Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suốt dọc đường trở về, Giai Kỳ im lặng như một chiếc bóng, chiếc xe đi qua khắp cái dãy phố, các căn nhà, đi dọc cả bờ sông Neva xinh đẹp êm ả, cảnh đêm dịu dàng in lên lòng mắt trong vắt của cô, Giai Kỳ nhìn những ngọn đèn đường đang tỏa ra ánh nắng dìu dịu, từ tận sâu trong trái tim, cô cảm thấy một nỗi buồn đang dâng lên nghèn nghẹn.



Trong tâm trí Giai Kỳ, bóng lưng buồn bã và bất lực của ông Lematov cùng đôi mắt trong vắt của cô bé Rosie in sâu thật sâu, khiến cho bữa tối chỉ còn lại một vị đắng rất mỏng.



Lôi Triệt từ lúc lên xe cũng không nói gì, hắn im lặng giở Macbook ra và tiếp tục làm việc, những con số khô khan mang lại cho hắn tiền, rất nhiều tiền….nhưng cũng biến hắn trở thành một kẻ độc tài tàn nhẫn.



Đối diện với Lôi Triệt trong bữa tối nay, cô mới biết hóa ra lòng dạ con người có thể tàn nhẫn và tuyệt tình đến thế!



Cuộc sống sẽ không vì bạn là người già, là trẻ nhỏ hay là phụ nữ mà nương tay với bạn, cũng không vì những lời van xin và cả những giọt nước mắt bất lực mà rủ lòng thương với bạn.



Trái tim của Giai Kỳ trùng xuống, giống như một sơi dây chun vừa mới được kéo dãn ra bị bật trở lại. Chiếc váy xa hoa lấp lánh như một viên đá quý này làm hoa mắt cô, làm hoa cả tâm trí của cô, làm cho nàng quên mất bản thân cũng chính là một công cụ của hắn.



Cảnh đêm bên ngoài, dòng sông Neva êm đềm trôi, mang màu của bóng đêm huyền diệu, in lên lòng mình hình ảnh thành phố cổ đẹp đến nao lòng. Ngắm nhìn khung cảnh dịu dàng đó, ai biết trong lòng thành phố có người nào đang cười, người nào đang khóc?



Giai Kỳ vươn tay chạm vào đóa hoa hồng mà Lôi Triệt vừa cài lên tóc mình, những ngón tay của cô khéo léo gỡ nó xuống.



Đóa hoa hồng trắng muốt trong lòng tay cô, những cánh hoa vẫn còn căng sức sống mềm mại như tơ lụa và tỏa hương thơm ngát. Bông hoa hồng thật xinh đẹp, thật sự xinh đẹp.



Lôi Triệt rời mắt khỏi màn hình Macbook của mình, hắn thấy Giai Kỳ đang ngồi trầm lặng, cánh tay thon thả của cô chống lên thành ghế và cô tựa gương mặt xinh đẹp lên bàn tay mình, ánh mắt của cô hướng ra ngoài cửa sổ….và bên cạnh ghế ngồi là đóa hoa hồng của hắn.



Ánh mắt sâu thẳm của Lôi Triệt chợt lạnh lại, giống như một hồ băng sâu thẳm, lạnh giá….!



*****



Giai Kỳ theo Lôi Triệt lên phòng Tổng thống, cậu bé bấm thang máy cứ mải ngây ra ngắm cô mà quên cả bấm nút…



Giai Kỳ cảm thấy rất mệt, cơ thể giống như vừa mới trải qua một cuộc chạy việt dã đường dài, giờ cô chỉ muốn được thả mình vào bồn tắm ấm áp cho những cơ bắp của cơ thể đang căng như dây đàn được thả lỏng ra, sau đó chuồi người vào chiếc giường rộng ấm áp…



Giường!



Suy nghĩ lóe lên trong đầu Giai Kỳ khiến cho cô lập tức tỉnh táo. Cô quên béng mất rằng đêm nay….liệu chăng cô sẽ phải….ngủ chung phòng với Lôi Triệt?



Thậm chí….còn ngủ chung giường nữa!



Suy nghĩ đen tối với đủ loại hình ảnh hiện ra trong đầu cô, từ đáng sợ đến quá mức đáng sợ và cực kì đáng sợ khiến cho gương mặt cô tái mét. Giai Kỳ nắm chặt bàn tay mình lại, len lén nhìn người đàn ông trước mặt.



