Giai Kỳ khép nép đứng bên ngoài cửa, trong không gian rộng lớn mà tĩnh lặng xa cách này cô cảm thấy bản thân mình thật lạc lõng, thật cô đơn. Giai Kỳ cứ đứng mãi ngoài cửa, lý trí muốn đôi chân cô bước tới mà trái tim lại nói không….Giai Kỳ bối rối, đôi mắt của cô nhìn xung quanh, và chợt dừng lại ở một bức tranh lớn, treo ngay ở một vị trí trang trọng ngay chính giữa căn phòng.
Tò mò, Giai Kỳ cẩn thận tiến gần lại để nhìn rõ hơn….
Đó là một bức tranh vẽ ba người trong một gia đình. Người đàn ông trong bức tranh có gương mặt rất cương nghị, phảng phất nét thăng trầm, sự tự tin mạnh mẽ ánh lên qua đôi mắt sắc lạnh, đôi môi mỏng kiêu bạc cao ngạo, bàn tay trái của ông đặt lên eo của người phụ nữ bên cạnh như thể một lời khẳng định chủ quyền của mình, người phụ nữ ấy rất đẹp, có nét đài các tinh khiết, giống như một đóa hoa thủy tiên thơm ngát kiêu sang, đang nở nụ cười rất dịu dàng, bàn tay bà đặt lên vai của đứa bé trai trước mặt.
Đứa bé trai tuy còn nhỏ, nhưng từ ánh mắt, dáng vẻ đều toát ra thần thái tự tin uy nghiêm, mạnh mẽ và quyết đoán. Gương mặt điển trai sở hữu đôi mắt của người cha, sống mũi thẳng tắp với ánh nhìn quyết đoán như dò thấu tâm tư người đối diện.
_ Đó là Lôi tiên sinh cùng Lôi lão gia và Lôi phu nhân.
Giọng nói ôn tồn vang lên bên cạnh, Giai Kỳ giật mình quay lại, nhìn thấy Đinh quản gia đang mỉm cười với cô. Ánh mắt trầm tĩnh của ông nhìn về phía bức tranh, giọng nói trầm ấm vang lên, có chút xa xăm như đang nhớ về một chuyện đã cũ.
_ Năm đó vào sinh nhật mười tuổi của Lôi tiên sinh, Lôi lão gia đã mời người về vẽ bức tranh này.
_ Cháu xin lỗi bác Đinh! Cháu không có ý tọc mạch…
Giai Kỳ vội vàng giải thích, lập tức Đinh quản gia đã vội vàng đỡ lời.
_ Giai tiểu thư xin đừng quá khách sáo! Cô là khách của Lôi tiên sinh mời tới, để cô phải chờ đợi thật là thất lễ.
Lời lẽ quá mức lịch sự của Đinh quản gia khiến cho Giai Kỳ cúi đầu, đôi mắt cô hiện lên nét buồn thăm thẳm khi nghĩ tới thân phận mình lúc này, nụ cười hiện lên vẻ chua xót. Giai Kỳ lắc đầu, lặng lẽ nói.
_ Cháu…không phải là khách Lôi tổng mời tới đâu ạ….Là cháu tự tìm tới!
Đinh quản gia nhìn dáng vẻ lặng lẽ của Giai Kỳ, kinh nghiệm cuộc sống mách bảo với ông trong cô đang chất chứa sự dằn vặt, nỗi buồn thấm qua cả ánh mắt của cô…
Đinh quản gia mỉm cười, đôi mắt của ông nhìn vào bức tranh, nhẹ giọng nói với Giai Kỳ.
_ Giai tiểu thư…từ lúc gặp cô ở bên ngoài tôi đã có cảm giác rất quen thuộc, bây giờ tôi nhận ra….cô có đôi mắt rất giống Lôi phu nhân.
Lời nói của Đinh quản gia khiến cho Giai Kỳ giật mình, cô ngước nhìn lên bức tranh trước mặt. Lôi phu nhân trong bức tranh đang nhìn lại cô, đôi mắt phượng của bà dịu dàng ánh lên nét cười…lúc này trông bà thật hạnh phúc.
