Y không hề nghĩ rằng đời này của bản thân có thể được gặp lại thiếu niên lần nữa,là người thật ngoài đời và có thể chạm đến chứ không phải hằng đêm nằm mơ tưởng nữa.Đưa tay sờ lấy khuôn mặt cậu rồi khẽ ngiêng qua ngiêng lại, liếc ngang liếc dọc từ trên xuống dưới,trong lòng thầm nghĩ toàn bộ ngũ quan tinh sảo này đúng là khắc hoạ ngày càng chân thực rõ nét, nhưng sao vẫn chẳng thể linh động giống như trước kia? nó thiếu sức sống và nhợt nhạt một cách yếu ớt kì lạ.
Thế nhưng chỉ cần gỡ lấy chiếc mũ len trên đầu kia thì mọi chuyện sẽ khác,nhưng y lại không hề làm thế.Bỗng nhiên nhớ tới đứa nhỏ mình vừa thấy kia,trái tim nhói lên từng hồi đau đớn kịch liệt,ngay cả con trai cũng sinh cho người ta rồi, y cần gì phải tự mình đa tình rồi mang nặng đau thương chứ? có ích sao? thương cảm cũng chẳng thể xoá đi vết thương và từng hồi qúa khứ đau khổ....những thứ y đã và đang trải qua cậu vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu...kẻ ngoại tình xứng đáng để thương hại sao? không! tuyệt đối không thể nào!!!
"Xem ra cái tên gian phu kia không thoả mãn được hạng người d*âm đảng như cậu nhỉ? vừa chạm một chút thì đã lập tức động tình mặc người chà đạp? công phu trên giường yếu tới vậy sao? " buông tay,ngữ điệu y âm dương quái khí khinh thường nói.
Mễ Lạc Tranh nằm nghiêng trên gối khẽ chớp mi rũ mắt,cố che giấu đi ưu thương tưởng chừng hoá thành thực chất có thể rơi xuống bất cứ lúc nào,đối mặt với lời chất vấn của nam nhân cậu thật im lặng hồi lâu, khẽ nắm lấy chăn ngồi dậy đối với y lộ ra một mạt tươi cười mà vặn hỏi ngược lại "Phải không? tự tin đến vậy a?"
Thượng Quan Cảnh thấy bộ dáng tươi cười vô sự này lửa giận trong lòng càng hoả tốc tăng cao,bị y sỉ nhục như vậy cậu ta không thấy mặc cảm xấu hổ sao? còn cười tươi như vậy? đùa cái gì thế?
"Tôi suýt nữa thì quên mất...lần đầu tiên là cậu chủ động trèo lên giường quyến rũ tôi,đối với hạng người dễ dãi như cậu thì cần gì quan tâm tình cảm chứ? chỉ cần thoả mãn được cái thân đói khát cầu giống này thì bất cứ ai cậu có thể lên giường với họ?....Thượng Quan Vân đứa nhỏ này xem ra là nghiệt chủ--"
Hai âm cuối còn chưa kịp phát ra thì bên má trái đã ngay lập tức nhận lấy một cú tát trời giáng mạnh bạo,da mặt tê rần đầu quay hẳn sang một bên,hai mắt tiếu dung và tràn ngập không thể tin tưởng nhìn thẳng về phía cậu,vuốt nhẹ lên gò má vừa bị tát cười gằn hỏi"Cậu dám đánh tôi?"
Thiếu niên thân thể ốm yếu đơn bạc,khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt mà mấp máy môi,giống như muốn mở miệng giải thích gì đó nhưng lại bị một thứ vô hình ngăn cản thốt chẳng nên lời.Hai tay nắm chăn khẽ siết,cố tỏ vẻ mạnh mẽ kiên định nói "Anh có thể đánh tôi chửi tôi hay thậm chí là sỉ nhục tôi,nhưng anh tuyệt đối không thể nguyền rủa xúc phạm con trai tôi!"
"Không thể?" Thượng Quan Cảnh nhíu mày không vui,cười khinh ra tiếng sau đó giang tay bóp chặt hai má lôi mạnh cậu ra khỏi chăn kéo về phía mình,lực đạo không chút nương tay ép chặt đến nổi đau điếng khó chịu,làn da vốn dĩ rất trắng đến nổi in hằn lên từng vệt ngón tay thô dài,vừa nhìn đã biết không qua bốn ngày thì đừng hòng nó phai nhạt mờ đi.
Hai người đối mắt với nhau,y trừng cậu đầy thù hằn hung ác đến cực điểm hệt như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống gi*ết ch*ết cho hả giận vậy....thiếu niên chẳng thể nào mở miệng nói chuyện,cậu cũng không biết hiện tại nên giải thích với y như thế nào,nói ra rồi lỡ may y không tin nghĩ cậu ngụy biện thì thế nào bây giờ?trong chớp mắt đáy lòng đầy ắp ưu thương, từng hạt châu nóng bỏng lăn dài trên khoé mắt và gò má tinh sảo,làm ướt hết cả đôi bàn tay đang cứng ngắc ép chặt hai má kia.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng hôi hổi của nước mắt y lại càng khinh thường hơn nữa? khóc khóc cả ngày chỉ biết khóc!! nói gì cũng chỉ biết khóc,y vu có oan giá hoạ cho cậu ta sao? hạng người mặt dày không biết xấu hổ còn cố ra vẻ bản thân oan ức cái gì chứ? nhìn chằm chằm vào hai mắt cậu giống như muốn chắc chắn xác nhận rằng bản thân có nhìn lầm hay không?đã có đáp án biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn càng thêm hung tợn dữ dội,đã phản bội cắm sừng y nhưng vẫn có thể ung dung thoải mái sống,phạm sai nhưng lại không biết nhận sai!! cậu ta lấy đâu ra tự tin vậy chứ?
Căm hận hoá thành hành động thực chất,lực đạo trên bàn tay chẳng những không giảm mà càng tăng thêm mạnh bạo,bóp chết cậu là hoàn toàn có thể.Hai mắt đỏ ngầu lấn át tia lí trí cuối cùng còn sót lại,y đẩy mạnh lật úp khiến Mễ Lạc Tranh nằm xấp xuống giường, động tác mau lẹ tháo dây thắt lưng ra mà trói chặt hai tay cậu vào đầu giường,đảo quanh phòng rồi với lấy chiếc áo sơmi trên kệ dùng sức xé mạnh rách ra làm đôi,nắm cố định lấy cổ chân nhỏ quấn quanh vài vòng rồi trói chặt hai chân tương tự vào thành giường,chặt đứt đường lui hoàn toàn không cho cơ hội phản kháng.
Tới nước này vẫn còn chúa biết y định làm gì thì đầu óc đúng là có bệnh rồi.
"Chỉ cần cậu dám phản kháng tôi liền sẽ mở cửa... để hai đứa con của cậu chứng kiến cảnh cha nó bị người ta đè dưới thân hung hăng th*o lộng nhục nhã,nghĩ thử xem biểu cảm của hai đứa nhỏ khi đó sẽ là thế nào đâu?" Thượng Quan Cảnh trợn mắt nhìn cậu lạnh lùng cười nhấn mạnh từng câu từng chữ.
"Không...không được đâu...bọn trẻ vô tội...a Cảnh hai đứa nhỏ đó thực ra là..." cậu kịch liệt hoảng loạn lắc đầu hướng y giải thích,đang định nói ra thân thế thật sự của bọn nhỏ thì hai má lại lần nữa bị y bóp chặt,mảnh áo sơmi vo tròn cứng rắn chặn ngang miệng cậu.Bất lực dãy dụa muốn giải thích nhưng bất thành,chỉ còn hai mắt đẩm lệ ướt sủng nhìn về phía y biểu ý cầu xin.
Bị thù hận ghanh tị che mờ mắt đầu óc lí trí minh mẫn lúc này gần như bằng không,động tác nào còn chút ôn nhu nhẹ nhàng như trước,thô bạo cởi xuống quần cậu kéo dài tới hơn bắp chăn,thân dưới bị cưỡng ép chổng lên thân trên đè xuống áp sát giường.Nhanh chóng mở kéo khoá quần tây và thêm một lớp quần trong,lôi ra c*ự vậ*t đã sớm c*ương c*ứng không chịu nổi.Trái ngược với chủ nhân trông nó lúc này vừa nổi đầy chi chít gân xanh tím lớn nhỏ,thi thoảng giật giật và phần đầu rỉ ra d*ịch thể trắng nhớt.Không chút lưu tình hay khuyếch trương,y thô bạo đâm thẳng vào nơi cái nơi chật hẹp nhỏ bé kia vừa lút c*án đã thấy thân thể thiếu niên run mạnh một cái,cảm giác căng chật ấm nóng bao quanh khiến dục vọng chiếm hữu của y tăng thêm một tầng cao mới.
Bàn tay to lớn bóp lấy eo cậu,thân dưới phối hợp đong đưa kịch liệt mỗi lần va chạm đều giống tấn công đòi mạng vậy,đau đớn khó chịu vô cùng nhưng chỉ có thể phát ra thanh âm a ư xuyên qua lớp vải dầy đang chắn ngang miệng cậu.
Va chạm ra vào không ngừng áp cậu đến thở không ra hơi,Thượng Quan Cảnh lấy tay vỗ mạnh vào cái m*ông đầy đặn to tròn của thiếu niên,nó vốn đã đỏ lên từ lâu nhưng bị đánh liên tục vô số lần và dần có xu hướng in hằn tím tái.
Động tác mỏi gối chán chê liền đè áp xuống, trong ánh mắt của y dường như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, con ngươi rộ lên một tia đang đè nén cảm xúc khó lòng phân biệt, tôi hận em,người tôi hận nhất là em nhưng để tôi dành trọn trái tim mình để yêu thương nhất cũng là em.
Căn phòng cách âm tiếng va chạm xác thịt bên ngoài vẫn chẳng thể nào nghe thấy nổi,bức tường căm ghét thù hận và hiểu lầm vô hình mắc kẹt ở giữa hai người,hai mắt y tựa như dao găm sắc lẹm há miệng cắn mạnh vào phần gáy mềm mại của thiếu niên.Cơ bắp căng chặt,toàn thân chảy đầu mồ hôi minh chứng cho hành động điên loạn lúc này của y.Mặc kệ ánh mắt giãy dụa xin tha,trong đầu Thượng Quan Cảnh lúc này chỉ tồn tại ý nghĩ ch*ơi chết cậu ta,đòi lại bằng hết uất ức tủi nhục y đã chịu suốt bốn năm qua.
Tần xuất ra vào ngày càng nhiều hệt như chẳng biết mệt mỏi là gì,ngừng chút rút ra toàn bộ rồi lần nữa mạnh bạo tấn công,hai tay thiếu niên cứ mỗi lần y tới đều sẽ chà sát va vào thành giường đến trầy da chảy máu.Từng vết châm đỏ ở giữa thắt lưng cậu khiến y khó hiểu nhưng chẳng hề bận tâm nghĩ nhiều,thời gian chẳng biết đã trôi qua bao lâu,lần cuối phóng x*uất vào tận sâu thẳm trong thân thể thiếu niên.Mãi khi qua tận một phút đợi hết mới bằng lòng rút ra,kéo lên quần ngắm nhìn vạt áo vẫn thẳng tắp chỉnh tề duy chỉ dính chút dịch trắng nhưng không đáng kể,khí chất ra vẻ đạo mạo nào có giống với thân ảnh vô tình cưỡng b*ức ban nãy đâu?
Nhìn tới thiếu niên yếu ớt và tràn đầy dấu tích hoan á*i nằm ở trên giường, trong lòng càng sinh nồng đậm khoái cảm,vừa lòng hả dạ vô cùng.Tiến lại từng góc cởi trói,kéo lên lớp chăn bông dầy che chắn người cậu,ngồi ở chiếc ghế sofa cạnh giường ánh mắt thoả mãn tràn đầy ý cười vì hạ nhục thành công,mở miệng nói
"Triển thiếu gia cái cơ thể đói kh*át này của cậu đã lâu chưa được chơi qua rồi? tư vị bên trong vẫn...chậc...nói thế nào nhỉ? " y khẽ chép lưỡi vài cái,bàn tay đặt trên đầu gối liên tục gõ nhịp thanh âm trầm khàn từ tính lại lần nữa vang lên
"Bỏ thằng khốn đó đi,làm bạn giường cố định của tôi một lần 500 vạn thế nào hả? có lời hơn nhiều đấy chứ?"
Thiếu niên trên giường bị y doạ sợ ánh mắt tức khắc co rụt lại,mà y đứng nguyên ở chỗ đó vẫn chẳng hề di chuyển,nhìn cậu,không thể phủ nhận y vẫn còn rất yêu cậu nhưng không thể mê muội được nữa.
"Xin lỗi...mọi chuyện đã qua...là do tôi sai" Mễ Lạc Tranh siết chặt chiếc chăn bông trên người mình mà nói với Thượng Quan Cảnh,mặc dù đang nhìn y nhưng ánh mắt vẫn luôn tìm cách lãng tránh,không dám đối diện nhìn thẳng vào mắt y.
Lúc này Thượng Quan Cảnh lại lần nữa nâng cằm,ép cậu nhìn thẳng vào mình "Xin lỗi? cậu nghĩ chỉ một câu xin lỗi đơn giản là song rồi sao? Triển Hàm Dương con người tôi xưa nay thế nào đừng nói là cậu không biết đi?"
Trái tim run lên chấn động,lúc này y càng đau khổ hơn bao giờ hết nhưng những lời nói vô tình này giống như đang sát muối vào vết thương đang rỉ máu vậy,cậu chớp mắt ngẹn ngào nói
"Thượng Quan Cảnh anh làm ơn tha cho tôi đi,đợi thêm một thời gian nữa...nếu mọi chuyện khi đó diễn ra thuận lợi tôi sẽ nói cho anh biết tất cả được không?"
Trong mắt y cậu ta lại lần nữa nói ra những lời vô nghĩa,hoàn toàn chỉ là cái cớ,là lí do thoái thác nguy biện hòng trốn tội mà thôi,muốn y tin tưởng cho thêm thời gian để cậu ta lần nữa cùng tên gian phu trốn đi hay sao?đã sai một lần,đã lừa gạt y một lần nhưng vẫn chưa chịu thoả mãn hay sao?
"Triển Hàm Dương cậu nghĩ chỉ lần này đã đủ rồi sao? không! tôi muốn báo thù để cậu nếm mùi đau khổ...hưởng thụ hết thảy mọi thứ tôi từng trải qua,món qùa này....đủ lớn chứ?"
"Bốn năm đau khổ của tôi cậu hãy dùng phần đời còn lại từ từ trả hết đi..." y cúi đầu ghé sát tai cậu "Triển Hàm Dương...chỉ cần có tôi cậu vĩnh viễn đừng hòng sốt tốt!"
"Động vào thứ dơ bẩn như cậu tôi toàn thân đều không thoải mái...ti tiện...hèn hạ!"
Nói song liền không chút lưu tình đứng dậy mở cửa rời đi,dối trá tất cả đều là dối trá,những lời nói này cũng biết từ miệng cậu thoát ra như thế nào,có lẽ chỉ như vậy y mới có thể không thua đến mức khó nhìn,dù biết bản thân đang nói cái gì,dù biết nó sẽ khiến cậu tổn thương, nhưng vẫn cố dùng sự tuyệt tình đó để che giấu đi thứ tình cảm nóng bỏng y đang che giấu ở nơi sâu tận đáy lòng kia.