Gương mặt kiêu kì của hắn, vóc dáng cao lớn của hắn, bờ vai rộng lớn của hắn, khí chất cao ngạo xen chút tàn nhẫn của hắn, khiến cho trái tim của Giai Kỳ đập đến tức cả lồng ngực.



Cô cắn môi, trong đầu đang không biết lát nữa sẽ phải đối phó thế nào thì cửa thang máy mở ra. Lôi Triệt bước ra ngoài, hành lang quen thuộc như trong những bộ phim về đề tài quý tộc xa hoa, Giai Kỳ hồi hộp bước theo sau, cả hành lang rộng chỉ cho một mình hắn sử dụng, đúng là sự cô đơn của kẻ lắm tiền cũng khác người bình thường.



Bỗng nhiên, có tiếng kêu thét đau đớn phát ra từ cuối hành lang, ngay căn phòng Tổng thống mà sáng nay Ngô Lỗi đưa cô tới. Giai Kỳ giật thót mình, hoảng hốt còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng tiếng kêu ấy vẫn tiếp tục vang lên, giống như tiếng của một mảnh vải đang bị xé rách.



Lôi Triệt dẫn Giai Kỳ bước vào trong phòng, cánh cửa phòng đã mở sẵn như thể nghênh đón chủ nhân, Giai Kỳ bàng hoàng ngay khi bước vào căn phòng.



Một cảnh tượng dọa cho cô suýt nữa đứng tim.



Vivian đang quỳ giữa căn phòng, liên tục bị một nữ vệ sĩ mặc đồ đen toàn thân ra sức vả vào miệng. Cô ta vẫn mặc nguyên bộ vest sang trọng buổi sáng, nhưng mái tóc cầu kì kiểu cách đã xõa tung rối loạn như một đám tơi rối, gương mặt xinh đẹp kiêu kì cũng bị đánh đến không thể nhận ra nổi, hai má sưng phồng lên và khóe miệng toác máu, sau lưng còn có bốn người vệ sĩ khác cả nam và nữ đứng nghiêm chỉnh, vừa nhìn thấy Lôi Triệt bước vào, bọn họ lập tức dừng lại, cung kích cúi đầu.



Vivian gục xuống đất, thân thể rã rời như một cái bánh đa nhúng nước hướng về phía Lôi Triệt, ánh mắt ấng nước và thanh âm như sắp khóc vang lên.



_ Lôi….Lôi tiên sinh!



Lôi Triệt chẳng may mảy thương xót, nhìn Vivian bị đánh đến không còn ra hình dạng với ánh mắt như nhìn một tờ báo cũ. Hắn tàn nhẫn bước qua, tiến về phía chiếc ghế bành vai rộng êm ái với khung trang trí đều bằng vàng, ung dung ngồi xuống, thanh âm lạnh nhạt vang lên.



_ Ai cho phép dừng lại? Tiếp tục!



Nữ vệ sĩ dạ ran một tiếng, cúi xuống tóm cổ áo của Vivian lên, vung tay muốn tát vào gương mặt đã sưng đỏ tím bầm đó, nhưng ngay khi cánh tay cô ta vừa muốn dáng xuống, Giai Kỳ nhanh như cắt đã đứng chắn trước Vivian, bàn tay của cô tóm lấy cổ tay của nữ vệ sĩ, đẩy cô ta ra.



Nhưng nữ vệ sĩ kia có vẻ là người thân thủ rất tốt, cho dù Giai Kỳ đã dùng sức nhưng vẫn vững như tượng, tuy thế cô ta vẫn dừng động tác lại.



_ Lôi tiên sinh! Ngài đang làm gì vậy? Tại sao lại đánh cô ấy?



Giai Kỳ bất mãn hướng về phía Lôi Triệt, lớn tiếng tra hỏi. Ở dưới chân cô, Vivian như kẻ chết đuối vớ được cọc, vội vã ôm chặt lấy tay cô, ra sức bám lấy, ra sức van xin.



_ Giai Kỳ! Xin hãy cứu tôi!



Lôi Triệt nhìn thấy Giai Kỳ đột ngột xông vào giữa, ánh mắt sâu thẳm tàn nhẫn của hắn ánh lên một tia rất kì lạ, nhưng hắn lại chẳng mảy may muốn trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh lùng nói một tiếng.



