bên trong là bức ảnh cô đang hôn Quân Tường, nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua trên cánh môi anh, gương mặt của cô bừng lên hạnh phúc...Bàn tay cô ôm lấy vai anh, gắn bó ngọt ngào...
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ, gương mặt của hắn đáng sợ đến mức khiến cho Giai Kỳ hóa thành đá.....Tuyệt vọng trơ mắt nhìn hắn...
Những giọt nước mắt còn sót trên gương mặt xinh đẹp của Giai Kỳ như cuốn trôi đi chút kiên nhẫn cuối cùng của Lôi Triệt....
_ Hóa ra tôi chạy cả đoạn đường dài...Hộc tốc như một thằng điên để lao về bên cô....để nhìn thấy cảnh cô đang khóc lóc vì một thằng đàn ông khác....
Bàn tay hắn siết lại, một tiếng rắc vang lên....Và Giai Kỳ kinh hãi nhìn chiếc điện thoại của cô bị hắn bóp nát trong tay, vỡ vụn như cát sa mạc...
Cơn ghen trào lên, Lôi Triệt vung tay ném đống kim loại vụn ấy ra phía sau. Tiếng kim loại va chạm vụn vỡ khiến Giai Kỳ sởn gai ốc...
Cô sợ hãi tới cứng hết miệng lưỡi, còn không thể phản kháng khi hắn bóp nát điện thoại của cô....Vì lúc này nhìn Lôi Triệt chẳng khác gì một con sư tử lên cơn điên, sẵn sàng lao vào cô, xé xác cô thành trăm mảnh...
_ Nếu hôm nay tôi về...thì không biết cô còn làm những gì sau lưng tôi nữa?
Lôi Triệt hỏi, thân thể như một bức tường lừng lững tiến lại, sát khí tỏa ra khiến không khí trong căn phòng đông đặc lại....
_ Liệu cô có leo lên giường nó, mà dạng chân ra cho nó không?
Bàn tay to lớn của hắn lập tức tóm chặt lấy cổ chân của Giai Kỳ, kéo giật cô về phía mình. Giai Kỳ hét lên, nước mưa nhỏ từ tóc và trang phục của hắn xuống thân thể cô lạnh buốc khiến gai ốc cô nổi cùng khắp...Lôi Triệt thì hoàn toàn phát điên vì ghen tuông, ánh mắt hắn chẳng còn chút tình người nhìn vào gương mặt tái nhợt kinh hãi của cô, gầm lên như núi lở...
_ Cô muốn hận tôi đúng không? Được! Con m* nó tôi đếch thèm quan tâm nữa! Cô hận thì hận! Yêu thì yêu! Nhưng chân cô chỉ được dạng ra cho tôi thôi! Cô biết chưa? BIẾT RÕ CHƯA?
Bàn tay hắn xộc vào trong váy của cô, nhẫn tâm giật tung quần l*t của cô ra. Cơn đau rát xộc tới khi lớp găng da cứa vào vùng da mềm mại cùng những âm thanh tàn nhẫn rót vào tai cô khiến trái tim cô nhức buốt....
Lôi Triệt thì hóa thành dã thú rồi, hắn chẳng còn suy nghĩ được cái thể thống gì cho ra hồn nữa. Nỗi sợ mơ hồ khi chứng kiến Tề Yến Thanh điên dại vì mất đi Thiên Ân, giờ lại chứng kiến Giai Kỳ khóc vì Quân Tường...trong đầu hắn toàn là hình ảnh mặn nồng của cô và Quân Tường, khiến cho nỗi sợ hãi bùng lên trong hắn, hóa thành cơn cuồng ghen điên loạn...
Mưa rơi ngày một lớn....dữ dội thét gào nuốt đi tiếng hét của Giai Kỳ....
Ầm ĩ và náo động như tiếng cơn cuồng ghen của hắn....
Hắn tóm chặt lấy Giai Kỳ, tiếng kêu thảng thốt vì đau của cô vọng lên càng làm hắn nóng máu....Thanh ầm cuồng dã điên loạn vang lên như tiếng vọng từ địa ngục.
_ Tôi chợt nhớ ra....trên cơ thể cô vẫn còn những chỗ mà tôi chưa đi vào...!
Một tia sét chớp nhoáng chiếu qua cửa kính, in lên gương mặt của Lôi Triệt. Gương mặt tàn nhẫn, ánh mắt lạnh lùng không còn chút tính người khiến Giai Kỳ chết sững lại....
Lời nói của hắn khiến cho Giai Kỳ sợ đến tỉnh cả người, cô hoảng loạn kinh hãi gắng sức khép chặt chân lại, điên cuồng gào lên....
_ Lôi Triệt! Anh muốn làm gì?
_ Làm gì à? Cô sẽ biết ngay thôi!
Mưa rơi ngày một lớn, ngày một điên cuồng....gió rít gào tàn nhẫn....cuống phăng những linh hồn lạc lõng tuyệt vọng, lạc lối trong cơn ghen....nhấn chìm cả những hi vọng yêu thương vừa mới chớm nở...!