Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám đông phía dưới la hét ầm ĩ, tấm đệm còn chưa kịp bung ra, mọi người sợ hãi bải hoải gọi tên hắn, có người nhắm chặt mắt lại, có người đưa tay ôm chặt lấy khuôn miệng há hốc của mình, có người liên tục làm dấu thánh để cầu nguyện, cảnh sát thì tức tốc đến bấn loạn để kéo rộng tấm nệm hơi ra. Mọi người đều nhớn nhác ngước mắt lên sân thượng, nơi bóng hình cao lớn của Lôi Triệt đang dang cánh tay ra, làm một động tác nhảy xuống.



Tiếng hét thất thanh của Ngô Lỗi náo động cả không gian…



_ LÔI TIÊN SINH!!!



Nhưng Lôi Triệt chẳng để ý gì nữa…



Cánh tay hắn dang rộng ra, giống như đôi cánh của thiên thần, thân thể đẹp đẽ hoàn hỏa đến từng đường nét của hắn trong bóng đêm vĩnh hằng, tựa như một bức tranh trong nhà thờ, khắc họa khoảng khắc Lucifer bị đầy xuống địa ngục.



Gió đêm lạnh buốt ùa vào từng đường chân tóc, Lôi Triệt nhắm mắt lại, và đôi chân dài của hắn nhấc lên…



Hắn cứ thế….thật sự nhảy xuống!



_ Á Á Á !!!!



Những tiếng hét thất thanh náo động đến váng óc vang lên ở phía dưới, và ngay cả ở trên sân thượng. Nơi Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong kinh hoàng lao tới, với hi vọng có thể tóm được Lôi Triệt gần như đã cháy thành tro…



Nhưng giây phút sau đó, toàn bộ mọi người nhất loạt im lặng!



Giống như không gian, thời gian, và mọi thanh âm tại nơi này đều nhất loạt hóa đá!!!



Đúng là Lôi Triệt thực sự “nhảy xuống”, nhưng mà hắn nhảy xuống…phía sau!



_ A lê – hấp!



Lôi Triệt nhảy lùi về phía sau, đôi chân thon dài của hắn vững vàng đặt trên nền đất, trước sự hãi hùng đến đông cứng của đám đông phía dưới…và của cả Tề Yến Thanh lẫn Nhiếp Phong.



Tề Yến Thanh sững sờ nhìn Lôi Triệt đứng thẳng người, dáng điệu cao cao tại thượng quay đầu nhìn hắn với vẻ mặt biểu đạt rõ ba từ:



“Ngạc nhiên chưa?”.1



_ CÁI THẰNG ĐIÊN NÀY!!!



Ngay khi nỗi sợ tan biến, lý trí trở lại trong đầu Tề Yến Thanh, và thế là như một con sói đầu đàn khi thấy kẻ thù trước mặt, hắn gầm lên và lao tới phía Lôi Triệt, bàn tay của hắn nắm chặt lấy cổ áo Lôi Triệt và đẩy mạnh hắn ngã xuống sàn.



_ Này....này....Tề Yến Thanh!



Nhiếp Phong hoảng hốt gọi hắn khi nắm tay của Tề Yến Thanh vung lên, nhưng không thể cản nổi nắm đấm dứt khoát của Tề Yến Thanh vung xuống, nhằm đúng gò má của Lôi Triệt mà đấm một cú trời giáng.



Vị tanh mặn của máu lập tức tràn đầy khoang miệng của Lôi Triệt. Gò má của hắn cũng tưởng như vỡ nứt ra sau cú đấm mạnh quá mức của Tề Yến Thanh. Cổ áo hắn bị kéo mạnh lên và Tề Yến Thanh quát vào mặt hắn.



_ CẬU LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ? CẬU LEO LÊN SÂN THƯỢNG NÀY MUỐN NHẢY XUỐNG SAO? HẢ CÁI THẰNG ĐIÊN NÀY!



Thân hình cao lớn của Lôi Triệt bì Tề Yến Thanh đè dí xuống sàn nhà không thể cựa quậy. Đôi mắt sâu thẳm như hồ nước không đáy của Tề Yến Thanh trở nên hoảng loạn giận dữ. Giọng nói lớn quá mức gần như xé toang lồng ngực quát Lôi Triệt, bàn tay nắm cổ áo siết chặt thêm...



Lôi Triệt mút lấy vết rách ở khóe môi, nhổ một ngụm máu nhỏ xuống nền đất. Ánh mắt sắc bén tràn đầy vẻ trào phúng và bất cần của hắn nhìn Tề Yến Thanh, giọng nói quyến rũ như hơi rượu vang lên:



_ Mình có nó là mình muốn nhảy xuống đâu!



_ Thế ban đêm một mình trèo lên sân thượng này làm gì? Nếu như không phải tự tử thì cậu làm gì? Cậu vì một người phụ nữ mà trở nên yếu đuối thế này sao?



Tề Yến Thanh gần như mất hết cả sự thâm trầm cố hữu của hắn. Hắn tóm chặt lấy cổ áo của Lôi Triệt gắt gao hỏi.



Lôi Triệt cũng chẳng phải dạng vừa, hắn trừng mắt nhìn Tề Yến Thanh, lớn tiếng nói.



_ Xem ai đang nói kìa! Không phải chính cậu cũng vì Thiên Ân bỏ đi mà suýt chút nữa tự kết liễu mạng sống sao? Nếu như Kính Hàm không tới kịp thì cậu còn đứng được ở đây mà lớn tiếng với mình không?1



Câu hỏi của Lôi Triệt khiến cho Tề Yến Thanh nghẹn họng. Đôi mắt hắn vằn lên sự hung ác nhìn vào gương mặt căng cứng của Lôi Triệt. Nắm tay cũng thít chặt lại đến mức nổi cả gân xanh gân tím, bộ dạng đáng sợ đến mức khiến cho Nhiếp Phong vội vàng nắm lấy bả vai của Tề Yến Thanh, nhỏ giọng can ngăn.



_ Thôi được rồi! Bình tĩnh lại...cả hai người các cậu!



_ Chính vì đã trải qua rồi! Nên mình mới không muốn cậu giống như mình, lao vào vết xe đổ đó!



Tề Yến Thanh trầm giọng nói, bả vai của hắn vẫn còn nguyên nỗi nhức nhối vì phát đạn trượt mà Kính Hàm đã cứu hắn một mạng khi hắn cố kết liễu đời mình. Vết sẹo của cái cốc thủy tinh vẫn còn rõ rệt trên vầng trán đẹp đẽ của hắn. Tề Yến Thanh buông cổ áo của Lôi Triệt ra, ánh mắt hắn ngập tràn nỗi đau, gượng gạo đứng dậy...



_ LÔI TIÊN SINH!!!



Tiếng gọi thất thanh của Ngô Lỗi vang lên, trước cả khi nghe thấy tiếng những bước chạy hộc tốc của anh. Nhiếp Phong đứng dậy, nhanh nhẹn bước đến cửa, chặn đứng Ngô Lỗi lại.



Nhưng điều không ngờ là phía sau kia rầm rập rầm rập bao nhiêu cảnh sát bác sĩ, còn có người mang cả hộp y tế chạy lên...



_ Được rồi! Được rồi!



Nhiếp Phong giang rộng cánh tay ra, chặn đứng Ngô Lỗi cùng đám người kia lại.



Ngô Lỗi nhìn Lôi Triệt nằm thẳng trên sàn nhà, bên cạnh là Tề Yến Thanh đang đứng sừng sững, bộ dạng áo sống xộc xệch của cả hai thế kia, chắc chắn là vừa xảy ra ẩu đả....Tuy rằng trời tối, nhưng đôi mắt xanh biếc của Ngô Lỗi vẫn có thể nhận ra một vũng máu nho nhỏ bên cạnh Lôi Triệt.



_ Nhiếp luật sư! Có phải Lôi tiên sinh bị thương rồi không?



