Vẻ mặt tươi cười dương dương tự đắc của lão khiến Ảnh Nhất ẩn mình trên cây ngứa mắt vô cùng,vốn dĩ đang chờ Vương gia gọi lão ta vào mắng cho một trận,nhưng chờ mãi gần một canh giờ cũng không thấy động tĩnh gì.Chẳng lẽ Vương gia thật sự xem loại tiểu thuyết đường phố đó?? hình tượng chiến thần sát phạt quyết đoán của Mộ Dung Huyền trong lòng Ảnh Nhất thoáng cái liền xuất hiện vết nứt.
Mộ Dung Huyền ghi chép kín cả hai tờ giấy trắng,khép lại tiểu thuyết gác bút lên khay,nội dung trong cuốn truyện vừa rồi khiến y nhớ lại hành động của thiếu niên với mình.Dẻo mồm dẻo miệng y hệt hồ ly tinh vậy,bất chợt khoé môi có chút cong lên.Thảo nào gan lại lớn như vậy,hoá ra là bắt chước trong tiểu thuyết!!
Y tự cho là đúng,định bụng lát nữa sẽ khen thưởng quản gia đồng thời phái ông ta đi thu gom thêm một ít nữa,đối với loại tiểu thuyết và long dương đồ ướt át này đột nhiên nảy sinh hứng thú vô tận,hoá ra khi yêu nhau lại làm được nhiều điều đến thế.
Mắt đảo qua đống tiểu thuyết còn lại trong sọt,nhịn không được đưa tay cầm lên lật xem...vậy là đến khi bầu trời tới đen và lấp lánh sao,Mộ Dung Huyền mới từ trong thư phòng khoan thai bước ra ngoài,khuôn mặt lạnh băng thái độ nghiêm cẩn đứng đắn tựa như bàn chuyện quốc gia đại sự.
Lý quản gia thấy vậy càng đắc ý hơn,thấy chưa!! lão đây hiểu tâm tư Vương gia hơn đám nam nhân đầu gỗ các ngươi nhiều.
Ảnh Nhất tuy chướng mắt nhưng không thể làm gì khác hơn,đành nuốt trôi cục tức vào bụng âm thầm tìm cơ hội giáo huấn lão già trơ trẻn này.
Sau một lúc lâu,giọng nói lạnh băng của Mộ Dung Huyền vang lên trước cửa thư phòng vắng lặng "Lý quản gia! bắt đầu từ ngày mai lập tức huy động lực lượng ngầm trong phủ ra ngoài mua sách,nội trong bảy ngày phải thâu tóm toàn bộ Long Dương đồ và tiểu thuyết nổi danh khắp kinh thành về đây cho ta,ngoài ra nói với bọn họ rằng nếu ai có sách hay cống nạp cho Vương phủ ta...thì bản vương sẽ trọng thưởng 5 lượng bạc một quyển,nhớ...lựa chọn cho kĩ càng"!
Hai tay chắp sau lưng,cặp mắt sắc bén tựa như đại bàng trên bầu trời cao,nếu y không nói ra những lời vừa rồi bọn họ còn nghĩ có phải đang bàn chuyện quân sự hệ trọng gì nữa hay không!!
Nếu mỗi ngày y đều thay đổi cách theo đuổi thiếu niên,cuồng nhiệt kích thích hay bá đạo xâm chiếm thì có phải thiếu niên sẽ càng vui vẻ hơn? Mộ Dung Huyền sung sướng nghĩ thầm.
Lý quản gia vội vàng cung kính đáp lời rồi lui xuống,khoé miệng khẽ run đã bán đứng ông ta, không ngờ Vương gia lại chủ động ra lệnh cho ông đi thu mua sách,như vậy xem ra ngài ấy đã học hỏi được tinh túy trong đó rồi...lập tức thấy chủ ý ban đầu qủa không sai mà.Phải tiếp tục cố gắng!
Ảnh Nhất trú trên cây mà khuôn mặt nghệch ra, ba chữ "không thể tin" hiện rõ trên mặt hắn,dõi theo bóng lưng lướt nhẹ trên mây của lão già kia cũng đủ hiểu được tâm trạng lão đang cực kì phấn khích.
.....
Ly trà hoa cúc trên tay cậu đã cạn đến đáy,để lại trên bàn,ánh mắt nhìn về khoảng không mà đăm chiêu trầm ngâm hồi lâu.Lần nào hai người cá nước thân mật thì trời đều đổ mưa to,này phải chăng qúa mức trùng hợp rồi hay không?
