Vị nữ bác sĩ nhẹ nhàng nói với Giai Kỳ khi ánh đèn pin chuyên dụng cho y tế trong tay bà thay phiên đảo qua đảo lại. Đôi mắt đen tuyền trong suốt của Giai Kỳ nhìn theo ánh đèn, long lanh như hai viên ngọc. Ánh đèn trước mắt phụt tắt, Giai Kỳ nheo nheo mắt cho đỡ chói khi vị bác sĩ kia giơ một ngón tay trước mắt cô.
_ Nào giờ cô nhìn theo tay tôi nào! Thế….
Ánh mắt Giai Kỳ di chuyển lúc nhanh lúc chậm theo cử động tay của bác sĩ. Vị bác sĩ mỉm cười rất hiền, ghi chép gì đó vào quyển sổ trên bàn. Sau đó bà hỏi cô xem cô có bị buồn nôn không, có chóng mặt không, có cảm thấy tai bị ù không? Giai Kỳ đều lắc đầu với những câu hỏi của bà. Vị bác sĩ mỉm cười, bấm bút và tiến tới chỗ pha trà.
Bà lấy ra một gói trà gừng, xé ra rồi hòa vào cốc nước nóng, bê đến cho cô.
_ Uống chút trà gừng đi Giai tiểu thư! Cô nên nghỉ ngơi lại một đêm ở bệnh viện, sáng mai sau khi chúng tôi kiểm tra ổn cô có thể về nhà!
_ Cám ơn bác sĩ!
_ Đồ ăn nóng đang được chuẩn bị! Lát nữa sau khi xong sẽ có người mang đến tận phòng cho cô!
_ Vâng! Thật ngại quá ạ!
_ Không có gì! Cô nghỉ ngơi đi!
_ À…thưa bác sĩ! Không biết tình hình Trịnh bá và Ngô Lỗi sao rồi ạ?
_ Bọn họ không sao!
Thanh âm trầm thấp bất ngờ vang lên ngoài cửa phòng khiến cho Giai Kỳ giật mình. Thân hình cao lớn mạnh mẽ của Lôi Triệt như che kín cả ánh sáng hành lang. Ánh mắt có chút mệt mỏi và lo lắng nhưng vẫn quá mức thu hút của hắn nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt căng cứng và quai hàm siết lại, cho dù không cần đoán cũng biết hắn đang tức giận.
_ Lôi tiên sinh!
Vị bác sĩ lịch sự chào hắn và nhẹ giọng nói.
_ Tôi vừa khám cho Giai tiểu thư xong. Trước mắt là cô ấy không có gì nguy hiểm. Sáng mai chúng tôi sẽ kiểm tra lại một lần nữa, nếu như không có gì phát sinh tiểu thư có thể xuất viện!
_ Cám ơn bác sĩ!
Lôi Triệt âm trầm gật đầu. Vị bác sĩ cũng chào Giai Kỳ và bước ra. Giai Kỳ lịch sự đứng dậy, nhìn bóng áo trắng biến mất sau cửa ra vào.
Lúc bấy giờ, Giai Kỳ mới thở ra một hơi nhè nhẹ, ánh nhìn của cô dừng lại ở phía Lôi Triệt.
Sau đó, cô bình tĩnh nở một nụ cười…
Phản ứng của Giai Kỳ khiến cho Lôi Triệt kinh ngạc, hàng lông mày của hắn cau chặt lại, nhìn cô đặt tách trà gừng xuống bàn, thoải mái bước về phía bàn uống nước, mang một chiếc cốc thủy tinh đi rửa sạch sẽ, rồi lấy giấy khô lau sạch.
Thanh âm nhẹ nhàng của Giai Kỳ vang lên, êm ái như một cơn gió.
_ Ngồi xuống ghế đi! Em pha cho anh một cốc trà gừng, nhìn anh có vẻ lạnh!
Tiếng thìa bạc lách cách trong cốc thủy tinh, mùi trà gừng thơm phức bung tỏa trong không gian. Giai Kỳ nhấc chiếc thìa bạc ra, quay người bê cốc thủy tinh đến cho Lôi Triệt.
Lôi Triệt nhìn dáng đi thoải mái, gương mặt điềm tĩnh và đôi mắt không có chút đờ dại nào của Giai Kỳ, thầm thở phào…Giờ hắn có thể thực sự yên tâm rằng cô không sao rồi!
_ Công việc ở London có mệt không?