_ Nhiếp luật sư! Ngài và Tề tiên sinh cứu được ngài ấy rồi sao?



_ Ngài ấy đâu rồi ạ? Có sao không ạ?



_ Nhiếp luật sư! Tôi mang theo hộp cấp cứu! Chúng tôi lập tức sơ cứu cho Lôi tiên sinh!



Những câu hỏi nháo nhác vang lên...Một vị bác sĩ đẹp kính cận dầy cộp vội vã nói, giơ lên một hộp cứu thương còn to đùng.



Đối mặt với những ánh mắt lo lắng lẫn hiếu kì bủa vây, Nhiếp Phong liếm môi mình, quay đầu nhìn Lôi Triệt vẫn nằm sõng xoài dưới đất chẳng chịu đứng lên, thở dài ngao ngán.



_ À...cậu ta....



Hắn chép miệng một cái, rồi thủng thẳng trả lời.



_ Đừng lo! Cậu ta chẳng làm sao đâu! Cậu ta....haizzz....



_ Lên đây hóng gió thôi!



_ HẢ???



Đám đông phía dưới ồ lên chộn rộn. Ngô Lỗi trợn mắt ngó Lôi Triệt qua bả vai của Nhiếp Phong, phía cảnh sát xôn xao, có người vội vàng điện đàm với những nhân viên phía dưới, thu lại tấm nệm cứu hỏa, vị bác sĩ cầm theo hộp cứu thương thì chửng hửng.



_ Hóng....hóng gió sao?



Ngô Lỗi khó tin hỏi lại Nhiếp Phong...Nhiếp Phong đảo mắt thầm nghĩ, đương nhiên là không phải! Làm gì có thằng điên nào nửa đêm lên tầng thượng đứng sừng sững trên lan can không có chấn song bảo hiểm, rồi dang tay dang chân ra nhắm mắt nhắm mũi hóng gió cơ chứ!



Nhưng miệng của hắn thì vẫn cứ phải thốt ra...



_ Đúng vậy! Hóng gió thôi!



Bàn tay hắn bám lấy cánh cửa sắt, nụ cười nửa muốn cảm ơn nửa muốn...đuổi người của hắn hiện lên trên gương mặt thông minh. Nhiếp Phong vừa nói, vừa “hồ hởi” đóng cửa...



_ Không có việc gì đâu! Làm phiền mọi người rồi! Là Luật sư đại diện chính thức của Lôi tiên sinh, Nhiếp Phong tôi xin được thay mặt thân chủ tạ lỗi! Chúng tôi sẽ lo tiếp từ đây! Cám ơn các vị!



_ Khoan đã Nhiếp luật sư...



Mặc kệ tiếng nhào nháo phản đối, Nhiếp Phong gồng tay đóng mạnh cánh cửa sắt lại, gồng tay đóng cái chốt rỉ sét hiếm khi được dùng đến, vừa đóng vừa thầm thắc mắc không biết tên thiết kế ngu si nào lại làm cái chốt từ bên ngoài, nếu như thật sự có người muốn tự tử, chỉ cần khóa cái chốt này vào thì có phải giời xuống đây mà cứu hay không!



Ngày mai phải cho người đập nát cái cửa sắt này ra mới được!



Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại....bây giờ cái chốt này lại vô cùng có ích!



Cài vào một cái là cả không gian sân thượng mênh mang sẽ chẳng có ai tới mà làm phiền được nữa!



Tiếng lao xao không ngớt ở bên kia cánh cửa được một lúc, rồi Nhiếp Phong thấy mọi người lục đục kéo nhau xuống...



Tiếng Ngô Lỗi chần chừ ở bên kia cánh cửa.



_ Vậy...Nhiếp luật sư! Tôi chờ ngay ở tầng dưới, có gì ngài cứ cho gọi!



_ Không sao đâu! Hôm nay cậu cũng mệt cả ngày rồi! Cứ về phòng bệnh mà nghỉ ngơi đi!



_ Tôi chờ ở tầng dưới ạ!