Suy nghĩ mãi nhưng chẳng thể hiểu nổi đành buông xuôi,kệ đi,dù sao cũng không tổn hại đến ai.
Đúng lúc này tiếng của tiểu mai vang lên,cắt ngang mớ hỗn độn trong đầu Mễ Lạc Tranh,cậu mỉm cười hỏi "Lại muốn nói gì đây?"
"Công tử,người thực sự muốn trở về Hàn phủ trùm khăn hỷ cho đại tiểu thư sao?rõ ràng ghét người giờ lại giở trò này...e là có mục đích riêng a!" tiểu mai nhíu mày hỏi.
"Sợ gì chứ! một đám tiểu nhân a dua nịnh bợ mà thôi,còn không phải thấy công tử nhà ta lật ngược tình thế, nên cố tình muốn kéo gần quan hệ hưởng tiếng thơm hay sao?" tiểu xuân vừa bóc vỏ quýt vừa bĩu môi nói.
Dạo gần đây kinh thành ai ai cũng dần hiểu rõ được mối quan hệ giữa cậu và Nhiếp Chính Minh Vương,sáng nào Vương gia cũng đích thân hầm canh gà và tổ yến, mang sang cho vị công tử nhà Từ gia kia,còn tặng thêm biết bao nhiêu lễ vật trân bão hiếm có.Nói bọn họ không can hệ gì ai mà tin nổi!!!
Thời tiết lạnh không ảnh hưởng qúa nhiều đến tâm trạng thưởng hoa phẩm trà của Mễ Lạc Tranh,nhâm nhi song miếng bánh mật hoa cuối cùng thì nhẹ nhàng chép lưỡi một cái,lắc đầu thở dài nói "Ta biết,Hàn Mẫn Nguyệt xưa nay bản tính cao ngạo phách lối, ỷ vào Tần thị và phụ thân bao che mà hà hiếp khinh khi ta rất nhiều lần...nhưng nàng ta là một kẻ ngu,không có đầu óc,tách Tần thị ra chẳng khác nào ngươi đoạt mất quân sự quan trọng trong cuộc đời nàng ta...nay ta đã khôi phục thân phận tôn qúy,nàng ta lại rơi xuống vũng nước đục không đáy này...ngươi nghĩ với bản tính cao ngạo đó nàng ta sẽ cam tâm chịu trận sao?"
Tiểu mai thông minh,lập tức hiểu được dụng ý trong câu nói vừa rồi,chỉ sót tiểu xuân vẫn còn ngờ mặt chậm chạp chưa hiểu,mãi một lúc sau nàng ta mới bừng tĩnh đại ngộ mà hứng trí ghật đầu.
Mãi đến khi mặt trời lên cao chủ tớ ba người mới chậm chạp trở về phòng,lấy chìa khoá rồi đi đến khố phòng chọn chút lễ vật xuất giá cho Hàn Mẫn Nguyệt.Thân phận giờ đổi khác,nhưng thể diện vẫn phải chu toàn,huống chi chuyện Tần thị đã tạo nên một đợt sóng to gió lớn. Không biết có bao nhiêu kẻ mưu đồ bất chính ngoài kia ngo ngoe muốn tóm nhược điểm cậu,vì thế cho nên lễ vật nhất định phải sang trọng loá mắt,dù sao đến cuối cùng có giữ được chiếc ghế chính thê ở Định Vương phủ hay không còn phải xem số mệnh nàng ta.
Mễ Lạc Tranh tất nhiên không ngu mà lộ ra sơ hở cho người ngoài nắm thóp rồi.
Ngồi trên chủ vị cầm sổ sách kiểm kê lại một số lễ vật không cần thiết,sau cùng lược ra hơn mười cây trâm vàng ròng đính đá lưu ly,năm chiếc nhẫn điêu khắc bằng đá cẩm thạch xanh, một đôi vòng tay phỉ thủy và mười hai chiếc vòng cổ ngọc trai,toàn bộ đều được cất cẩn thận trong hộp gỗ mun.Lại sai hai người các nàng ôm thêm bảy thước gấm qúy đủ màu, nhìn thoáng qua thấy hẳn còn thiếu thứ gì đó,bèn từ trong đống hỗn độn lấy ra một bộ phấn trang điểm linh chi.