Giai Kỳ đặt ly trà xuống bàn, nhẹ giọng hỏi hắn, giống như đang hỏi một người bạn cũ lâu ngày không gặp lại, phản ứng quá mức bình thản của cô khiến cho Lôi Triệt không ngừng hoài nghi…
_ Em….không phản ứng gì sao?
_ Không! À…thật ra cũng có chút đau! Anh biết đấy! Tên sát thủ đó tóm lấy cổ em bóp chặt, cảm giác như cổ em gẫy lìa ra vậy! Nếu như không có Ngô Lôi tới kịp lúc thì không phải mình em, kể cả Trịnh bá bá cũng không an toàn! Giờ thì ổn rồi! Lát nữa em phải qua cám ơn Ngô Lỗi nữa!
Giai Kỳ nhẹ giọng nói, vừa nói vừa cười, nhấp nhẹ ly trà gừng của mình.
Lôi Triệt siết những ngón tay vào nhau, hắn thở dài một tiếng….Cô là đang không hiểu, hay là đang cố tình không hiểu?
Có phải cô đang trêu đùa hắn đấy không?1
_ Tôi không hỏi về việc đó….tôi muốn hỏi, sau tất cả những chuyện đã xảy ra….Em không phản ứng gì sao?
_ À….Ha ha…
Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn hắn, rồi như nhận ra điều gì đó, cô bật cười. Tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ vang lên, lại khiến Lôi Triệt giật mình.
Sau đó cô đặt ly trà xuống bàn, thong thả gác đôi chân dài lên nhau, đôi mắt cô bình thản nhìn vào Lôi Triệt, cái nhìn rất nữ tính và dịu dàng, nhưng lại mang một dáng vẻ xa cách khó nắm bắt.
_ Thế theo anh thì em phải làm gì? Giận dữ ư? Gào khóc ư? Lăn đùng dưới đất ăn vạ? Hay bay tận đến London để cãi nhau tay đôi với anh? Hay lại uống thủy ngân tự tử?
Câu hỏi của Giai Kỳ khiến Lôi Triệt cau chặt mày lại….cho dù lúc này cô rất bình tĩnh, nhưng dáng vẻ bình tĩnh này của cô, khiến Lôi Triệt cảm thấy rất lạ…
_Đâu phải lúc nào nhẩy dựng lên cãi nhau, ầm ĩ mọi chuyện lên thì mới là cá tính, mới là giải quyết được vấn đề đâu? Người lớn cả rồi! Thì đừng làm những trò trẻ con nữa!
Giai Kỳ vuốt nhẹ mái tóc của mình, đôi mắt tĩnh lặng của cô nhìn về phía khung cửa sổ…Cảnh đêm ở phía xa đẹp đến nao lòng người, in lên đôi mắt phượng của cô còn đẹp đẽ hơn…
_ Chuyện trắc trở ngày hôm nay xảy ra không ai mong muốn! Cũng may là không ai gặp chuyện gì quá nguy hiểm, chỉ có Ngô Lỗi bị thương! Anh nên tới thăm cậu ấy và Trịnh bá…Nhưng trước tiên, thì em muốn nói một chuyện với anh!
Giai Kỳ quay người nhìn về phía Lôi Triệt…Ánh mắt dứt khoát của cô khiến Lôi Triệt cứng người, hắn ngừng thở chờ đợi cô lên tiếng….nhưng cuối cùng thì Giai Kỳ lại bật ra cười…
_ Ha Ha Ha….!
Giai Kỳ gập người xuống cười, bàn tay cô vuốt mái tóc mềm mại lên, cử chỉ gợi cảm có chút bất cần khiến Lôi Triệt siết ngón tay lại…
_ Đến bây giờ lại không biết dùng từ nào mới đúng cho mối quan hệ của anh và em…Đúng là…chẳng biết gọi là cái gì mới đúng? Từ bỏ? Kết thúc hợp đồng? Hay chia tay! Anh muốn chọn từ nào?
_ Giai nhi?
Lôi Triệt giật mình nhìn cô, hắn trầm giọng lên tiếng, lại bị Giai Kỳ ngăn lại.
_ Không! Nghe em đã nào!
Giai Kỳ giơ tay lên, sau đó cô nắm tay lại, chỉ về phía Lôi Triệt, dứt khoát nói.
_ Lôi Triệt! Ngày ngày giờ ngày giây phút này! Em bỏ anh!
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng vô cùng cứng rắn của cô như một tiếng sét giữa trời quang, Lôi Triệt ngỡ ngàng nhìn Giai Kỳ thoải mái đứng dậy, thong thả nhìn về phía hắn.
_ Đừng nói gì cả, để em nói cho! Em không được quyền bỏ tôi vì tôi đang nắm sự nghiệp của em trong tay! Ừ….Nhưng em chẳng quan tâm! Ngày hôm qua em gửi đơn nghỉ việc tới CHARM rồi! Từ năm sau em sẽ chính thức dừng làm việc ở CHARM! Vậy nên anh sẽ chẳng thể động gì tới sự nghiệp của em cả!
Giọng nói nhẹ nhõm của cô xoáy vào tai Lôi Triệt, ánh mắt hoảng hốt của hắn nhìn Giai Kỳ chống một tay vào chiếc eo mảnh mai, giơ ra một ngón tay nữa, thong thả nói.
_ Thứ hai! Em không được quyền bỏ tôi vì tôi nắm an nguy của Hà gia trong tay! Anh biết không! Em cũng chẳng quan tâm! Em-chẳng-thèm-quan-tâm-nữa!
Cô nhún vai, bĩu môi đứng trước mặt hắn, vẻ mặt bất cần nói.
_ Em chán việc phải sống vì người khác rồi! Em sẽ sống vì bản thân của em! Số tiên anh chuyển cho em khá nhiều, em mang một nửa cho Thiên Ân, một nửa em mang trả cho Hà gia, coi như là chi phí họ đã nuôi dưỡng em những năm qua! Sau đó thì việc của anh với Hà gia là việc của riêng anh với Hà gia! Em không muốn dính líu vào nữa! Đây là cuộc sống của em! Em chán việc để nó bị chi phối vì đủ thứ trên đời rồi!
_ Và thứ ba!
Giai Kỳ giơ ngón tay ra, nhẹ giọng nói.
_ Em vừa cứu mạng chú của anh! Tức là hiện giờ em là ân nhân của anh! Em không cần anh phải báo đáp tiền bạc danh vọng! Em muốn mang cái ơn đó ra để đổi lấy sự tự do của em! Em biết anh là người trọng nghĩa khí, trọng danh dự! Người anh mang ơn anh sẽ trả lại gấp bốn năm lần, em hi vọng với em cũng thế! Từ ngày mai, em không muốn gặp anh nữa!
_ Giai nhi!
Lôi Triệt tức giận đứng dậy, dáng người mạnh mẽ của hắn lấn áp cả cô. Hắn giận dữ quát ầm lên.
_ Em không được phép làm thế! EM KHÔNG ĐƯỢC PHÉP!
_ Em vừa làm rồi đây thây!
Đối diện với sự giận dữ bất lực của Lôi Triệt, Giai Kỳ lại vô cùng bình thản, cô nhún vai và vung bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ giọng hỏi.
_ Anh làm gì em? Hủy vai diễn? Cắt show? Uy hiếp Hà gia? Hay chà đạp em trên giường?
Câu hỏi của Giai Kỳ khiến hắn cứng họng.
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ, hắn siết bàn tay lại….lần đầu tiên hắn cảm thấy thật sự…bất lực!
Đối diện với sự bình thản một cách lạnh lẽo của cô, Lôi Triệt bỗng cảm thấy toàn bộ quyền lực cũng như tiền bạc của hắn đều trở nên thật vô giá trị…Hắn không thể trói chân nổi một người!
Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt, nhìn gương mặt cao ngạo đẹp đẽ mà hoảng hốt ấy, nghe hắn khàn giọng khẽ nói.
_ Em….em yêu tôi!
_ Không! Em thích anh! Chứ không yêu anh!
Giai Kỳ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng của cô nhìn Lôi Triệt bất lực trước mắt, thoải mái nhún vai….
_ Em thích anh! Đúng! Em cũng từng nghĩ em có thể thử yêu anh….Nhưng em không thể!
_ Em cảm thấy mối quan hệ này quá sức mệt mỏi! Em cảm thấy bản thân mình không được tôn trọng! Em giống như một vật sở hữu bởi anh! Em là một con người, không phải là một con búp bê! Em không phải đồ vật để bất cứ ai trên đời có thể sở hữu!
_ Em sẽ không thoát khỏi tôi đâu! Không bao giờ!
Lôi Triệt vùng tới ôm chặt lấy Giai Kỳ, thanh âm hắn run lên, hắn siết chặt vòng tay lấy cơ thể cô, gắt gao nói.
_ Em nghe rõ chưa hả! Em không được rời đi! Em không được phép!
Giai Kỳ không giãy ra, cũng không phản ứng. Cô để yên cho hắn ôm, để yên cho bản thân bị siết trong vòng tay rộng lớn và lồng ngực ấm áp mạnh mẽ của hắn, nhẹ giọng hỏi.
