Mục Thanh từ bên ngoài đi vào,bộ dáng thần sắc nhợt nhạt,quần áo sốc xếch nào còn đâu dáng vẻ phong tình lãng tử ngày xưa nữa,nhìn tới nam nhân ngồi ở trên ghế kia liền đi tới bên cạnh đó ngồi xuống.Bờ môi khô khốc vì đã lâu không chạm nước khó khăn mở miệng nói
"Đã đi tìm rồi,vẫn là không thấy tung tích lạ ở gần đó." rồi bất giác thở dài một tiếng,lưng cả người bất giác chìm xuống, hai tay bưng lấy mặt đầy phiền muộn mà nghĩ thầm,vì cái gì lại sảy ra chuyện này chứ?
Thượng Quan Cảnh mắt phượng đanh lại,con ngươi màu hổ phách lộ ra hàn quang,giọng nói khàn đục trầm thấp tựa như qủy u nơi địa ngục kéo đến đòi mạng vậy,hiện tại chính là vừa nghe vào tai liền khó chịu không thôi "Vẫn chưa nói cho Hàm Dương biết đúng không?"
"Chưa...hiện tại nếu như biết ba đứa nhỏ sảy ra chuyện...tôi chỉ sợ em ấy chịu không nổi" Mục Thanh ngữ điệu lo lắng thương tâm nói.
"Hiện tại tôi chính là đang nghi ngờ một người có khả năng là chủ mưu nhất!"
"Là ai?" Mục Thanh khoé mắt liếc nhìn sang bên cạnh nặng nề hỏi,tiểu Dương chính em ấy đã nhờ cậy anh chăm sóc mấy đứa nhỏ,nếu chẳng may sảy ra chuyện thì anh biết ăn nói đối mặt với cậu thế nào bây giờ??
"Thượng Quan Hiên!" y đạm mạc đáp,hiện tại trong lòng y người có khả năng lớn nhất và ở trong diện tình nghi chính là đứa con trai nuôi trên danh nghĩa kia,ngoại trừ nó ra thì những người còn lại khả năng cũng không lớn,nhưng quan trọng nhất chính là không có cái lá gan chạm vào con y...nhưng Thượng Quan Hiên thằng khốn này chính là không qúa xác định, phải chăng nó muốn cùng y đồng quy vu tận sao??
"C*on m*ẹ nó lại là thằng khốn này!! nó rốt cuộc muốn dày vò hại chết a Dương thì mới cam lòng hay sao hả??" Mục Thanh gần như mất bình tĩnh kích động đứng dậy hét lên.
"Hại chết là có ý gì?" hai tay y đỡ trên mặt vốn bóp chặt đột nhiên buông lỏng ra,thần sắc không cảm xúc đạm mạc nhìn anh hỏi "Ý cậu là thằng khốn đó trước đây từng cho người chạm vào em ấy?". nếu thật đã chạm y thề rằng sẽ cho người chặt tay thằng khốn đó!!!
Thế nhưng từ trong nơi đáy mắt ấy Mục Thanh nhìn ra được hung quang,Thượng Quan Cảnh nam nhân này chỉ sợ là đã động sát tâm rồi.Thở hắt ra một hơi,không nhanh không chậm nói "Đúng là như vậy,nhưng khi đó em ấy nói không có việc gì sảy ra liền không nói cho anh biết,Thượng Quan Hiên và cái gia tộc họ Triển kia bốn năm trước từng bỏ thuốc ngủ... và cho người âm mưu muốn cưỡng h*iếp em ấy."
"Làm càn!! đúng là làm càn mà!! qúa mức hồ đồ!!" Y nghe song liền tức giận đến hồng cả hai mắt,cơ ngực và thân thể cao lớn không ngừng kịch liệt phập phồng lên xuống biểu thị tâm trạng chủ nhân,dù đội chiếc mũ len xám kéo dài nhưng vẫn chẳng thể nào che đậy nổi khuôn mặt đầm đẳng lệ khí kia,nếu như thiếu niên sớm nói cho y biết thì đám người đó còn mạng nhảy nhót đến tận nay sao? để bây giờ gây ra chuyện này?? không phải!! thiếu niên của y em ấy là người ngoan ngoãn hiểu chuyện vì sợ y buồn,sợ y lo lắng nên mới ngây ngốc làm ra chuyện này.Tất cả là tại Mục Thanh,nếu như không phải tại con người này bao che thì em ấy làm sao sẽ...Nghĩ vậy ánh mắt lần nữa di chuyển về phía Mục Thanh khiến anh giật nảy mình.
Này là tính làm cái gì a? đừng nói là muốn đem anh ra g*iết cho hả giận đấy chứ?
"Ngoại trừ việc đó ra thì còn sảy ra vấn đề gì khác không?" Thượng Quan Cảnh trơ mắt nhìn tàn thuốc cháy xém mà rơi từng mảng,từng mảng xuống nền nhà trắng bóng bằng gạch men,hút thuốc đã là thói quen từ thời niên thiếu của y,khi tròn 18 đã biết hút nhưng chủ yếu toàn là sì gà cao cấp hoặc thuốc lá hạng sang đắt tiền,chỉ là kể từ khi biết thiếu niên không thích cái mùi khói thuốc đó y đã dần buông bỏ cai nghiện,nhưng thói quen khi gặp phải việc quan trọng khó giải quyết vẫn là đốt lên cầm tay môt điếu,chỉ là để nó cháy tàn không hút mà thôi.
Mục Thanh bất giác thở dài vài hơi,lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy bản thân mình vô dụng thiểu năng đến vậy,đến cả ba đứa trẻ cũng không bảo vệ nổi,lỡ như đám người đó làm hại hay ghây bất lợi gì đó cho tiểu Vân đám trẻ thì làm sao bây giờ,lo lắng sợ hãi dần lan truyền khắp toàn thân của hai nam nhân trưởng thành.Bầu không khí mờ mịt nơi phòng khách dần trở nên tối tăm khó thở,khí tràng của y giống như một con dã thú ngủ đông bị người đánh thức,ánh mắt sắc bén,khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.Hai cái bóng khổng lồ nương theo ánh đèn,kéo đến thật dài trên sàn gạch lạnh cứng,thời gian trôi qua rất lâu nhưng tất cả đều không dám tự động rời khỏi.
"Sau khi đưa ba đứa tới trường học mọi thứ vẫn diễn ra bình thường,nhưng tới hơn giữa trưa thì phía bên trường học liền thông báo mất tích...ở ghế đá ngoài sân chỉ còn sót lại một chiếc giày của tiểu Vân...chuyện này bọn chúng hẳn là đã lên kế hoạch chu toàn từ trước!" Mục Thanh nhìn y chậm rãi nói,lần đầu tiên thấy y trong bộ dạng này khiến anh giật mình nhưng nghĩ lại liền biết nguyên do mà ra...thở dài một hơi,anh ngữa đầu nhìn trần nhà bằng thạch cao trắng xoá.
Bọn trẻ sẽ bình an mà đúng không?
Thượng Quan Cảnh rốt cuộc từ trong trí nhớ hỗn loạn thoát ra tới,dù sao cũng làm gia chủ nhiều năm phần bình tĩnh minh mẫn ấy không phải ai muốn liền có được,quay đầu nhìn sang quản gia đứng ở phía bên tay trái nhàn nhạt nói "Liên hệ với toàn bộ thế lực ngầm của Thượng Quan gia nói họ bằng mọi giá phải tìm cho ra ba đứa trẻ,nhưng tuyệt đối không được manh động mà bứt dây động rừng,biết được tin tức liền báo ngay cho tôi nghe rõ chưa?"
Quản gia ngay tức khắc gật đầu rồi xoay lưng rời đi,liên hệ ban bố mệnh lệnh y vừa giao.
Mục Thanh nhìn nam nhân đang lo lắng liền không nhịn được vỗ vai an ủi,nhẹ giọng nói"Yên tâm đi,bọn trẻ chắc chắn sẽ bình an trở về mà..."
Vừa dứt câu Thượng Quan Cảnh liền dùng ánh mắt sắc bén trợn liếc qua hắn,nhếch môi hừ lạnh "Yên tâm? anh nói tôi làm sao yên tâm được cơ chứ? trong khi bọn trẻ một chút tin tức đều không có?"
"Vậy hiện tại chúng ta ngoại trừ việc tự an ủi nhau thì còn làm được cái gì chứ? anh lo lắng chẳng lẽ tôi không lo sao?" Mục Thanh nhìn y phản bác nói,lời vừa ra cũng chính là tiếng lòng anh tự an ủi bản thân mình,và cũng không biết mọi chuyện có thật sự êm ấm trôi chảy như vậy hay không?
"Nhưng người bắt cóc bọn trẻ rất có thể là Thượng Quan Hiên,thằng khốn đó hận tôi như vậy chắc chắn sẽ không để yên cho bọn trẻ bảo tôi làm sao có thể yên tâm được chứ?" y gần như mất hết lí trí mà tức giận gầm lên,ngay sau đó có chút mất tự nhiên,cánh tay kẹp thuốc hơi run rẫy thất thố quay sang chỗ khác.
"Tôi xin lỗi...chỉ là tôi qúa lo lắng cho bọn trẻ"
Mục Thanh nở nụ cười nhạt,vành mắt ửng hồng nói "Không sao tôi hiểu mà,chuyện lần này sảy ra là do chúng ta qúa mức chủ quan...bản thân hai chúng ta ai nấy đều có lỗi cả..."
"Đúng vậy" Thượng Quan Cảnh đồng ý gật đầu đáp,ngay sau đó dí sát đầu thuốc đang cháy lên gạt tàn,hít sâu một hơi,trong không khí thoang thoảng mùi khói thuốc nhàn nhạt qua tận vài phút mới từ từ tan đi.
"Mục Thanh...em ấy đối với tôi rất quan trọng, tôi thực sự yêu thương và muốn bảo vệ cha con em ấy bình an hạnh phúc cả đời..." y nhìn thẳng vào mắt anh ngữ điệu chắc chắn cảm thán nói
"Cảm ơn cậu trong bốn năm vừa qua đã thay tôi chăm sóc cho em ấy và hai con...nếu như không có cậu thì tôi sợ bản thân mình đến cả cơ hội gặp lại em ấy cũng không có."
"Mục Thanh cậu thật sự là ân nhân của tôi...cảm ơn cậu rất nhiều." Thượng Quan Cảnh ngẹn ngào nói,ánh mắt lộ rõ vẻ xúc động thâm tình,nếu như không có Mục Thanh người này cứu giúp thì rất có thể a Dương của y đã bị tên khốn đó hủy hoại rồi,nói ra lời này thật sự là tiếng lòng biết ơn vô cùng chân thành thật tâm của y,đồng thời nâng cao cảnh giác,hiện thực đã đánh cho y một bạt tai thật mạnh,bảo vệ an toàn của thiếu niên và hai con sau này nhất định là mục tiêu chức trách hàng đầu của y.
Mục Thanh bị ánh mắt nóng rực đó chiếu tới mà bất giác nổi da gà,bất động thanh sắc nhích người dịch cách xa ra khỏi chỗ y,cảm giác tai hoạ lâm đầu nói "Cảnh thúc à chú lớn hơn cháu 13 tuổi đó,hơn nữa cháu là Alpha trội hàng thực giá thực chính gốc a,cháu tuyệt đối không có hứng thú mang thai con của chú,làm ơn đừng nhìn cháu rồi nói mấy lời ớn lạnh như vậy nữa được không?"
Ánh mắt thâm tình cảm thán ngay tức khắc chết lặng mà chuyển sang đằng đằng sát khí,đôi chân dài dơ lên đá mạnh vào bắp chân Mục Thanh mắng "M*ẹ nó ai thèm sinh con với cậu hả?" tâm trạng của y thành công bị câu nói của Mục Thanh phá hỏng,giống như tạt thau nước lạnh vào đống lửa lớn đang cháy hừng hực vậy.
Ngay lúc này y thật sự không hiểu được, thằng nhãi con này vì cái gì có thể làm bạn với em ấy lâu như vậy chứ? ăn nói như tát vào mặt nhau như vậy thật sự có thể an ủi cứu giúp người khác sao? chứ không phải súi giục cổ động họ nhảy lầu tự sát a??
Con người này thật sự đáng tin như những gì em ấy nói sao?
"Thượng Quan Hiên nó không phải là con trai anh đúng chứ?" lần nữa trở về vấn đề chính, Mục Thanh nhìn y nghiêm túc hỏi,câu này vốn đã tồn đọng nghi hoặc trong lòng anh từ rất lâu,bởi anh cảm giác được rằng, Thượng Quan Cảnh đối với hắn ta hoàn toàn không có một tia tình cảm cha con ruột thịt nào cả.
Thượng Quan Cảnh vẻ mặt có chút mất tự nhiên,im lặng không nói nhưng cũng gật đầu xem như trả lời anh.
Thấy y trả lời khúc mắc trong lòng liền cởi bỏ,vẻ mặt bừng tĩnh đại ngộ,hoá ra là như vậy a...thảo nào Thượng Quan Hiên cái tên đó lại có thể điên cuồng tới mức này!! có lẽ hắn nghĩ rằng lo y không nể tình cha con trợ giúp hắn,là do ba đứa trẻ cướp đi mọi thứ thuộc về hắn,nhưng có lẽ chính hắn cũng không ngờ được rằng,bản thân mình chẳng là cái gì trong căn nhà này cả.
Còn muốn thừa kế tài sản sao? đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Đúng lúc này điện thoại y đặt trên bàn bỗng reo lên sáng rõ,Thượng Quan Cảnh bắt máy trầm mặc hỏi "Tìm được rồi sao?
<
>
"Tình hình thế nào rồi?"
<<...>>
"Tốt! ngay lập tức gửi địa chỉ sang cho tôi,tuyệt đối không được manh động,nếu như vạn bất đắc dĩ liền kêu bắn tỉa nổ súng cứu người! sảy ra chuyện Thượng Quan Cảnh tôi chịu trách nhiệm!" tắt máy,y ngay lập tức mặc lên áo vest,mở ra hộp gỗ trên bàn lấy khẩu súng ngắn màu bạc trong đó dắt vào lưng quần rồi đứng dậy rời đi.
"Phát hiện tung tích ba đứa nhỏ sao?" Mục Thanh bắt cánh tay y kích động hỏi
"Đúng vậy,thân thủ cậu rất tốt có thể đi theo trợ giúp tôi,nhưng tạm thời đừng nói cho A Dương biết,đợi tụi nhỏ trở về bình an rồi tính sau!"
"Được tôi theo anh!" Mục Thanh kiên định đáp, nói rồi hai người liền tức khắc mở cửa rời đi.
Thượng Quan Hiên thằng khốn này mày ch*ết chắc rồi!!
_______
Ban đêm bầu trời không trăng không sao thay vào đó là đầy mây đen và gió lớn,tại một bãi đổ phế liệu gần biển nơi có hàng ngàn container to lớn cũ kĩ chất đống,nhìn qua là biết nơi này đã bỏ phế từ rất lâu.Trong một chiếc container màu đỏ nằm ở phía trong tận giữa kia,ánh đèn điện màu trắng nhàn nhạt phảng phất nổi bật giữa màn đêm tăm tối không ánh sáng này,bên trong cũ nát ẩm ướt và ngập tràn mùi rỉ sét,bầu không khí khó ngửi lạnh lẽo khiến người muốn nôn.
Ở cuối sát một góc trong đó ba đứa nhỏ bị trói chặt tay chân móc nối,tựa lưng vào nhau,khuôn mặt non nớt kinh hãi hoảng sợ nhìn xem cảnh tượng trước mắt mình.
Trẻ con yếu đuối,từ nhỏ được gia đình bảo bọc nuôi dưỡng có bao giờ gặp phải cảnh tượng thế này đâu? đám người hung dữ đó bọn họ định tính làm gì mình đây? còn nhớ ở trường ba bé vì giúp đỡ một bà lao công bị đau lưng sách đồ,sau đó thì được cho kẹo,nhưng khi ăn vào rồi thì trực tiếp bất tĩnh nhân sự,sau khi tỉnh lại nhìn thấy nơi này thì mới biết rằng hoá ra bản thân mình bị người tính kế bắt cóc.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mà đã khắc sâu vào tận trong tâm trí cả ba đứa trẻ, trong tương lai cả ba đứa đều rất khó tin tưởng và giúp đỡ một người xa lạ nào đó.Nước mắt đã khóc đến cạn khô,cả người đầy mồ hôi dơ dáy bẩn thỉu vì nhiều tiếng chưa tắm rửa, vừa mệt vừa đói khát khiến cả ba chẳng còn đủ sức mà hét lên kêu cứu nữa,nhưng trong đôi mắt ngây thơ đó vẫn là một mảnh sợ hãi vô bờ bến,đặc biệt là a Lịch,bé thấy người đàn ông cầm đầu bọn bắt cóc quen thuộc trước mặt này liền trợn to mắt,hoảng sợ không thể tin tưởng,như thế nào sẽ....
Nam nhân bộ dáng tuấn tú bị bao trùm bởi tử khí âm u, trên thân xuyên một chiếc áo sơmi trắng mới được giặt là đến phẳng lì,bên dưới là quần tây và giầy da phô ra chiều cao 1m88 và đôi chân dài cơ trội của mình,làn da trắng bộ dáng Alpha này thật sự rất thiên về ôn nhu đẹp trai,nhưng thần sắc xấu xí vặn vẹo lại phá đi hết thảy ngũ quan tinh sảo và vẻ đẹp vốn có,hắn ác độc nói "Sao nào? mày nhìn thấy tao thì ngạc nhiên lắm a thằng con ho*ang?"
"Cha...cha nuôi..." a Lịch nhìn hắn,nước mắt lưng tròng mà yếu ớt sợ hãi thốt lên.
"Mày câm miệng!! tao không có đứa con là sao chổi khắc mệnh như mày!!" Thượng Quan Hiên đi tới chỗ bé qùy xuống một chân,ánh mắt oán độc trợn trừng bắt lấy cằm bé bóp chặt nhìn chằm chằm nói "Là mày...chính mẹ ruột mày đã hại chết con trai tao...đáng lí người nên chết và sống trong nghèo khổ là mày chứ không phải đứa con nhỏ bé của tao!!"
"Vì cái gì mày lại may mắn như thế còn con tao lại phải chết sớm kia chứ?"
"Còn có anh em mày nữa,chính bọn mày và cha hai đứa mày đã cướp đi tất cả tài sản và quyền thừa kế vốn là của tao,Triển Hàm Dương thằng đ*iếm thối đó đúng là hạng người l*ẳng lơ dơ bẩn!"
A Cửu nghe cha vô cớ bị chửi liền tức giận không thôi,khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,dồn sức cao giọng quát lên "Không phải!! ông nói bậy!! cha tôi tuyệt đối không phải là hạng người đó!!"
Ngay tức khắc một cái tát trời giáng liền rơi ngay vào khuôn mặt bé,Thượng Quan Hiên dùng sức rất lớn khiến đầu nhóc quay hẳn sang một bên,trong lồng ngực nhỏ bất giác cuộn lên cảm giác ấm nóng rất nhanh di chuyển lên cổ họng, cảm giác tanh nồng truyền tới,khụ một tiếng, môt búng m*áu lớn đỏ tươi theo đà đó liền phun ra ngoài,đặc biệt phá lệ chướng mắt vô cùng.
"Thằng nhóc khốn kiếp!! tao đã cho phép mày mở miệng nói chuyện chưa hả?" Thượng Quan Hiên túm lấy tóc bé nắm chặt giật ngược ra sau,khuôn mặt nhỏ bị đánh đến sưng tấy đỏ bừng,khoé môi và trong miệng vẫn còn dư âm của máu,hoà trộn với nước bọt tạo thành vệt dài đỏ lựng mà kéo tận xuống cổ.Chứng kiến khuôn mặt nhỏ giống hệt y, khiến cảm giác hận thù ghen ghét trong lòng hắn càng bùng lên dữ dội,gằn giọng nói "Là mày...hoá ra là mày a...nếu như không có mày thì tất cả tài sản đã là của tao...người thừa kế Thượng Quan thế gia ngay từ đầu đáng lí là tao chứ không phải mày!!"
Đứa trẻ bốn tuổi Thượng Quan Cửu lần đầu bị một người tức giận quát tháo đến mức này, cả người và khuôn mặt không ngừng đau nhức mệt mỏi,đôi mắt hắn ta trợn trắng nhìn nhóc và giọng nói đầy nguy hiểm,nhóc thật sự cảm thấy sợ hãi a....
Bỗng nhiên hắn trầm giọng mấp máy nói"Sẽ ra sao nếu như tao gi*ết c*hết cả ba đứa mày rồi ph**h th*ây ra gửi cho Thượng Quan Cảnh và Triển Hàm Dương nhỉ? nghĩ thử mà xem biểu cảm bọn nó khi đó chắc chắn sẽ rất thú vị a.." rồi từ trong túi áo rút ra một con dao bấm đen bóng được mài dũa đến vô cùng sắc bén,lưỡi dao phát ra ánh sáng bàng bạc làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú và nụ cười đầy tà ác biến thái của hắn,con dao mát lạnh kề sát lên gò má nhóc,vừa chuẩn bị dơ lên định rạch thì một tiếng súng bất ngờ vang lên,kèm theo đó là tiếng đạn xuyên phá da thịt và máu tươi t*anh nồng bắn đầy cả lên trên mặt hắn, không đợi cho hắn kịp phản ứng thì trên cổ tay đã ngay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn,bàn tay đau đớn run rẫy vô hạn mà buông xuống con dao,tay còn lại liền nâng đỡ cầm lên cổ tay bị bắn nát đến không còn nhìn ra hình dáng kia, đứng dậy nhìn xung quanh không ngừng cao giọng hét lên nói "Là ai làm? tao hỏi là ai làm hả? là ai giả thần giả qủy có gan thì bước ra đây gặp mặt đi!!"
Vừa dứt lời tiếng súng ban nãy lại lần nữa xuyên phá vang lên,mục tiêu vẫn là hắn nhưng khác vị trí,lần này chính là phía trên đầu gối nơi chân phải kia,hai lần đau đớn vì bị tàn phá da thịt nối tiếp khiến hắn không thể không qùy rạp xuống đất,áo sơmi trắng thấm đẫm mồ hôi và bị b*ắn đầy m*áu đỏ,sắc mặt theo tốc độ cực nhanh mà trở nên yếu ớt trắng dã,tiêu cự trong mắt dần dần trở nên mơ hồ nặng trĩu có cảm giác muốn ngất,nhưng đau đớn trên chân và cổ tay lại không cho phép hắn làm điều đó ngay lúc này.
Chợt ngoài cửa liền vang lên hàng loạt tiếng bước chân quy mô rầm rộ,đám người của Thượng Quan Hiên vừa định ngo ngoe rục rịch rút súng thì một đạo thanh âm trầm khàn từ tính vang lên "Tao khuyên chúng mày đừng nên phản kháng vô ích,lưu manh nhận tiền làm việc cần thiết phải bán mạng bỏ gia đình người thân vì hắn sao?"
Đám người nghe vậy liền nghệch mặt nhìn nhau,tức khắc đình chỉ động tác,đúng a!! bọn họ còn bạn bè còn gia đình bọn họ còn muốn sống a!! tội gì phải bán mạng sống và cả đời còn lại cho hắn chứ? lúc này đám người giống như tâm ý tương thông,không hẹn mà cùng nhau động loạt vất súng ra xa rồi giơ hai tay qùy xuống mặt đất....
Thượng Quan Hiên nhìn thấy cảnh này trong mắt liền tràn đầy cảm giác tuyệt vọng,ngay tại khoảnh khắc viên đạn đó vang lên hắn liền biết mình tiêu rồi,nhưng thù hận vẫn chính là thù hận không hơn không kém,không nói gì cả chỉ là khẽ ngẫng đầu lên ánh mắt oán độc trợn trừng nhìn lấy nam nhân đang đứng trước mặt mình.
Thượng Quan Cảnh xem hắn ta như người vô hình,mắt chỉ nhìn tới ba đứa nhỏ bị trói ở đó, đặc biệt là khuôn mặt xưng tấy và cái miệng nhỏ dính đầy máu tươi của A Cửu,ba đứa nhỏ ngây thơ sợ hãi giờ phút này nhìn thấy y liền tức khắc vui vẻ lên,chỉ là giọng nói kịch liệt run rẫy ngẹn ngào,câu từ lẫn lộn đến mãi vẫn chưa thành một câu hoàn chỉnh.Y quay đầu đi,hai tay nắm chặt cất giấu đi vô hạn thương sót đau buồn và hận thù nồng đậm nơi đáy mắt,khàn giọng nói "Mục Thanh cậu đem bọn trẻ về trước đi,chuyện ở đây để tôi sử lí"
"Được,anh nhớ đề phòng cẩn thận đó"
"Tôi biết"
Nói rồi Mục Thanh liền cùng hai người khác cắt dây ôm bọn trẻ rời đi,trong container chốc lát liền trở về trạng thái im lặng như cũ,nhưng trong không khí ngập tràn mùi máu tươi và rên rỉ vụn vặt lại đi ngược lại âm thanh phá lệ yên tĩnh đó.Đám người Thượng Quan Hiên toàn bộ bị khống chế qùy đến không dám động đậy,bởi trên đầu mỗi người đều là họng súng đen ngòm dài sọc giống như hồng thủy mảnh thú vậy.
Gió biển ban đêm thổi đến vô cùng lạnh lẽo,ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn điện chiếu rọi lên khuôn mặt cương nghị đằng đằng sát khí của y,một tay cầm súng,một tay đút túi,đôi giày da đen bóng cứng đạp mạnh lên bàn tay hắn khẽ di vài cái,chỉ là Thượng Quan Hiên đã sớm bị hai viên đạn rút đến không còn khí lực la hét nữa.
"Ha...muốn chết rồi sao? nào có dễ dàng như vậy chứ? Thượng Quan Hiên là chính mày tìm đường chết, vậy nên đừng trách tao độc ác không nể tình anh em ruột thịt đối với mày...nửa đời còn lại để tao cùng mày từ từ chơi đi..." dứt lời bàn tay y vung lên,ngay tức khắc ở phía sau liền có hai người xuất hiện tiến lên nâng đỡ Thượng Quan Hiên đem người rời đi.
Nơi này không thể ở lâu,Thượng Quan Cảnh dẫn theo đám vệ sĩ còn lại rời đi,hai mắt nheo lại có chút ghét bỏ nhìn đất bẩn và vệt máu khô cứng dính trên mũi giày mình,trầm giọng nói "Đốt đi."
"Vâng"
Ngay khi đám người vừa lái xe rời đi không được bao lâu thì bãi container đột nhiên vang lên tiếng nổ oanh thiên,xé tan màn đêm vắng lặng,ở phía biển xa bị nhuốm lên một màu đỏ rực sáng rỡ dòng khói đen đặc không ngừng bốc lên,đợi đến khi rất đông xe cảnh sát và cứu hoả tới nơi thì bãi container và toàn bộ chứng cứ vết tích đã sớm bị lửa lớn đốt đến gần như không còn,nuốt chửng đến cháy đen và thiêu thành tro bụi.
Ở phía trên đường cao tốc hàng loạt chiếc xe hơi đen bóng sang trọng nối đuôi nhau,vây ở giữa là một chiếc xe việt dã cao lớn cùng màu bằng thép và lắp kính chống đạn,đoàn xe chạy nối với vận tốc cực nhanh mãi cho đến khi rời khỏi đường cái,và về đến chân núi thì mới từ từ thả chậm tốc độ,vào đến trong sân một bóng người ngất lịm và toàn thân nhuốm đầy m*áu tươi được đem ra từ trong xe tiến xuống tầng hầm dưới mặt đất,nơi được trang bị lồng giam song sắt và đầy đủ dụng cụ tra t*ấn giống như ở thời cổ xưa vậy.
Thượng Quan Hiên sau khi được người chữa trị, và không dùng thuốc tê khiến hắn đau đến chết đi sống lại,không chút lưu tình bị ném mạnh vào trong ngục giam song sắt,nằm trên mặt đất lạnh lẽo dù sợ hãi nhưng thù hận vẫn chẳng thể nào ngừng nảy nở sinh sôi,nhìn đến cần cổ và toàn thân trói xích của mình mà không ngừng ngiến răng ngiến lợi thù hận nghĩ,đồng thời âm thầm cầu khẩn nguyền rủa Thượng Quan Cảnh và gia đình con cái y,đến cả Mục Thanh cũng không tránh khỏi vạ lây.
Trên đời này đúng là có những người mãi cho đến khi chạm vào ranh giới sinh tử,dù biết bản thân làm sai nhưng vẫn ngoan cố cứng đầu không chịu nhận lỗi về bản thân mình,cho dù có chết vẫn là một mực đổ lỗi đẩy tội cho người khác,mà Thượng Quan Hiên chính là minh chứng rõ ràng nhất cho lập luận này.
Đến chết vẫn là kiên quyết không nhận sai,vĩnh viễn không biết hai chữ "Hối Cải" viết như thế nào...
________
(*Sẽ có phiên ngoại nha,xin lỗi vì mình bận việc mãi đến tận trưa 12giờ mới viết được cho đến gần 22h mới song,định ngày mai đăng mà thôi,xin lỗi vì làm mn trễ nãi thời gian và đăng không đúng giờ nha) 4797 chữ