_ Tiếp tục!



Người nữ vệ sĩ kia dạ một tiếng, lại tuân mệnh muốn kéo Giai Kỳ ra. Vivian lập tức khóc rống lên, ôm chặt lấy Giai Kỳ không buông. Giai Kỳ kẹt giữa hai người bị giằng qua kéo lại, tức giận hét lên.



_ LÔI TRIỆT! BẢO CÔ TA DỪNG LẠI!



Những vệ sĩ xung quanh đều bị Giai Kỳ làm cho hết hồn. Cô gái này là ai mà dám gọi thẳng tên của Lôi tiên sinh ra bằng chất giọng chẳng có một chút tôn trọng nào như vậy?



Nữ vệ sĩ bối rối nhìn Lôi Triệt, lập tức nhận được cái gật đầu rất nhẹ của hắn, liền vội vàng quay lại vị trí trong hàng.



Giai Kỳ thấy người nữ vệ sĩ kia cũng ngừng tay lại, mới nhẹ nhõm thở hắt ra. Tay cô vẫn bị Vivian tóm chặt đến không gỡ ra được, Giai Kỳ đùng đùng nổi giận nhìn Lôi Triệt, hóa ra Lôi tổng cao cao tại thượng khí phách ngút ngàn lại là một kẻ trẻ không tha già không thương thế nào sao?



Lôi Triệt đương nhiên nhận ra được sự bất mãn đang cháy lên trong đôi mắt hút hồn của Giai Kỳ, hắn lẳng lặng chẳng nói, chỉ vươn người chạm vào mặt bàn, lập tức một bảng điều khiển cảm ứng hiện lên.



Hắn nhất nút mở CCTV, và màn hình Tivi trong phòng bật sáng.



Hình ảnh bên trong khiến cho Giai Kỳ kinh ngạc, hóa ra đó là cảnh camera quay lại cảnh tượng trong phòng buổi sáng nay, khi Vivian đang ra sức tàn nhẫn miệt thị cô.



Ngay khi nhìn lại những gì đã trải qua, trái tim của Giai Kỳ cũng không thể nguôi đi sự tổn thương, và hình ảnh Vivian cao ngạo lúc đó và lúc này, thật khác nhau!



Lôi Triệt tắt màn hình, tiếng ồn ào câm bặt nhường chỗ cho sự câm lặng. Vivian sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy như trúng gió, ra sức tóm chặt lấy tay Giai Kỳ, người mà cô ta đã khinh miệt lúc nãy, giờ lại là người duy nhất đứng ra bảo vệ cô ta!



_ Nếu như ngài đang muốn đòi lại công bằng cho tôi thì tôi muốn nói với ngài rằng, tôi hoàn toàn không đồng ý với những gì ngài làm!



Giai Kỳ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu mà nói với Lôi Triệt bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất mà cô có thể. Cô nhìn vào gương mặt lạnh nhạt của Lôi Triệt, khuông miệng mỏng kiêu bạc của hắn nhếch lên một nụ cười, và hắn thong thả hỏi cô.



_ Thế thì em muốn làm gì cô ta.



_ Ngài hiểu lầm rồi, tôi không muốn làm gì cô ấy cả!



_ Cô ta đã xúc phạm em, đặt điều với em, vậy mà em không muốn trả lại gì sao?



Lôi Triệt dịu dàng hỏi, như thể chỉ đang hỏi chuyện một đứa trẻ xem muốn ăn kem dưa hấu hay ăn kem dâu tây vậy? Giai Kỳ thật sự không hiểu có điều gì với con người trước mặt, tại sao hắn ta có thể sòng phẳng một cách tàn nhẫn đến như thế?



Cô thật sự không thể hiểu!



_ Lôi tiên sinh! Tôi cám ơn ngài đã có lòng muốn lấy lại công bằng cho tôi! Nhưng tôi không, và không bao giờ muốn dùng cách này để trả đũa một người cả! Ngài để cô ấy đi đi!



_ Trong quy tắc của tôi, nếu như ai đó làm một chuyện tổn hại cho bản thân mình, thì phải bắt người đó trả lại gắp mười lần!



Lôi Triệt lạnh giọng nói, nào ngờ còn nhận lại một giọng nói lạnh lùng hơn.



_ Đó là quy tắc của ngài, không phải là quy tắc của tôi!