Đinh quản gia nhìn Giai Kỳ….thanh âm khẽ khàng vang lên.
_ Chẳng trách Lôi tiên sinh lại như vậy!
_ Dạ?
Giai Kỳ tưởng như mình nghe nhầm, nhưng Đinh quản gia đã rất nhanh khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh chuyên nghiệp, ông cúi người xuống, bàn tay chìa ra nhẹ giọng nói với Giai Kỳ.
_ Mời tiểu thư đi lối này, Lôi tiên sinh đang đợi cô!
Giai Kỳ nhìn về phía cầu thang, nỗi sợ như một liều độc dược đang được bơm vào trong huyết quản của cô, chạy theo mạch máu đi khắp cơ thể, khiến cho cơ thể Giai Kỳ tưởng như tê dại.
Trong đầu nàng, chợt nhớ đến khoảng thời gian nàng chống chếnh nhất, yếu đuối nhất, tuyệt vọng nhất, Hà lão gia và Hà phu nhân đã xuất hiện trong cuộc đời nàng, nâng đỡ nàng, bảo trợ nàng….Nếu như không có ông bà, nàng không thể có ngày hôm nay!
Và Giai Kỳ nhớ đến nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân của Quân Tường, nhớ cả đến dư vị nụ hôn rất dịu dàng của anh, trái tim nàng vừa ngọt ngào, lại vừa đau đớn.
Bàn tay của Giai Kỳ siết chặt lại, cõi lòng như thể đã bị gió rét ngoài kia làm cho nguội lạnh. Nàng im lặng hồi lâu….rồi ánh mắt tĩnh lặng kia ngước lên, cùng thanh âm nhẹ tênh…
_ Vâng! Xin dẫn đường!
****
Lôi Triệt ngồi trong thư phòng, ngón tay của hắn vuốt lên vuốt xuống dọc thân chai rượu vang đặt trên bàn, ánh mắt sâu thẳm của hắn xa xăm và mênh mang, như thể hắn đang suy nghĩ về một điều gì đó…màu rượu vang đỏ rực như màu máu trong chai thủy tinh, in sâu vào lòng mắt của Lôi Triệt…
Có tiếng gõ cửa rất cung kính vang lên, Lôi Triệt vẫn không rời mắt khỏi chai rượu vang trên mặt bàn, ngón tay thông qua lớp găng da thuộc dày dặn không ngừng vuốt lên đường cong của thân chai rượu, đến khi tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, Lôi Triệt mới nhàn nhạt lên tiếng.
_ Vào đi!
Tiếng mở cửa rất khẽ, Đinh quản gia cúi người bước vào, ôn tồn nói với hắn.
_ Thưa Lôi tiên sinh! Giai tiểu thư đã tới!
Giai Kỳ đứng ngoài cửa không nghe thấy tiếng Lôi Triệt trả lời, chỉ thấy Đinh quản gia quay đầu lại, mỉm cười và cẩn thận giữ cửa cho cô.
_ Giai tiểu thư! Lôi tiên sinh mời cô vào!
_ Cám ơn bác Đinh!
Giai Kỳ cúi đầu xuống, lịch sự cảm ơn ông. Cô khẽ khàng bước vào, cơ thể uyển chuyển lách qua lối đi, bước vào căn phòng rộng.
Tiếng đóng cửa phía sau vang lên, khiến cho trái tim của Giai Kỳ tuột xuống nhanh hơn rơi tự do. Căn phòng lập tức rơi vào câm lặng, đến mức khiến cho Giai Kỳ cũng không dám thở mạnh, cứ thế đứng im phía trước.
Thư phòng của Lôi Triệt rất đẹp, toát lên vẻ cổ điển lịch lãm. Một giá sách rộng đến kinh ngạc phía sau bàn làm việc bằng gỗ rộng, một bức tranh lớn treo ở phía bên phải căn phòng, vẽ hình một khu rừng thu với thảm lá vàng rực rỡ và hồ nước trong vắt. Một bộ so pha cổ điển mạ vàng đặt ở bên trong, góc phòng có có cả một con chim ưng bằng gỗ đang sải rộng cánh, mùi rượu vang thơm ngát thoang thoảng khắp phòng.