Vật này cậu có tận hai bộ,đều do Hoàng Đế ban tặng lúc tan cung yến,bản thân giữ lại một bộ là được rồi.
Lễ vật long trọng được đưa tới phủ Quốc Công, Hàn Duyệt tuy bất mãn nhưng cũng phải công nhận là qúa mức hậu đãi.Lão không ngờ cậu sẽ rộng lượng như vậy,vô cùng hài lòng với sự tức thời này.
Mộ Dung Huyền cũng được mời tới tham dự,khi vừa thấy thiếu niên định qua đó tâm sự thì đã bị bốn huynh đệ Từ gia chạy trước chắn ngang. Bọn họ vây thiếu niên vào giữa,hoàn toàn không chừa ra lỗ hổng nào.Mễ Lạc Tranh từ đầu chí cuối đều luôn chú ý động tĩnh bên này,che miệng phì cười một tiếng rồi dắt theo hai nha hoàn vào trong nội trạch trùm khăn hỷ cho Hàn Mẫn Nguyệt.
Theo lí nên là Tần thị,nhưng ai bảo bà ta thần trí mơ hồ điên loạn làm chi?
Mái tóc đen mượt của nàng ta được cậu chăm chút tỉ mỉ đan cuộn rồi vấn lên cao,cài bộ diêu cánh bướm bằng vàng ròng rồi đeo vòng tay,nhẫn cho nàng ta.Trang sức cậu tặng toàn bộ đều là hàng thượng phẩm tinh mỹ,đeo vào lại thêm cao qúy đẹp đẽ.
Hàn Mẫn Nguyệt nhìn dung nhan như hoạ của cậu mà căm hận đến ngiến răng,tên tiện nhân này mới ngày nào còn thấp hèn khóc lóc,nay lại dùng sắc câu dẫn Nhiếp Chính Minh Vương rồi leo lên cành cao làm phượng hoàng!! trang phục của nàng rõ ràng đỏ rực đến thế, nhưng nhìn thế nào vẫn kém hơn lam y thanh nhã không chút hoa văn nào kia.
Mễ Lạc Tranh cảm nhận rõ ràng ánh mắt ác ý của nàng ta,nhịn không được nhẹ giọng hỏi "Ngươi hận ta lắm đúng không?"
Nàng ta nghe song gương mặt trắng bệch không chút ý cười,mí mắt khẽ run cười khổ nói "Hận? ta hiện tại còn đủ tư cách hận ngươi sao? Hàn đại công tử cao qúy như vậy..mà bản thân ta...cả quảng đời còn lại chị có thể thấp thỏm lo âu mà sống...Hàn Nhạc Y...ngươi nói xem...ta phải làm sao bây giờ...." Hàn Mẫn Nguyệt đột nhiên ôm mặt khóc nức nở,bả vai không ngừng run rẫy.
Chân mày thanh tú cau lại,ánh mắt nhìn chắm chắm vào vị tân nương đang khóc nức nở trước mặt mình,từ tận sâu trong kí ức lần mò được hình ảnh tiểu cô nương một tuổi trong váy hoa màu hồng phấn,đưa cho nguyên chủ một viên kẹo đường.
Khi ấy nàng đáng yêu thiên chân vô tà biết mấy? rõ ràng bọn họ đã từng thân thiết như vậy,vì sao đến cuối cùng lại trở mặt thành thù đánh giết lẫn nhau??
Nếu như năm đó Tần thị làm từ mẫu thực sự, chăm chút yêu thương thì mọi chuyện đã không đi xa đến nhường này,nhưng tiếc rằng qúa khứ đã qua vĩnh viễn như bọt nước nhỏ hoà vào cơn mưa to lớn.Nàng ta tuy đáng thương nhưng tội nghiệt vẫn còn đó,Mễ Lạc Tranh chỉ là thay trời hành đạo trả mọi thứ trở về nguyên bản mà thôi.
"Hôn sự của ngươi là do phụ thân sắp đặt,ta vốn dĩ chẳng hề tham dự,ngẫm lại mà xem từ nhỏ mẫu thân các người đối sử với ta ra sao thì sẽ rõ!...cuộc sống sau này tự bản thân ngươi lo liệu lấy,chúng ta vốn dĩ đã không chung đương hà tất làm khó nhau mà chi? cả hai đều là đích tử tiểu thư chính thất tôn qúy...Hàn Mẫn Nguyệt đến tột cùng lí do ghét ta là vì sao? "
"Ta..." hai tay đặt trên đầu gối bám chặt vào vạt váy,chính nàng ta cũng không rõ ràng lí do ghét cậu là vì cái gì!
Mễ Lạc Tranh buông mi thở dài một tiếng,suy cho cùng nàng ta vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa trưởng thành mà thôi,ở hiện đại là vừa vào lớp 10 tuổi xuân phơi phới.Nào giống như cổ đại, 15 tuổi đầu đã phải tính chuyện hầu chồng sinh con!!
Chỉnh lại mái tóc cho nàng ta một chút,nhàn nhạt nói "Định Vương ghét nhất nữ tữ hẹp hòi yếu đuối....ngươi lại xinh đẹp,về sau nếu thông minh thức thời vẫn sẽ có được cuộc đời phú qúy.Đừng để tâm đến đám tì thiếp thấp kém kia làm gì...ngươi là chính thê do Định Vương hạ sính cưới hỏi đường hoàng,trên đầu các nàng là ngươi,chỉ cần chuyên tâm hầu hạ sớm sinh hài tử,bảo hộ chiếc ghế chính thê cho tốt...mới là điều ngươi cần nhất lúc này."
Phiền chế ưu thương và phẫn hận trong mắt nàng ta dao động mãnh liệt,không rõ cảm xúc ngước đầu nhìn về phía Mễ Lạc Tranh.Rất nhanh khoé môi liền cong lên,run rẫy nói "Nhạc Y...đa tạ ngươi!"
Hoá ra ngay từ đầu nàng ta đã sai rồi,Phượng hoàng dù thấp kém thế nào vẫn sẽ có ngày niết bàn trọng sinh.Thủ đoạn cao thâm bậc này nàng ta làm sao sánh bằng??
An phận ngồi để cậu rửa mặt chỉnh trang lại dung nhan đầu tóc,sau cùng là trùm khăn hỷ lên cầm tay nàng ta dìu ra giao cho Hàn Mẫn An đang đứng đợi trước cửa coi như hoàn thành nghi thức.
Đệ đệ thân sinh cõng tỷ tỷ bước vào trong kiệu hoa,từ ngày mất đi Tần thị hai tỷ đề Hàn Mẫn Nguyệt tựa như thay da đổi thịt,bản tính tốt hơn trước kia ghấp bội.Ngay cả Hàn Duyệt cũng nhận thức rõ những điều dạy bảo sai trái trước kia của Tần thị.
Đứng trước cửa nhìn đám người Định Vương cưỡi ngựa giống trống khua chiêng rước dâu, cảnh tượng váy áo đỏ thẩm ấy khiến cậu thổn thức trong lòng,không biết khi nào bản thân mới có thể đường hoàng gả đi như vậy?
"Nhạc Y là đang suy tư điều gì? chia sẽ để bản vương chung vui được không?" Một giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên bên cạnh,Mễ Lạc Tranh thoáng giật mình,xoay lưng nhìn về phía Mộ Dung Huyền không biết đã tới từ lúc nào, sau đó thản nhiên giở giọng trêu ghẹo "Thoát được bốn người biểu ca rồi? bọn họ để chàng đi dễ dàng vậy sao?"
Mộ Dung Huyền đứng yên nhìn thiếu niên dung mạo như hoa trước mặt,cậu cong mắt cười khiến nốt ruồi lệ chí trở nên sinh động hơn rất nhiều,giai nhân như tửu nhịn không được đưa hai tay áp vào gò má phấn nộn của thiếu niên.
Cậu luôn mang đến cho y niềm vui và hạnh phúc bất ngờ,khiến y biết được tình ái thế gian vui vẻ đến nhường nào.
Mọi người xung quanh và dân chúng ngưỡng mộ nhìn hai người,đến khi đám người Từ Mộ tìm tới thì chứng kiến tràng cảnh hồng phấn này.Nhiếp Chính Minh Vương ôn nhu thâm tình mà ôm lấy biểu đệ vào lòng,ánh mắt lấp lánh chứa đầy yêu thương ấy không thể nào làm giả được!
Khiến họ trong phút chốc quên đi lời dặn của Tổ phụ,không nỡ phá tan ngữ cảnh hạnh phúc này.Mọi thứ xung quanh lắng đọng,nhường chỗ cho đôi bích nhân giống như uyên ương hồ điệp,có đôi có cặp sát cánh bên nhau.