Không khí trong phòng lập tức trở nên im lặng. Lôi Triệt nhìn vào gương mặt bướng bỉnh của Giai Kỳ, ánh mắt hắn nheo lại, đã hiện lên sự khó chịu rõ rệt.



_ Em vị tha cả với những kẻ đã gây ra đau khổ cho mình sao?



_ Chuyện của tôi và Vivian không nặng nề đến mức đau khổ, nhưng nếu ngài đã nói như vậy, thì đúng! Nếu như là lỗi lầm tha thứ được, tôi sẽ học cách tha thứ!



Trước vẻ mặt cương quyết của Giai Kỳ, Lôi Triệt cười lạnh, ánh mắt sâu thẳm hiện lên vài phần phức tạp của hắn nhìn thẳng vào cô.



_ Giai nhi! Để tôi nói cho em biết điều này! Đây là thế giới của kẻ mạnh, và được thống trị bởi nỗi sợ hãi! Thế giới này sẽ không vì sự vị tha và lòng tốt của em mà trở nên tốt đẹp hơn đâu! Và những người tốt như em, sẽ luôn bị thua thiệt!



_ Có thể! Nhưng ba tôi luôn nói rằng, sức mạnh lớn nhất thế giới là lòng vị tha, và một người thực sự trở nên mạnh mẽ nhất, khi anh ta biết tha thứ cho người khác, chứ không phải bắt người ta sợ hãi bằng bạo lực! Như ngài!



Những người vệ sĩ ước gì mình có thể biến mất ngay khỏi căn phòng này, nhất là khi Giai Kỳ thốt ra lời tấn công trực tiếp vào Lôi Triệt. Bọn họ run rẩy nhìn toàn thân Lôi Triệt cứng đờ như khúc gỗ, và ánh mắt hoàn toàn chỉ còn giận dữ và giận dữ, giống như thể một con sư tử sắp sửa lao vào xe xác con mồi.



Lôi Triệt đăm đăm nhìn vào Giai Kỳ, hoàn toàn không hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì! Hắn thật sự muốn lao ra mà dùng sức mà tách đôi cái đầu bướng bỉnh kia ra để nhìn xem rút cuộc trong não của cô có gì? Tại sao cô lại đứng lên bảo vệ kẻ đã coi khinh mình, sẵn sàng cãi nhau với hắn, trong khi hắn là người đang lấy lại công bằng cho cô!



Thật không hiểu người đàn bà này muốn gì nữa!



Lôi Triệt từ từ đứng dậy, sát khí cũng theo đó mà tăng dần lên. Giai Kỳ có ngốc thì cũng cảm giác được nguy hiểm đang lù lù tiến lại! Cô cũng muốn co giò chạy lắm, nhưng bàn tay bị Vivian giữ chặt quá mức, khiến cô không thể nào nhúc nhích được, chỉ còn cách đứng nguyên tại chỗ nhìn Lôi Triệt tiến tới với điệu bộ của một cơn bão cấp 10.



_ Lôi cô ta đi!



Thanh âm lạnh lẽo vang lên, và đám vệ sĩ giống như được sống lại, vỗi vàng kéo Vivian đi. Giai Kỳ hoảng hốt muốn phản đối, thì cổ tay của cô đã bị bàn tay của Lôi Triệt tóm chặt lại. Giai Kỳ hít một hơi vì đau, cô trừng mắt nhìn Lôi Triệt.



_ Em dám trừng mắt với tôi!



“ Có gì mà không dám chứ? ”



Giai Kỳ quát vào mặt Lôi Triệt…..trong suy nghĩ! Ngoài mặt thì cô im thin thít không dám lên tiếng, nhưng vẫn gan góc không né tránh ánh mắt của hắn.



_ Em làm điều tốt cũng được, nhưng phải làm với đúng người, những người như Vivian sẽ không bao giờ biết ơn em!



_ Nếu như làm việc tốt mà để được biết ơn, thì đó đã không còn là việc tốt nữa rồi! Cho dù ngài không tin, nhưng lòng tôi luôn luôn hiện thị trong cuộc sống này! Như cái cách mà sáng nay tôi đã gặp ông Lematov, nếu như không có lòng tốt của ông ấy, thì tôi cũng không thể đi cùng ngài đến bữa tối hôm nay với một bộ dáng tươm tất, để rồi nhìn thấy sự tàn nhẫn trong ngài rút cuộc đáng sợ đến mức nào!