Giai Kỳ nuốt khan trong cổ họng, không dám nhìn trực diện vào vị chủ nhân trước mặt. Cô cảm giác mỗi giây trôi qua dài như cả thế kỷ, giá như cô có thể có phép tàng hình hay độn thổ lúc này để thoát ra khỏi nơi đây.
Giai Kỳ đứng đến khi chân cô bắt đầu cảm thấy tê dại, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Lôi Triệt mới chầm chậm chuyển về phía cô. Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao ấy quét qua thân thể cô một đường lạnh lẽo, khiến cho Giai Kỳ cảm thấy như mình vừa bị dội một xô nước đá thẳng từ trên đầu xuống.
_ Em có biết phụ nữ và rượu vang giống nhau ở điểm gì không?
Thanh âm trầm thấp quyến rũ ấy lại vang lên, khiến cho Giai Kỳ ngẩn người. Ánh mắt của cô khe khẽ ngước lên nhìn hắn, nhưng chỗ Lôi Triệt ngồi như thể bị bóng tối bủa vây, không sao nhìn ra nổi biểu cảm của hắn, chỉ nhìn thấy được bàn tay đi găng của hắn chầm chậm lướt trên chai thủy tinh…Giai Kỳ im lặng, ngẫm nghĩ một lúc, rồi chầm chậm lắc đầu.
_ Phụ nữ giống rượu vang ở chỗ…cả rượu vang và phụ nữ đều có hương thơm rất quyến rũ. Rượu vang càng quý hiếm, sang trọng, đắt tiền bao nhiêu, hương thơm lại càng nồng nàn quyến rũ bấy nhiêu, giống như da thịt phụ nữ vậy. Rượu vang không phải là thứ dành cho những kẻ nóng vội….và phụ nữ cũng thế!
Lôi Triệt lên tiếng, chất giọng của hắn rất quyến rũ gợi cảm, khiến cho Giai Kỳ cảm giác như đi lạc vào một hầm rượu vang, càng quyến rũ càng chìm đắm, càng nguy hiểm trí mạng.
_ Cả phụ nữ và rượu vang….cho dù là quý hiếm đến bao nhiêu….rồi cũng sẽ mua được bằng tiền!
Tiếng cười nhạt của Lôi Triệt vang lên khiến cho Giai Kỳ chết lặng. Máu chảy trong người cô như biến thành nước đá, lạnh toát run rẩy….Giai Kỳ cơ hồ cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt đang xoáy thẳng vào mình, rồi thanh âm đủng đỉnh nhàn nhạt của hắn vang lên.
_ Nói cho tôi nghe xem….em đến đây hôm nay có mục đích gì?
Giai Kỳ cảm thấy cổ họng nghẹn đắng….rõ ràng hắn biết mục đích ngày hôm nay của cô nhưng vẫn cứ cố tình làm như không biết, mục đích chính là muốn khiến cho cô phải chịu nhục nhã!
Nhưng Giai Kỳ cũng đâu còn lựa chọn nào khác, bước đường này là cô tự bước vào, ngay từ đầu đã không còn đường lui.
_ Lôi tiên sinh! Quân Tường….xin ngài tha cho anh ấy một đường lui!
Giai Kỳ cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, nhưng lời nói cô vừa thốt ra, lại bị tiếng cười của Lôi Triệt át đi.
_ Giai Kỳ! Em có phải đang nhầm rồi không? Quân Tường là bị các chủ đầu tư khởi kiện, không phải là Lôi thị! Nếu em muốn tìm người cầu xin, thì đi tìm những ông chủ lớn đó, tại sao lại tìm tôi?
Giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên mỉa mai của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ hít thở không thông, đây rõ ràng là hắn đang muốn trêu đùa nàng.
Siết chặt bàn tay lại, Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt, khẩn thiết hướng về phía hắn và gấp gáp nói.