_ Giữ một người không yêu mình ở bên cạnh! Anh có hạnh phúc hay không?
Câu hỏi của Giai Kỳ khiến vòng ôm của hắn lỏng ra, Lôi Triệt đờ đẫn nhìn cô, và cô bình thản nhìn hắn.
_ Ngày nào nhìn vào mắt em, anh cũng nhìn thấy sự lạnh nhạt, cũng nhìn thấy sự xa cách, nhìn thấy tình yêu nguội lạnh chưa từng có….Anh có hạnh phúc không?
Trong đôi mắt thâm trầm của Lôi Triệt lần đầu tiên có sự tan vỡ, hắn thảng thốt nhìn cô, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng không có tình yêu ấy!
Giai Kỳ vươn tay chạm lấy gò má của Lôi Triệt, bình thản và nhẹ nhàng vuốt nó trong bàn tay, dịu dàng nói.
_ Anh xứng đáng được yêu thương hơn thế mà!
Một câu nói ấy thôi, khiến cho Lôi Triệt run lên…
Lông ngực của hắn siết chặt lại, đau đến mức muốn kêu lên. Lôi Triệt run lên, bàn tay to lớn của hắn vội vã vươn lên siết lấy bàn tay cô, nắm chặt lại như nắm một giấc mơ sắp vuột mất, run rẩy nói.
_ Đừng….anh xin lỗi em! Anh xin lỗi em Giai nhi! Anh xin lỗi em!
Đối với Lôi Triệt, một lời xin lỗi nói ra với Giai Kỳ….cũng chính là mang hết toàn bộ danh dự đặt dưới chân cô!
Nhưng yêu thương nhất chính là phụ nữ, mà tàn nhất cũng chính là phụ nữ!
Giai Kỳ nhìn hắn, đương nhiên cô nhìn thấy cả nỗi đau trong mắt hắn. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt tan vỡ hoảng loạn của hắn, khiến cho trái tim Giai Kỳ run lên….
Cô quay đầu sang một bên, bàn tay của cô lạnh lùng kéo xuống, giật khỏi bàn tay hắn.
Lôi Triệt sợ hãi nhìn cô quay lưng đi….Lần đầu tiên hắn biết đến sợ, sợ đến mức….tê dại.
Và trong giây phút ấy, đầu gối hắn khụy xuống.
Lôi Triệt quỳ xuống trước mặt Giai Kỳ, ôm chặt lấy đôi chân cô…
Thanh âm của hắn không còn sự cao ngạo, cũng không còn sự mạnh mẽ và ngời ngời tự tin mà hắn vẫn sở hữu nữa, giờ hắn chỉ giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô đơn và lạc lõng.
_ Anh xin em mà….Giai nhi…..xin em cho anh một cơ hội nữa thôi….được không? Anh xin em….Anh…..anh không….không còn ai cả! Anh….không còn ai cả!1
Anh….thật sự rất….cô đơn!
Thanh âm nghẹn lại của Lôi Triệt vang lên….khiến cho lồng ngực của Giai Kỳ cũng thắt lại…
Cho dù cô không quay lại….nhưng cô biết….hắn đang khóc….!
Bàn tay siết chặt lại, Giai Kỳ nghiến răng….cô cố gắng quên đi cơn nhố buốt nơi lồng ngực mà cúi xuống….và mạnh mẽ gỡ đi cánh tay đang ôm chặt lấy chân mình ra….và bước đi, không một lần nhìn lại!
Lôi Triệt quỳ ở đó, và cứ quỳ như thế…sững sờ nhìn Giai Kỳ bỏ đi!
Đôi mắt hắn mờ đi….sống mũi hắn cay xè và cổ họng tắc nghẹn lại….
Trái tim của hắn tan vỡ….tan vỡ như thể 24 năm trước….khi hắn nhìn thấy cha mẹ mình bị giết ngay trước mắt….!
Nỗi đau bị bỏ rơi lần nữa lại ùa về, khiến trái tim đầy sẹo dọc ngang của hắn lại bị đâm một vết chí mạng…
Đau!
Đau đến thấu xương tủy….!
Lôi Triệt ôm lấy ngực mình, nhịp thở tắc nghẹn bật ra như một tiếng khóc….và trong cơn nghẹn ngào ấy….hắn khàn giọng thốt lên…
_ Giai nhi….Anh….yêu em!
****
Xin hãy tặng cho Kỳ Kỳ một lượt theo dõi tài khoản biểu dương con ong chăm chỉ ngày nào cũng thức tới 12h đêm viết 02 chap truyện này