Ánh mắt của Lôi Triệt ghim sâu vào cô bằng ánh nhìn sâu thẳm, mạnh mẽ, khao khát và nụ cười nửa miệng tà mị ấp ủ biết bao ý nghĩa của hắn….
Giai Kỳ đến thở cũng không dám thở mạnh….sao mà tự nhiên cô lại nằm trên giường của Lôi Triệt thế này nhỉ...?
Khoảng mười phút trước...
Giai Kỳ vươn vai cánh tay mỏi nhừ, tiếng các khớp xương kêu khục khục làm cho tai cô ong ong cả lên, kèm theo một cái ngáp muốn sái cả quai hàm. Nước mắt ứa ra trên khóe mi nhòe nhoẹt, biểu hiện rõ ràng ràng là cô đã buồn ngủ lắm rồi!
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ cho dù buồn ngủ díp cả mắt, vừa buồn cười vừa thương. Bàn tay hắn vươn tới nâng đường cằm xinh đẹp của cô đang tựa trên bụng hắn lên, âm yếm nói.
_ Em buồn ngủ lắm rồi…
Giai Kỳ đảo mắt với hắn, nhoẻn miệng cười phì một cái…Lôi Triệt dịu dàng kéo cô lên.
_ Nào…nghe anh, lên đây nằm đi!
_ Thôi….
Giai Kỳ dài giọng từ chối, đã là lần thứ ba trong vòng 10 phút vừa qua cô từ chối hắn rồi, mặc cho đôi mắt của cô sắp sửa sụp cả xuống rồi nhưng cô vẫn cứ bướng bỉnh không chịu nghe lời hắn.
_ Sao không?
Lôi Triệt cau mày, thanh âm của hắn tuy rằng rất dịu dàng, nhưng lại xen chút gì đó cứng nhắc…đúng là chất giọng của mấy vị đại gia mỗi lần không vừa lòng cái gì đấy…!
_ Em lên đó nằm sao mà anh nghỉ ngơi được! Anh ngủ đi! Anh ngủ rồi thì em mới yên tâm!
Giai Kỳ bĩu môi trả lời, khiến cho Lôi Triệt cười khổ trong lòng…
Bé con của hắn làm sao biết được hắn giờ khỏe như...trâu ấy! Có đau yếu bệnh tật gì đâu... Có điều hắn diễn cho cô xem để lấy lòng thương hại của cô thôi!
Lôi Triệt vuốt ve gò má mềm mại của Giai Kỳ, những ngón tay thích thú cảm giác làn da mềm mại như lụa của cô...
_ Nhưng không có em thì anh lại không ngủ được!
Giai Kỳ nhìn dáng vẻ làm nũng của hắn...Tự hỏi rút cuộc ai đã làm hắn trở thành con người như thế này? Chẳng còn thấy chút cao cao tại thượng, ánh mắt sắc lạnh, thái độ lãnh cảm lúc đầu nữa...Giờ hắn trở nên phụ thuộc quá vào cô mất rồi!
_ Lên đây với anh, nằm cạnh anh...Được không?
Lôi Triệt lách người qua một bên, để dành riêng cho cô một khoảng trống thênh thang cho cô nằm thoải mái. Giai Kỳ nhìn chỗ nằm ấm áp bên cạnh ấy, rồi nhìn vào người đàn ông quá mức tuấn mỹ bên cạnh, cơ ngực ẩn ẩn hiện hiện sau chỗ khoét nơi cổ áo, làn da khỏe mạnh nam tính...tự dưng lại tự làm cho trái tim mình đập loạn nhịp.
Lôi Triệt vỗ vỗ vào chỗ nằm trống trải, ánh mắt quá mức có mị lực của hắn nhìn cô, thanh âm trầm thấp gợi cảm như hơi rượu vang quá mức quyến rũ...
_ Lại đây bên anh...
Giai Kỳ cắn môi, cô đắn đo muốn cưỡng lại trước sức hấp dẫn quá mức của hắn, nhưng Lôi Triệt quả thực là một bá tước ma cà rồng vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, sự thu hút không hề phô trương nhưng vô cùng chí mạng ấy khiến cho cô chẳng thể khước từ...
Nhất là khi hắn lại ngọt ngào mà nói với cô...
_ Mấy đêm nay không có em bên cạnh, chẳng đêm nào anh ngủ được....Hôm nay...em đừng đi được không?
Lôi Triệt đã nói đến như thế rồi, Giai Kỳ cũng chẳng còn cách nào, nhất là trước ánh mắt quá đỗi mong chờ của hắn...
Thế nên mới ra cơ sự thế này...
Giai Kỳ len lén hít thở, chỗ nằm của cô còn vương hơi ấm của hắn, còn vương cả mùi xạ hương đặc trưng. Đối diện với lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, Giai Kỳ cảm thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết, hơi thở nam tính cứ chầm chậm vờn nhẹ lấy làn da nhạy cảm của cô...còn có tiếng nhịp tim trầm ổn tĩnh lặng mà mạnh mẽ của Lôi Triệt.
Lôi Triệt đột nhiên ghé sát vào cô, thân thể to lớn của hắn như một bức tường đồng vững vàng chắn trước mặt cô, bàn tay nhỏ nhắn của Giai Kỳ theo phản xạ vội vã đưa lên chặn lồng ngực của hắn tiến sát gần hơn...
Bàn tay Lôi Triệt nhẹ nhàng vươn lên, nắm lấy những ngón tay nhỏ nhắn của cô...chầm chậm nhét những ngón tay nhỏ nhắn của cô vào lồng ngực của mình.
Giai Kỳ đỏ ửng mặt, bối rối muốn rụt tay lại, nhưng bàn tay của Lôi Triệt giữ rất chặt, làn da ấm áp và nhịp trái tim đập quen thuộc ấy khiến cho Giai Kỳ quên mất cả việc hít thở...
Lôi Triệt ghé sát vào cô, thanh âm trầm ấm của hắn vang lên, len vào trái tim cô êm đềm...
_ Đây là nhịp tim của người đàn ông đang yêu em đấy...!
Những ngón tay của Giai Kỳ co khẽ lại, chạm vào lồng ngực của hắn...Nhịp tim mạnh mẽ ấy ngày hôm nay...suýt chút nữa cô đã không còn bao giờ được nghe thấy nữa...
Cảm giác mơ hồ sợ hãi len vào lồng ngực, cô vội vàng nép sát vào hắn...
Chưa bao giờ cô thấy sợ mất hắn đến lúc này...
Bàn tay cô dịu dàng vuốt ve lồng ngực hắn, nơi trái tim của hắn đang đập ngày một gấp gáp hơn...và đôi môi cô khẽ tiến sát lại...
Chầm chậm đặt lên lồng ngực ấy một nụ hôn vội...!
Ngay khi Giai Kỳ nhận ra cô vừa làm một hành động táo bạo biết bao, thì đôi môi cô đã gắn lên lồng ngực ấm áp ấy rồi…
Vội vàng lùi lại, gò má của cô chẳng ai hun đúc cũng nóng bừng cả lên. Cô nhìn Lôi Triệt đang hết sức ngỡ ngàng, vội vàng chống chế.
_ Em…em không cố ý…
Nhưng ngay lập tức, cơ thể cô được vòng ôm mạnh mẽ của hắn khít khao bao chặt lại, Giai Kỳ sợ điếng người theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng lại sợ nhỡ làm hắn đau nên lại không dám phản kháng mạnh, cứ thế nằm im cho hắn ôm.
Đôi môi của hắn vờn lên đỉnh đầu cô, tiếng cười của hắn mang theo một luồng khí lành lạnh phả lên đỉnh đầu cô…
_ Em đúng là chẳng bao giờ khiến anh hết ngạc nhiên…!
Giai Kỳ bị nhốt trong lồng ngực ấm áp của hắn, trong đầu cô ong ong không hiểu ý tứ của Lôi Triệt, chỉ thấy bàn tay hắn nhẹ nhàng chầm chậm vuốt dọc sống lưng cô, dần dần lướt lên cánh tay cô, rồi kéo cô gần hơn vào mình…
Giai Kỳ giật mình ngước mắt nhìn hắn, lập tức rơi tõm vào đáy mắt sâu hút hồn của hắn…
Ánh mắt càng ngày càng lộ rõ sự yêu chiều của hắn, giống như thể hắn có thể vì cô mà làm tất cả….
Trái tim Giai Kỳ đột nhiên đập mạnh lên…
Thịch!
Hỏng rồi….!
Trái tim cô đập nhanh quá! Cứ thế này Lôi Triệt sẽ nghe thấy mất…!
Cô hít một hơi thật sâu, còn không dám thở mạnh, bất chợt đôi môi của Lôi Triệt tiến gần tới…
Và trong giây phút, hắn dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô…
Trái tim Giai Kỳ cũng vì thế mà sững lại….
Rồi thanh âm ấp áp của Lôi Triệt vang lên, giống như một dòng nước ấm lặng lặng chảy vào trái tim của Giai Kỳ…
_ Em mệt cả ngày rồi, ngủ đi….Anh ôm em!
Giai Kỳ cắn chặt môi….ánh mắt cô trở nên xao xuyến, cô chưa bao giờ thấy Lôi Triệt dịu dàng như thế này….