_ Lôi tiên sinh! Tôi biết….ngài vì đang hiểu lầm chuyện năm xưa giữa cha mẹ ngài và Hà gia nên mới muốn trả thù. Tôi không biết mối hận trong lòng ngài lớn bao nhiêu, cũng không biết chuyện quá khứ năm đó có bao nhiêu uẩn khúc, nhưng tôi xin ngài hãy suy xét lại! Hà lão gia, Hà phu nhân và Quân Tường, họ đều là người tốt! Hơn nữa họ còn là gia đình ngài! Tôi xin ngài, xin hãy suy xét lại được không?
_ Em đang tới đây để thuyết giảng đạo lý sống cho tôi sao?
Trái ngược với dáng vẻ khẩn thiết van xin của Giai Kỳ, Lôi Triệt lại lạnh lùng lên tiếng, thanh âm giống như tiếng gầm gừ của loài hổ, mạnh mẽ và tàn nhẫn, khiến cho gai ốc của Giai Kỳ nổi hết cả lên.
_ Dạ không! Tôi…tôi không có ý đó!
_ Đúng! Tôi làm đấy! Tôi chính là người đẩy bạn trai em vào chỗ thân bại danh liệt đấy! Không những thế, tôi sẽ còn khiến cho Hà gia sống không bằng chết! Em làm gì tôi?
Không để cho Giai Kỳ nói hết câu, Lôi Triệt đã tàn nhẫn lên tiếng, một lời khẳng định thốt ra khiến cho Giai Kỳ nín lặng.
Cô đứng chết trân nhìn Lôi Triệt từ từ đứng dậy, ánh sáng lúc này quét qua đôi mắt lạnh lẽo của hắn, đôi mắt tàn nhẫn không còn chút lương thiện của tính người, như thể hắn đã hóa thành ác quỷ không tim không gan, tuyệt tình nhìn cô.
_ Đừng quên mục đích ngày hôm nay em đến đây là để làm gì! Đến để cầu xin tôi, ít nhất cũng phải tỏ ra có thành ý một chút chứ?
Giai Kỳ cắn môi, trái tim trong lồng ngực cũng như không còn đập. Gương mặt tuyệt vọng của cô quay nghiêng sang một bên, nín lặng không đáp.
Lôi Triệt nhìn biểu cảm của Giai Kỳ, khuôn miệng mỏng kiêu bạc của hắn khẽ nhếch lên, thanh âm đủng đỉnh lên tiếng.
_ Em có biết những loại công tử bột như Quân Tường nếu như bị bắt giam sẽ là như thế nào không?
Giai Kỳ lập tức hoảng hốt nhìn Lôi Triệt, ánh mắt như một chú cừu con ngơ ngác của cô khiến cho hắn thích thú. Lôi Triệt bước ra khỏi ghế ngồi, nhẹ nhàng tiến tới, từng lời nói vang lên, không nhanh không chậm như thể đang kể một câu chuyện cổ tích cho cô nghe.
_ Những đứa thiếu gia như Quân Tường, chưa từng thấy thế nào là cặn bã của xã hội, giống như một miếng đậu phụ tươi ngon bị vứt giữa bầy chó đói. Đầu tiên là sẽ bị đánh cho nhừ tử, để dập tắt cái ý chí phản kháng bé tẹo mà tôi không chắc là có hay không trong đầu nó, sau đó là là đầy tớ cho những tên có số có má trong tù..Và nếu tệ hơn….
Tiếng cười nhạt của Lôi Triệt vang lên khi hắn dừng lại câu chuyện, khiến cho trái tim của Giai Kỳ cũng ngừng đập theo.
Rồi hắn quay đầu nhìn cô, ánh mắt lóe sáng như mắt của loài sói dữ, chầm chậm từng lời, từng lời thốt ra.
_ Cái l* của nó sẽ trở thành chỗ cho hàng trăm thằng đàn ông đút vào, giống như một con đ**m đực!
_ KHÔNG!
Giai Kỳ hoảng hốt hét lên, ánh mắt của cô kinh hoàng nhìn Lôi Triệt. Hắn nhướn mày nhìn cô, hoàn toàn không chút để tâm đến nỗi sợ lóe lên trong lòng mắt của hắn, lạnh giọng hỏi.
