Tiểu Mai mơ màng mở mắt,gương mặt mang theo vẻ hoảng hốt nhưng thấy cậu bình an ngồi trước mặt mình liền thở phào nhẹ nhỏm,hỏi han thêm chút rồi hai chủ tớ cùng nhau tiến về nơi tổ chức cung yến.Chẳng phải trong điện mà là ngoài trời ngay trước hoàng cung,khâm thiên giám tính cũng thật tốt,một tia nắng gắt cũng chẳng chiếu tới đâu,cũng không phải mây đen mù mịt.Bầu trời trong xanh không khí thoáng mát,tổ chức yến tiệc vào thời tiết này qủa thực không còn gì bằng...
Trước sân được dựng lên nhiều cây cột ,từng thước vải lụa tinh sảo quấn lên trang trí yến tiệc càng thêm lộng lẫy.Mà lúc cậu và tiểu mai đi tới,thì các vị tiểu thư và ca nhi nhà đại thần đã sớm tới rồi,trong đó còn có một số nam thanh nữ tú ăn mặc cung trang nhưng trông lạ mặt vô cùng,có lẽ là quận chúa ở đất phong giờ mới trở về đi.
Trong bữa tiệc này có rất nhiều nữ tữ và ca nhi chưa định chung thân,đều đang lén lút đánh giá Nhiếp Chính Minh Vương Mộ Dung Huyền,một thân hắc y cắt thêu tinh sảo,mắt phượng mày kiếm mũi cao,dù là uống rượu hay động tác cầm đũa gắp thức ăn cũng đều ngập tràn phong vị nam nhân.Trong mắt họ đều loé lên tia nhỏ sợ hãi cùng khát khao,nam nhân này khí tràng qủa là làm người ta hít thở không thông, thế nhưng dung nhan soái khí ngút trời này họ không cưỡng lại được a.
Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa tâm tư riêng ,mà Mà Dung Huyền lại không để ý ánh mắt xung quanh tự bản thân rót rượu nhâm nhi thưởng thức.
"Hàn Nhạc Y trưởng tử phủ Quốc Công Hàn gia tới__"thanh âm lanh lảnh mà vang dội của thái giám bỗng vang lên.
Mọi người đang ngồi đều đưa mắt nhìn ra,bóng hình xinh đẹp khoan thai bước vào tới ngay giữa tấm thảm nhung đỏ qùy bái nói "Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế...",tuy nói Hàn gia vô cùng được lòng Đế Vương, nhưng sẽ không vì vậy mà sinh kiêu tự mãn .Chức trách và bổn phận thần tử sẽ không bao giờ quên.
Hoàng Đế tuổi đã bốn mươi nhưng thân thể tráng kiện khoẻ mạnh,thoạt nhìn mới hơn ba mươi một chút mà thôi.
Mộ Dung Chấn thân mặc long bào thêu hình bạch long tứ trảo,đầu đội mão vua,khí thế uy nghiêm của bậc đế vương không giận tự uy như toả ra khắp nơi,đồng thời càng thêm kính phục cùng chắc chắn.Mộ Dung Huyền sát phạt quyết đoán,hữu dũng đa mưu nhưng sát khí trên thân qúa nặng khiến người ta bức bách khó thở,nghiêm túc mà nói hai huynh đệ nhà Mộ Dung gia kết hợp đối nội trị ngoại,vừa văn vừa võ trọng dụng hiền tài thì vương triều này muốn suy vong là điều không thể.
"Hàn chất nhi bình thân" hoàng đế ngữ điệu ôn hoà phất tay áo cao giọng nói"mau lên đây để trẫm xem kĩ nào,rốt cuộc dung nhan mỹ miều tựa tuyết liên hoa này sao có thể mang thanh danh xấu như vậy chứ?"
Mễ Lạc Tranh khấu đầu tạ ơn,đứng dậy chắp hai tay lại che mặt rồi khoan thai tiến về phía hoàng đế ngồi trên long ỷ kia.
Văn võ bá quan và các thế gia vương tôn qúy tộc đều dõi theo bóng lưng ái nhân mà cảm thán không thôi,bọn họ liên tục thầm thì to nhỏ
"Qủa là dung nhan mỹ mạo tựa tiên thiên a"
"Ca nhi xinh đẹp như vậy sao bấy lâu nay Hàn Quốc Công lại che giấu thế?"
"Con mình bị thiên hạ đồn thổi là mẫu dạ xoa còn không chịu đứng ra đính chính nữa chứ!"
"Phải đó,chẳng biết ông ta làm phụ thân cái kiểu gì.Khéo khi lại là sủng thiếp diệt thê cũng nên,lấy ái nữ Từ gia chỉ vì muốn thăng quan tiến chức.Ai dè Từ Lam hồng nhan bạc phận mất sớm để lại con thơ cho nên mới ra cớ sự này"
Đám ngưới kia nghe song liền ghật đầu nói phải,Tần thị kia đây là muốn thay con mình dẹp bỏ chướng ngại đi?
Trái ngược với mọi người,Mộ Dung Huyền từ lúc thiếu niên bước vào thì luôn cúi gằm mặt không dám ngẫng đầu,y hổ thẹn khi đối mặt với thiếu niên...tay cầm đôi đũa khẽ xiết chặt,bản thân thế nhưng lại sắp hủy đi trong sạch của một ca nhi...cũng may là dừng lại kịp thời,mai mình có nên đích thân mang lễ vật qua tạ lỗi không nhỉ? Lỡ tiểu ca nhi vẫn còn hờn dỗi không chấp nhận thì sao?
Mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ mông lung, nên không hề hay biết Hoàng Đế đang gọi tên mình từ nãy giờ.
Cận vệ phía sau thấy vương gia nhà mình thất thần thì trong lòng hơi ngạc nhiên chút,tại từ xưa tới nay bọn họ chưa hề thấy ngài ấy trưng ra biểu cảm nào khác ngoài mặt than vô diện,mạn phép tiến lên hắng giọng nói nhỏ "Bẩm chủ thượng hoàng đế cho gọi người"
Nghe tiếng cận vệ ghé sát Mộ Dung Huyền mới từ trong ảo mộng thoát ra,quay đầu nhìn về phía đài cao,chỗ của y toạ lạc phía bên tay trái đế vương vị trí qủa thực cách không xa.
Mễ Lạc Tranh được Mộ Dung Chấn đặc cách ngồi ở ghế đệm bên cạnh,thuần thục gắp thức ăn bỏ vào chén mỹ nhân,ánh mắt dịu dàng dừng trên mặt cậu nhẹ nhàng nói "Tuyệt sắc giai nhân nên xứng đáng có được một như ý lang quân,trẫm và tổ phụ ngươi lại là chỗ thâm giao nhiều năm,nếu năm xưa không có ông ấy thì trẫm cũng không có ngày hôm nay...tổ phụ.. Mộ Dung Chấn hôm nay lấy tư cách hậu bối lần nữa lấy rượu cảm tạ người" dứt lời liền rót đầy ly rượu đưa lên uống.
Thấu hiểu tích cách đế vương nên ông cũng không khước từ,mỉm cười ghật đầu xem như đáp lễ.Triều thân chư hầu và các thế gia qúy tộc ánh mắt nhìn về phía bốn huynh đệ Từ gia và Mễ Lạc Tranh càng thêm nóng rực,Hoàng Đế hôm nay làm vậy chẳng phải càng thêm khẳng định tương lai phong quang sau này của Từ gia hay sao?
Từ Thành ngồi bên dưới bỗng cảm thấy ê răng không dứt,song rồi,phen này ngày mai lại có cả tá bà mai tới tận cửa cho xem,phiền phức qúa ahh.
Mộ Dung Chấn lần nữa nhìn về phía Hoàng Đệ đang ngồi bên dưới,càng nhìn càng thấy vừa lòng,tuy rất tò mò chuyện của 15năm qua nhưng Hoàng đệ không chủ động nói hắn cũng không tiện hỏi.Bàn tay hắn đưa qua khẽ nâng cằm cậu lên nhẹ giọng hỏi "Hoàng Đệ thấy Hàn công tử đây thế nào? rất đẹp đúng không?"
Mễ Lạc Tranh trong lòng thầm cho Bệ Hạ một tim,người ấy à sao lại đoán đúng ý thần đến thế chứ!!Nhưng sẽ không vì vậy mà thôi trêu ghẹo nam nhân nha...
Ngay lập tức giả vờ tỏ vẻ thẹn thùng,trên mặt hiện lên rặng mây đỏ,đôi mắt như phủ thêm tầng sương mờ mông lung nhìn thẳng về phía y.
Bị ánh mắt nóng rực như vậy chiếu tới khiến y càng thêm chột dạ,lại nghĩ về hành động c*ầm thú của bản thân trong hoa viên,đáy mắt sẹt qua tia sáng minh bạch mất thêm một hồi mới mỉm cười ghật đầu nói "Đẹp,tựa như đoá phù dung sau cơn mưa rào vậy,quyến rũ lại kiêu sa khó ai sánh bằng"
Mộ Dung Chấn nghe vậy thì vui vẻ ghật đầu,không luyên thuyên nữa,vỗ tay thì ngoài kia tức khắc có một nhóm nữ nhân mặc váy múa màu hồng cùng một nhóm mặc váy múa màu vàng cùng đi vào,còn có nữ tử che khăn mặt màu trắng nối đuôi nhau bắt đầu múa ở chỗ trống giữa cung yến.
Mộ Dung Hoa là đứa con gái út nhỏ tuổi nhất của Hoàng Đế,mẫu thân là hoàng qúy phi giai thị,trên không có hoàng hậu nên hiển nhiên mẹ nàng là lớn nhất hậu cung.Trên nàng là thân huynh ruột Nhị hoàng tử kiêm Thái tử đông cung Mộ Dung Hạn,hoàng huynh 18 tuổi mới sinh ra nàng hiển nhiên qúy báu vô cùng,bình thường nâng trong tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan,nhưng nàng lại ngoan ngoãn hoạt bát chứ không vì mẫu thân nuông chiều mà kiêu căng phách lối.
Mộ Dung Hoa tuy chưa gặp Mễ Lạc Tranh lần nào,nhưng vừa nhìn thấy đã rất có hảo cảm với cậu,nhìn bóng lưng thon nhỏ của thiếu niên đẹp đến nổi không muốn chớp mắt,lại ló đầu qua bên cạnh thấy hoàng huynh cũng chẳng khác gì mình,trong đầu liền nảy ra một ý.Hay xin phụ hoàng ban hôn cho hoàng huynh nhỉ? dù sao trông huynh ấy cũng thích cái người kia.
Nhân lúc nhũ mẫu không chú ý liền từ trên từ ghế nệm vuột ra,xuyên qua đám vũ nữ giữa sân nhanh như chớp chạy lên phía trên đài cao.
Năm nay vừa tròn 6 tuổi,vì bình thường hay chạy đi chơi cho nên lúc này xem như bước như bay, chớp mắt đã chạy đến trước mặt Mễ Lạc Tranh không chút sợ hãi bổ lên nhào vào lòng cậu.
Mễ Lạc Tranh đã sớm phát giác nhưng vì là trẻ con nên cũng không nghĩ nhiều,hồi sau tiểu công chúa lại vô cùng thân thiết mà nhào vào lòng ôm chặt lấy mình,cậu cúi đầu bàn tay trắng hồng như hoa nhẹ nhàng xoa đầu Mộ Dung Hoa, rồi lại khẽ quay đầu sang chỗ Hoàng Đế bày ra vẻ mặt khó sử .
Mộ Dung Chấn vốn yêu chiều đứa con gái nhỏ tri thư đạt lễ này, nhưng hôm nay nó lại qúa phận thất tri trước mặt triều thần khiến ông khỏi tức giận.Hoàng qúy phi giai thị,Thái tử và ngay cả Nhiếp Chính Minh Vương cũng bị hành động của tiểu công chúa làm cho bất ngờ.
Hai người kia thấy Hoàng Đế đang cau mày nên không dám lên tiếng trách móc,nhưng Mộ Dung Huyền lại không giống.Từ đầu yến tiệc tới nay y đã uống hết cả bình rượu mạnh,Hoàng Đế vốn định ban thánh chỉ khen thưởng nhưng đã bị Mộ Dung Huyền bác bỏ, y không cần những thứ vô tri vô giác đó.
Rượu vào nóng bụng khí huyết lan tràn,cũng chẳng thèm vận nội công ép đi mà cố tình để cho men rượu chuốc say mình.
Hoàng Đế lúc này mới đập bàn quát "Mộ Dung Hoa lễ nghi tri thức bình thường học đi đâu rồi? chẳng lẽ sư phó và mẫu thân không dạy con hay sao?"
Bị phụ hoàng lớn tiếng mắng nàng mới lưu luyến buông cậu ra,chủ động chạy sang bên cạnh ôm tay người mè nheo chu môi nói "Phụ hoàng người ta là đang chọn thái tử phi cho caca nha"
Mộ Dung Hạn nghe nàng nói song thì cứng cả sóng lưng,theo lễ nghi định lên tiếng quở trách nhưng lời nói tới miệng lại không cách nào phát ra,lại khẽ đưa mắt nhìn sang ca nhi dung mạo như hoa bên cạnh, khuôn mặt vành tai bất giác trở nên đỏ hồng.Bình thường luôn nghiêm túc thông minh nhưng sao hôm nay lại rụt rè thế này chứ?
Người xưa qủa thực nói không sai,anh hùng khó qua ải mỹ nhân.Ngay cả Kim Thiền Tử chuyển kiếp Đường Tăng còn suýt nữa vì nữ vương mà ở lại thì Mộ Dung Hạn đã là gì?