Nhưng cũng chưa từng bao giờ….cảm thấy ở bên hắn…. lại an tâm thế này…!
Vòng tay của Lôi Triệt to lớn và ấm áp, Giai Kỳ thế mà chui tọt vào trong lòng hắn, yên lành nhắm mắt lại….
Giấc ngủ dịu dàng như cánh bướm, chập chờn bay tới….
****
Người con gái trong lòng đã tiếng thở đều đặn vang lên dịu dàng và ngoan ngoãn….Lôi Triệt ngắm Giai Kỳ gục đầu trên lồng ngực hắn mà ngủ ngon lành, trên khóe môi bạc tình ấy hiện lên nét cười yêu chiều quyến luyến.
Dịu dàng hôn nhẹ lên trán cô, sợ làm cô tỉnh giấc….Lôi Triệt khéo léo như một con mèo…à không, với thân hình to lớn của hắn, phải là một con báo đen mới đúng!
Hắn lách người rời khỏi giường, êm ái tới mức còn không làm Giai Kỳ tỉnh giấc. Đặt cô nằm yên lành trên gối, hắn từ từ nhẹ nhàng bước ra, ánh mắt còn luyến lưu ngắm nhìn thần hình mềm mại ngủ vùi trên giường…
Lôi Triệt nhẹ nhàng mở cửa phòng, rồi bước ra ngoài….
****
Căn phòng trên khu vực VIP vẫn còn sáng đèn, Lôi Triệt thong thả bước tới, dường như người bên trong vẫn còn thức….Hắn cũng đoán là đang chờ hắn.
Lôi Triệt giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào…
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên….
_ Chú Trịnh! Là con! Triệt nhi đây ạ!
_ HỨ!
Lão Trịnh nhìn thấy Lôi Triệt bước vào, bĩu môi quay phắt vào bên trong, giả vờ không nhìn thấy. Dáng vẻ trẻ con của ông khiến Lôi Triệt vừa buồn cười vừa khó xử, hắn tiến tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
_ Đi ra! Đi ra!
Lão Trịnh xua xua hắn như đuổi một con ruồi, ánh mắt cau có không thèm liếc hắn lấy một cái…
_ Chú Trịnh! Con biết con sai rồi mà! Chú còn định giận con đến bao giờ nữa?
Lôi Triệt trưng ra bộ mặt khổ sở hỏi ông, Lão Trịnh hứ một tiếng rõ to, rồi giận dỗi nói.
_ Con lúc nào cũng bày đủ trò lừa gạt Giai Kỳ! Con bé tội nghiệp hôm nay sợ đến mức suýt ngất! Ta biết thừa hôm nay con lên đây là để lấy lòng ta, sợ ngày mai ta tìm con bé nói hết chuyện xấu của con chứ gì! Đừng có nghĩ ta dễ bị mua chuộc!
Lão Trịnh lớn tiếng nói, dường như vẫn còn hậm hực tức tối về chuyện Lôi Triệt quan hệ với Hà gia lắm, ông không thèm nhìn mặt hắn, nằm thẳng xuống giường trùm chăn lại.
Lôi Triệt thở dài lắc đầu, hắn nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, thì thầm với ông…
_ Chú Trịnh! Chú nghĩ con là kẻ tuyệt tình thế sao? Chỉ vì lo cho bản thân mới lên đây thăm chú sao? Mấy lần con tới chú đều đuổi con về…ngày hôm nay chú cũng đuổi con…định giận con đến bao giờ nữa!
_ Thế còn con! Định lừa con bé đến bao giờ nữa!
Lão Trịnh bỏ chăn ra, lớn tiếng quát Lôi Triệt. Ông cau mày nhìn hắn, cao giọng liến thoắng.
_ Đừng tưởng ta không biết con đang làm cái gì đằng sau lưng con bé! Con điều tra ra được người đàn bà đó rồi đúng không?
_ Vâng! Hôm nay Kính Hàm và Lam Nghi đã điều tra ra chỗ ở của cô ta!
Lôi Triệt lập tức trở nên rất nghiêm túc, nhắc đến chuyện này, gương mặt của hắn lại chẳng khác gì Lôi tiên sinh khó gần thường ngày!
Lão Trịnh nhìn hắn, nặng nề thở dài…
Ông ngồi dậy, nhìn sâu vào ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt, từ tốn hỏi.
_ Triệt…Ta hỏi con…con đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu chuyện này chỉ cần có chút sơ xảy…thì hậu quả….không thể lường được đâu! Không cẩn thận….Giai Kỳ….sẽ không sống nổi đâu! Lôi Triệt!
****
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ và Vote choa Kỳ nha