_ Em biết lời đề nghị của tôi rồi, đúng không?
Giai Kỳ giống như một con búp bê gỗ, cô nghĩ đến Quân Tường, và nghĩ đến những lời dọa nạt mà Lôi Triệt nói. Cô biết một điều, rằng Lôi Triệt chắc chắn sẽ không suy nghĩ lại về mối thù giữa hắn và Hà gia, giống như mối thù đó đã ăn sâu vào trong tâm trí hắn. Bây giờ cô chỉ có thể cầu xin hắn một con đường lui cho Quân Tường….
Cho dù cái giá phải trả, có là thế nào đi chăng nữa!
Cô không thể nhìn anh bị hại vào chỗ chết được!
Giai Kỳ ngước nhìn Lôi Triệt, lòng mắt trong vắt của cô đã thoáng ngập nước, cô nhìn Lôi Triệt, từ từ gật đầu.
_ Vậy chắc cũng biết cái giá mà tôi nói với nó để trao đổi đường lui cho nó rồi chứ gì?
Giai Kỳ lại lần nữa gật đầu, nhưng lần này, thanh âm tàn nhẫn giận dữ của Lôi Triệt gằn lên.
_ Em bị câm à?
Giai Kỳ bị tiếng quát của hắn làm cho sợ hãi, cô lập tức líu ríu lắc đầu, thanh âm run rẩy thốt ra.
_ Dạ….dạ không!
_ Trả lời!
_ Tôi….tôi biết!
Giai Kỳ nuốt nước mắt vào trong lòng, bàn tay cô nắm chặt lại, cố gắng gạt bỏ đi sự nhục nhã của bản thân, đôi mắt cô nhìn hắn, run giọng nói.
_ Ngài nói….nếu như anh ấy chấp nhận giao tôi cho ngài, thì ngài sẽ tha cho anh ấy!
_ Vì thế hôm nay em đến đây để lấy thân thể của em trao đổi với sự tự do của hắn?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi, nhìn thấy Giai Kỳ cay đắng gật đầu.
Nhưng điều cô không ngờ đến chính là, ngay khi nghe xong điều đó, Lôi Triệt lập tức cười phá lên.
_ Ha Ha Ha!
Tiếng cười lạnh lẽo như xuyên thấu qua trái tim cô. Giai Kỳ kinh hãi nhìn Lôi Triệt, thấy hắn liếm nhẹ môi mình, rồi ánh mắt tàn nhẫn của hắn quét qua gương mặt cô, lạnh lùng hỏi.
_ Em nghĩ bản thân mình đáng giá thế sao?
Câu hỏi của Lôi Triệt giống như gáo nước lạnh tạt thẳng vào chút liêm sỉ cuối cùng của Giai Kỳ. Gò má cô lập tức trở nên tái nhợt nhạt, đôi môi cũng trắng bệch nhìn Lôi Triệt cười mỉa mai.
_ Em nghĩ rằng tôi phải dùng cách này để có được em sao? Giai Kỳ! Em nghĩ bản thân mình là ai? Thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng à? Loại phụ nữ như em, tôi muốn bao nhiêu mà chẳng được? Em nghĩ em đáng giá đến thế sao?
_ Tôi…
Giai Kỳ không thốt được ra lời nào, đứng chết lặng trong phòng trước ánh mắt khinh miệt ngạo mạn của hắn, từng lời từng lời nói của Lôi Triệt giống như dao sắc cứa vào tim cô, khiến cô đau đến không thốt ra lời.
_ Giai Kỳ! Tốt nhất là em về mà chờ tin tốt của gia đình bạn trai em đi! Đừng tới làm phiền tôi nữa! Loại phụ nữ như em, thật sự khiến tôi rất chán ghét!
Lôi Triệt lạnh lùng nói, rồi quay lưng bước đi. Nhưng khi hắn lướt qua Giai Kỳ, bàn tay trái của hắn đột ngột bị cô nắm chặt lại.
Thân thể của hắn lập tức cứng đờ, Giai Kỳ níu chặt tay hắn, lớp găng da cứng đến đau nhức trong lòng tay cô. Nước mắt ứa xuống, Giai Kỳ cúi đầu nghiến chặt răng, nức nở cầu xin.
_ Lôi tiên sinh! Tôi biết bây giờ bản thân mình rất nhục nhã, rất yếu hèn….tôi….tôi cũng biết tôi không có giá trị để cầu xin ngài….Nhưng….Quân Tường….tôi….tôi không thể đứng nhìn anh ấy như thế….Tôi….tôi cầu xin ngài! Tôi thật sự cầu xin ngài….! Tôi….cầu xin ngài!
Âm thanh yếu đuối nức nở của Giai Kỳ vang lên, bàn tay cô níu lấy bàn tay hắn run rẩy như một cái lá nhỏ. Từng giọt nước mắt của Giai Kỳ cứ thi nhau rơi xuống như mưa, ướt đẫm gương mặt cô.
Đột ngột, thanh âm của Lôi Triệt vang lên, rất trầm.
_ Yêu nó nhiều đến thế sao?
Giai Kỳ cắn môi, đôi mắt của nàng khẽ nhắm lại và nàng gật đầu, nức nở trả lời.
_ D…Dạ!
Trong lòng mắt sâu thẳm của Lôi Triệt có điều gì đó xao động, nhưng Giai Kỳ lại không thể nhìn ra, chỉ biết rằng khi hắn quay lại nhìn cô, đôi mắt hắn trở nên tàn nhẫn hơn, tuyệt tình hơn.
Hắn nâng gương mặt đang giàn dụa nước mắt của cô lên, ánh mắt sắc bén quét qua đôi mắt đỏ hoe, đôi môi hé mở ướt đẫm của cô.
Hắn nheo mắt lại, rồi chầm chậm lên tiếng.
_ Vậy thì thử cầu xin tôi một lần nữa xem, biết đâu tôi lại chuyển ý? Em thông minh như vậy….chắc cũng biết cách nào để làm vui lòng tôi đúng không?
Giai Kỳ ngẩn ra trước câu nói của hắn, đôi mắt đỏ hoe ngập nước của cô đột ngột trở nên chấn động.
Ẩn ý trong lòng mắt sâu thẳm như hồ băng không đáy đó khiến Giai Kỳ mơ hồ, đầu óc cô lơ mơ đột nhiên vọng lên một giọng nói khiến cho máu huyết trong người cũng đông cứng…
“Tôi rất thích nhìn dáng vẻ tuân phục của em quỳ dưới chân tôi…”
Nỗi đau đớn tuyệt vọng dâng lên trong lòng mắt của Giai Kỳ, đôi tay nhỏ bé của cô buông thõng bàn tay trái của hắn ra…..
Và cô cúi đầu, đau đớn, thống khổ…từ từ quỳ xuống.
Khoảng khắc đầu gối cô chạm đất, Giai Kỳ biết bản thân đã đem toàn bộ liêm sỉ tự trọng của mình dâng lên cho người đàn ông này.
_ Lôi tiên sinh….Tôi xin ngài…..tha cho Quân Tường!
Thanh âm run rẩy của Giai Kỳ vang lên, và cô quỳ dưới chân Lôi Triệt. Ánh nhìn sắc lạnh thỏa mãn của hắn cường ngạo nhìn cô, nụ cười ngạo mạn trên khóe môi kiêu bạc…
_ Để tôi xem rút cuộc thành ý cũng như tình yêu của em dành cho em họ tôi…có bao nhiêu chân thành?
Thanh âm mỉa mai tàn nhẫn vang lên, Lôi Triệt lạnh lùng nhìn cô, cười nhạt.
_ Cứ tiếp tục quỳ như thế đi!
Rồi hắn chẳng buồn ngó cô một lần, cứ thế bước thẳng ra ngoài cửa.
Còn lại một mình Giai Kỳ quỳ trong căn phòng rộng…nước mắt câm lặng cứ thể rơi xuống, thấm ướt cả thảm nhung dưới chân….
*****
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ
Đừng quên ấn FOLLOW TÀI KHOẢN của Kỳ Kỳ để nhận chap mới và truyện mới hàng ngày sớm nhất nha