Giai Kỳ bùng ra, thanh âm cho dù không lớn, không gay gắt, nhưng rất lạnh lùng. Ánh mắt của cô nhìn vào gương mặt đẹp đẽ đang cực kì giận dữ của Lôi Triệt, quật cường nói.



_ Đó là những điều mà người như ngài sẽ không bao giờ hiểu được! Còn Lôi tiên sinh, từ giờ cho đến khi Quân Tường hoàn toàn an toàn, tôi sẽ không ngủ với ngài! Hợp đồng là hợp đồng! Thỏa thuận là thỏa thuận! Ngài buông tôi ra!



Ánh mắt sâu thẳm của Lôi Triệt tóe lửa, ngay lập tức, bàn tay trái của hắn đột ngột nắm chặt lấy cần cổ của cô, siết lại.



Giai Kỳ cảm thấy lớp găng da của hắn đang từ từ siết chặt hơn cần cổ cô. Giai Kỳ nghĩ rằng chắc Lôi Triệt sẽ bóp chết mình mất, nhưng khi cô bắt đầu cảm thấy ngạt thở…thì hắn dừng lại.



Lôi Triệt ghé sát lại cô, hơi thở lạnh lẽo của hắn phả lên vành tai nóng rẫy của cô. Giai Kỳ nghiêng mặt để tránh đi ánh mắt ấy, thanh âm trầm thấp như hơi rượu của hắn vang lên.



_ Em rất biết cách làm người khác nổi giận chỉ bằng vài câu nói đấy! Em biết không Giai nhi?



_ Tôi không phải Giai nhi của ng….



Cô há miệng định phản kháng lập tức đôi môi của Lôi Triệt hung dữ tiến tới, nuốt gọn cánh môi căng mềm kia vào miệng.



Đôi mắt của Giai Kỳ trào ra sợ hãi, khi cánh môi của cô bị hắn nuốt vào. Nụ hôn của Lôi Triệt mang theo giận dữ và tước đoạt, khiến cho cánh môi của cô có chút đau đớn. Hơi thở nam tính của hắn tràn vào lồng ngực của cô, và Lôi Triệt hôn cô sâu hơn, sâu hơn nữa.



Kĩ năng của hắn rất tốt, cho dù có đau, nhưng lại là một nỗi đau tê dại. Luồng điện chạy khắp cơ thể khiến Giai Kỳ run rẩy, đôi mắt cô hoa lên….Cô nghĩ mình sẽ chết đuối trong nụ hôn của hắn mất.



Đến khi cảm nhận người trong lòng sắp lả đi, Lôi Triệt mới buông môi cô ra, nhìn vào gương mặt phiếm hổng của cô mà nhoẻn miệng cười.



_ Tôi đã luôn muốn hôn em từ lúc nhìn thấy em, và muốn nhiều hơn nữa!….Nhưng em nói đúng! Thỏa thuận là thỏa thuận! Giữa chúng ta hoàn toàn là hợp đồng trao đổi! Tôi sẽ không để cho em thiệt, và tôi hi vọng em sẽ đáng giá cho những gì mà tôi bỏ ra! Đáng giá đến từng – xu – lẻ!



Lồng ngực của Giai Kỳ như bị ai đó siết chặt đến mức khó thở, cô nhìn vào đôi mắt tàn nhẫn kia, nhẹ giọng nói.



_ Lôi tiên sinh! Ngài cũng có biết tài làm người khác đau đớn, chỉ bằng một câu nói đấy!



_ Đoán xem tôi học nó từ ai nào?



Lôi Triệt gõ gõ tay vào trán cô, và quay lưng bước đi. Bóng nhìn của hắn vừa khuất khỏi căn phòng, Giai Kỳ đã mệt mỏi khụy xuống, dư âm tê dại của nụ hôn nóng rẫy vẫn đọng trên cánh môi tê rần, khiến cô rối bời.



Những ngón tay nhỏ nhắn chạm lên đôi môi ẩm còn vương hơi của hắn, Giai Kỳ bần thần suy nghĩ vì những gì hắn vừa nói….



Vậy chẳng lẽ….hắn cũng….đau đớn sao?



*****



Like đi Vote đi vì nó miễn phí ❤️



Follow mình đi vì nó làm Kỳ Kỳ vô cùng hạnh phúc đó ❤️



Thư Kỳ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK