Còn chưa chờ quản gia nói song, anh liền nghe được tiếng nói lanh lảnh của Hạ Hầu Yến vang vọng khắp nhà "Ca~ em tới rồi đây!"
Người chưa tới nhưng tiếng đã tới trình diện trước rồi,ngay sau đó chủ nhân của nó bước vào,là mẹ anh Tiếu Giai và em gái Hạ Hầu Yến. Hạ Hầu Khiêm là đích tử kiêm con trai cả lớn nhất của Hạ Hầu gia,chỉ riêng thân phận đã đủ nhận muôn vàn sủng ái rồi.Chưa kể còn trí dũng song toàn,hoàn toàn nắm đủ tư cách để kế thừa gia nghiệp to lớn.Người ta thường nói mẹ sang nhờ con qủa không sai,nhờ đứa con trai tài giỏi này mà địa vị bà ở trong gia tộc cao hơn rất nhiều so với đám thê thiếp kia.
Có nhiều con trai thì sao chứ?còn không phải núp sau lưng làm cái bóng cho con bà à??Giữa muôn vàn đứa con riêng kia thì Hạ Hầu Khiêm qủa thực nổi bật vô cùng.
Tiếu Giai bước nhanh như gió tới trước mặt anh"A Khiêm,bánh bao sữa của ta! ôi nhớ con muốn chết đây~"
Lúc Hạ Hầu Khiêm vừa sinh ra là một đứa bé vừa trắng lại mềm,cặp má phúng phính nhiễm hồng như bánh bao vừa hấp chín khiến Hạ mẫu yêu thích không buông tay.Trùng hợp cha anh mua về mấy cái bánh bao sữa,bà liền thuận lí thành chương đem nó đặt làm nhũ danh cho con mình.
Ở trong mắt bà con mình cái gì cũng giỏi,vừa đẹp trai lại thông minh cộng thêm thiên phú quân sự chưa hề thua kém một ai.Là tâm phúc kiêm con trai cưng của Đại Soái,ngoài trừ việc tính cách lãnh đạm ít nói ra thì tất cả đều tốt, đám con riêng kia ngay cả việc gặp súng cũng cảm thấy sợ hãi thì lấy gì so găng? trời định bọn nó nằm dưới cơ con bà rồi!
Đứa con trai cả này chính là tâm can bảo bối định hải thần châm của Hạ mẫu,ai mà chế nhạo mỉa mai anh bà hận không thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống người ta.
Hạ Hầu Khiêm khẽ cong mi mắt,nở nụ cười mỉm nhìn bà rồi kêu lên một tiếng"Mẹ",nghe anh gọi ý cười trong mắt Hạ mẫu lại càng sâu,tuy lãnh đạm nhưng vẫn là quan tâm mẹ nha!
Tính bà vốn nóng không thích vòng vo,lập tức hớn hở mở miệng nói "Bánh bao con ăn thử xem!",trên tay bà là một hộp điểm tâm có khoảng năm chiếc bánh bông lan kem nhỏ xinh.Là món ngọt anh thích,cầm một cái bánh mà ngấu ngiến ngon lành.
Mùi bơ và sữa nồng đậm lại thêm phô mai khiến bánh trở nên béo ngậy thơm ngon,hương vị ngọt ngào lan toả trong miệng,đến cả khi nuốt xuống dư vị vẫn còn tồn lại mà cảm khái.Thợ làm bánh này tay nghề xem ra khá tốt nha!
Chân mày hơi nhướng,che giấu xúc cảm nơi đáy lòng nhàn nhạt đáp "Bánh ngon lắm,con rất thích,là loại điểm tâm mới ra mắt của Tú Phương trai à? sao con chưa thấy bao giờ?"
Hạ mẫu thấy anh thích trong lòng liền vui như mở cờ,cười tươi nói "Đây là của con bé tiểu Như đích thân xuống bếp làm cho con đấy,đứa nhỏ này cái gì cũng ưu tiên con trước nhất làm mẹ ghanh tị ghê ghớm!"
Tô Kỷ Như người phụ nữ này đúng là dụng tâm lương khổ,luôn muốn cho anh những điều tốt nhất,sở thích của anh ngay cả mẹ cũng không hiểu rõ bằng nàng,nhưng xin lỗi anh với cô hoàn toàn không có hứng thú chút nào,chỉ đơn giản xem như muội muội mà thôi.Nhưng mẹ lại rất thích nàng,lúc này anh không tiện xé rách da mặt bèn ghật đầu nói "Tô tiểu thư có tâm rồi,phần còn lại mẹ mang về nhà từ từ ăn đi."
Hạ mẫu cũng không nghĩ sâu xa đến thế,vốn dĩ tính anh lãnh đạm nên ăn một cái là bà đã tạ ơn trời phật rồi,nào dám đòi hỏi gì thêm nữa.Lại trông tới thân hình cao lớn của con trai mình,ý vị thâm trường mỉm cười nói "Bánh bao này,tuổi con cũng không còn nhỏ nữa,đã là nam nhân tròn 30 nên nghĩ tới việc thành gia lập thất rồi cưới vợ sinh con,mau cho mẹ một đứa cháu mập mạp dễ thương đi chứ! người ta bằng tuổi con đã sinh tới mấy đứa rồi,không khéo đứa nhỏ đi mua nước tương được luôn rồi đấy!"
"Tiểu Như là một đứa bé ngoan,,từ trong ra ngoài đều tốt rất hợp với con,chưa kể học vấn lại cao,đường đường là danh viện có tiếng Thượng Hải mà chỉ vừa ý mỗi con thôi,nhất rồi đấy nhé!"
Bình thường để con tự quyết,nhưng riêng chuyện hôn nhân này Hạ mẫu lại phá lệ để bụng.Đứa nhỏ này tính cách cứng rắn lạnh nhạt,nếu bà không lo ngay từ bây giờ chỉ sợ cho đến khi chết anh vẫn chưa lập gia đình đi!"..
Nếu không phải là Tô Kỷ Như bà cũng chưa vội đến thế,sợ đứa con dâu danh tiếng tốt bề ngoài ôn nhu thiện lương này bị tính cách con trai doạ sợ,rủi như nàng lấy người khác thì bà khóc không ra nước mắt a.
Mối hôn sự này bà nhất định phải thay anh làm chủ!
Nghe song lời Từ mẫu nói đáy mắt anh liền đanh lại,ý vui trên mặt cũng giảm đi vài phần.Tô Kỷ Như thân là danh viện nức tiếng Thượng Hải, được vô số kẻ ái mộ nhưng không bao gồm anh trong số đó.Trước đây vì muốn tiếp cận mà lì lợm đóng đô ở tại nhà anh,chiều nào cũng tự tay xuống bếp làm điểm tâm lấy lòng,nàng mê luyến y lâu như vậy rồi vẫn chưa thành,này thực sự không nản lòng thoái chí sao?
Nhưng anh hoàn toàn không có cảm gì gọi là tình cảm nam nữ riêng tư ở đây cả,sợ nàng với mình qúa mức thân cận sẽ ảnh hưởng đến thanh danh mà thôi.Nhưng như vậy cũng không có nghĩ là hôn nhân anh mặc người sắp xếp,nghĩ vậy đáy mắt Hạ Hầu Khiêm hiện lên một nhánh tinh quang,chuyện lần này anh không muốn mẹ nhúng tay vào.
Không phải nói muốn có cháu bồng? muốn anh yên bề gia thất sao? kia anh đây liền kết hôn cho họ xem.
Y sẽ khiến nàng chủ động từ bỏ,mỗi khi nhớ tới đoạn tình cảm này đều hận không thể rũ ra khỏi đầu.Ngay cả khi thấy anh cũng sẽ chọn cách đi đường vòng.
Hạ mẫu vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ viễn vông của tương lai,nào biết con trai đang bày mưu tính kế "con dâu" mà mình nhắm trúng, thấy sắc mặt anh lãnh đạm bèn nói "9 giờ sáng mai mẹ sẽ cùng ba con qua nhà tiểu Như bàn chuyện cưới hỏi,chuyện hôn nhân đại sự cả đời người này không thể qua loa thất trách được!"
"Nếu con dám đối xử tệ bạc với tiểu Như thì đừng trách tại sao mẹ ác!"
Câu này hình như hơi bị vô nghĩa qúa rồi đó,bản thân mình từ ngoại hình đến gia thế đều đứng đầu một phương,nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được thì còn Thiếu Soái cái gì nữa!! chi bằng về quê nấu cám nuôi heo cho rồi.
Mà mẫu thân đại nhân hình như cũng không quan tâm đến cảm xúc của anh lắm nhỉ??
Hay vốn dĩ ở trong lòng bà ,anh chỉ đơn giản là cái công cụ để cũng cố địa vị gia tộc,nên chỉ cần có lợi ích liền mặc kệ cảm xúc của anh đúng chứ?chỉ cần rũ bỏ hôn sự là song,còn việc Tô Kỷ Như đau khổ tổn thương thì liên quan gì đến anh!!
Hạ Hầu Khiêm biết lão cha tính cách giống mình,cũng không thích an bài sắp đặt chuyện riêng tư nên chỉ cần từ chỗ lão cha lấy đươc hai chữ "Đồng Ý" thì cho dù mẹ có phản đối cũng vô dụng mà thôi.
Việc này phải nhanh chóng đánh nhanh rút gọn mới tốt,y không tin bản thân mình tự thân xuất mã lại không thu thập được hai người phụ nữ này.
Hạ mẫu mở miệng nói tiếp "Đứa con dâu này mẹ rất vừa ý người ta,yêu thương con nhiều năm như vậy cũng không phải là giả"
"Đầu xuân năm sau kết hôn luôn là vừa đẹp đấy,mẹ tính cả rồi,đầu năm tân hôn cuối năm thêm người,chuyện dặm hỏi lát nữa mẹ sẽ về bàn với cha con,yên tâm ngồi đợi tin tốt được rồi!" Tô Kỷ Như đứa nhỏ này bà sao có thể chắp tay nhường cho người cho người khác? ngoài con trai mình ra thì còn có ai xứng với nàng chứ?
Hạ Hầu Khiêm không biểu ý chỉ im lặng nhếch môi cười nhạt,nếu đã kiên quyết như vậy thì đừng trách anh ra tay tàn nhẫn.
Hàn huyên vài câu nàng liền kéo mẹ rời đi,Hạ mẫu có hẹn cùng mấy phụ nhân quan chức khác đi coi ca kịch,Hạ Hầu Yến thì tới nhà bạn dự sinh nhật tới tối mới về.Tiễn hai người rời đi, anh một mình trở lại ven hồ đứng ngắm mặt nước đã kết băng,gió tuyết lành lạnh thổi qua, bỗng nhiên có chút mệt mỏi cô đơn muốn tìm ấm áp ôm một chút.
Thiếu niên lúc này chắc hẳn đã đói rồi nhỉ? vừa nghĩ tới bụng anh cũng vừa vặn phối hợp reo lên,thì ra bản thân từ quân doanh trở về cũng chưa dùng bữa,đã trùng hợp như vậy thì cùng nhau ăn đi.
Nam nhân đương nhiên chú trọng vấn đề sức khoẻ của thiếu niên,cậu nhạc công đánh dương cầm này là người hợp ý anh nhất từ trước tới nay,chưa kể vẻ ngoài lại đẹp,đem về ngắm cũng thêm một phen cảnh đẹp ý vui,dù sao y cưng chẳng thiệt thòi gì.
Em gái đã sớm trở về cùng mẹ rồi,Hạ Hầu Khiêm lấy từ phòng bếp ra hai phần súp dê kĩ tử, và chè hạt sen long nhãn có tác dụng bổ máu,xe dừng trước cổng bệnh viện liền gặp một nam tử cao ráo môi hồng răng trắng,dáng vẻ thư sinh hắn cầm trên tay một giỏ tre đựng trái cây.Bên trên có dán vài câu tiếng anh,trông thì có vẻ là hàng ngoại nhưng ai biết chất lượng bên trong thế nào?
Hạ Hầu Khiêm thấy rõ mặt hắn,là người thừa kế Thanh Bang- Thái Ngạc Phú.
Hắn tới đây làm cái gì? chẳng lẽ cũng giống như mình tới thăm người bệnh? nhưng với bản tính trăng hoa của hắn thì khắp cái bến Thượng Hải này ai giữ chân nổi chứ? rốt cuộc là thần thánh phương nào lại có thể khiến Thái Ngạc Phú tình nguyện quan tâm như vậy nhỉ?