Nhiếp Phong nghe thấy tiếng bước chân của Ngô Lỗi xa dần, thở dài vì cái kiểu cứng đầu chẳng khác gì Lôi Triệt!



Đúng là chủ nào tớ đấy, quả không sai!



Khi mọi thứ đã trở nên yên bình, chỉ có tiếng gió rì rào thổi, bấy giờ Nhiếp Phong mới quay lại, giận dữ tiến tới, nói với Tề Yến Thanh.



_ Cậu giữ chân! Mình giữ đầu! Lẳng cụ thằng điên này xuống dưới lầu cho xong!1



Tiếng cười trầm ấm của Lôi Triệt vang lên, như thể hắn thấy chuyện này rất hài hước. Tề Yến Thanh thở dài, tiến về phía lan can, ngồi thụp xuống, tựa lưng vào tan can.



Gương mặt cao ngạo của hắn ngẩng lên, đường quai hàm thẳng căng của hắn đẹp như một bức tượng đá, ánh mắt thâm trầm nhắm nghiền lại. Hắn hít vào hương thơm man mác của đêm vắng, bàn tay của hắn vươn vào trong lớp áo choàng, lôi ra một hộp xì gà Cohiba thượng hạng.



Tiếng đánh lửa vang lên. Trong đêm sâu, đầu xì gà đang cháy của hắn giống như một con đom đóm nhỏ. Khói thuốc thơm ngát bung tỏa, lan cả vào hương đêm...



Tiếng thở dài của Tề Yến Thanh mang theo một làn khói bạc, hắn ngẩng mặt nhìn bầu trời cao vời vợi...



Thanh âm trầm thấp vang lên, gần như chứa đứng cả một nỗi buồn mênh mang.



_ Sao cậu lại lên đây?



Lôi Triệt nuốt vào cổ họng, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn Nhiếp Phong rồi hắn vươn tay lên. Đầu lông mày đẹp mắt của Nhiếp Phong cau lại....rồi hắn thở dài, bàn tay cuối cùng vẫn phải vươn ra...



Nhưng thay vì kéo Lôi Triệt lên, thì hắn lại vung tay đập mạnh vào bàn tay đang vươn lên ấy, kèm theo một câu giận dữ.



_ Tự nhấc cái m*ng lên mà đứng dậy!



Sau đó hắn bước thẳng tới phía lan can, nhảy lên ngồi lên trên, chân phải của hắn chống xuống đất, chân trái gác lên lan can và hắn vòng tay đặt lên, dáng vẻ giống hệt một con ma cà rồng đang ngắm nhìn thành phố ban đêm....



Lôi Triệt cuối cùng phải tự chống tay đứng dậy, hắn tiến về phía Tề Yến Thanh đang ngồi hút thuốc, rồi trượt người ngồi xuống.



_ Mình lên đây....chỉ vì muốn nhìn thấy cô ấy thêm một chút nữa!



Tề Yến Thanh cau mày nhìn Lôi Triệt, điếu xì gà cháy hững hờ kẹp giữa ngón tay hắn. Nhiếp Phong tảng lờ như không nghe, nhưng ánh mắt của hắn lại ngập tràn ý tứ...



Lôi Triệt tựa đầu vào lan can lạnh, đôi mắt hắn nhìn lên bầu trời cao, đôi môi mỏng bạc tình của hắn nở ra một nụ cười có chút u buồn...



_ Đứng ở trên cao, mình có thể nhìn thấy cô ấy đi từ trong bệnh viện ra. Nhìn thấy cô ấy lên chiếc xe nào, nhìn thấy cô ấy đi về hướng nào...Nếu như mình xuất hiện ở cổng ra vào, cô ấy nhìn thấy lại thấy không thoải mái....Ở trên này dù sao thì mình còn được nhìn thấy chiếc xe chở cô ấy thêm một chút, đến khi chiếc xe khuất sau tán cây ngoài kia....!



****



Follow Tài khoản của Thư Kỳ nhé ❤️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK