Mục lục
Xuyên Nhanh Công Lược
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau những ngày tháng do sinh non bắt buộc phải ở bệnh viện nằm lồng ấp, thì cậu rốt cuộc cũng được ôm con xuất viện về nhà.



Do đang trong qúa trình điều trị ung thư nên sức khoẻ giảm đi rõ rệt,yếu ớt không còn năng động vui tươi như trước,đối mặt hằng ngày chính là nổi đau dằn vặt và thuốc tây tiêm chủng,ăn uống kiêng khem đủ thứ trên đời.Nhìn thiếu niên đang an tĩnh ngủ trên giường sau ngày dài mệt mỏi,và hai đứa trẻ nhỏ xíu bọc tã lót nằm trong nôi thì bất giác nở nụ cười khổ,anh đường đường là đại thiếu gia mà giờ lại phải đi chăm hộ lão bà và dòng giống của tên nam nhân kia,Thượng Quan Cảnh nếu biết được người y đang căm hận đến thấu xương vì bỏ trốn cùng nhân tình kia...thật ra là có khổ tâm lại sinh cho y một cặp song sinh đáng yêu thì sẽ thế nào nhỉ?



Nhưng ngay lập tức anh đã dập tắt suy nghĩ trong đầu đó,tiểu Dương là đứa em trai anh luôn yêu qúy,nếu em ấy đã muốn giấu thì anh cũng không nên tiết lộ dư thừa,thôi thì hết thảy hãy cứ đường ai nấy đi đi...



_____



500 vạn chuyển giao khi trước đến nay hẳn còn đầy đủ,Mễ Lạc Tranh chỉ theo lí trả lại số tiền y cho mà thôi.



Vì để trốn tránh nên cậu quyết định sẽ dọn về một vùng thôn quê xinh đẹp cách Đô Thành để sống,hằng tháng cần điều trị mới phải đánh xe lên thành thị thăm khám.Còn nhớ hôm trốn đi đó,Mục Thanh vì không muốn bị y nghi ngờ nên đã giả vờ bị tai nạn xe gãy chân nằm viện... đúng như dự đoán Thượng Quan Cảnh hoàn toàn bỏ qua dò hỏi anh,mua một căn nhà hai tầng màu trắng có vườn hoa làm qùa sinh nhật sớm cho bọn nhỏ...anh còn phải thuyết phục rất lâu cậu mới dám nhận căn nhà này,nhờ vã nhiều như vậy giờ lại cho thêm căn nhà,nhận nhiều qúa đến cậu cũng cảm thấy ngại a...



Cực nhất là lúc vừa mang thai vừa điều trị,sợ ảnh hưởng đến con nên không thể dùng thuốc gây tê hay giảm đau,cứ thế trực tiếp rút tủy sống,đau đớn như chặt đứt tứ chi và thẩm thấu toàn bộ xương cốt,mất vị giác ăn không ngon nhưng vì con nên bắt buộc phải ăn,tóc tai ngày một yếu gốc rụng dần...mới ngày đầu nhìn thấy hình ảnh bản thân trong gương liền hoảng loạn khổ sở đến phát khóc,khỏi phải nói đối với một người yêu cái đẹp như cậu là sự trừng phạt tàn nhẫn đau đớn đến nhường nào.Khi hai đứa nhỏ tròn trĩnh 9 tháng thì trên đầu đã không còn tóc nữa...hằng ngày nhìn lấy mọi thứ đều trở nên quen thuộc,chỉ là thi thoảng cười khổ nuối tiếc hình ảnh bản thân xinh đẹp khi xưa mà thôi...



Ngay khi con vừa sinh ra Mễ Lạc Tranh đã ngay lập tức quyết định đặt tên hai đứa lần lượt là Cửu,Vân theo họ Y.Anh trai Thượng Quan Cửu alpha trội và đệ đệ Thượng Quan Vân omega... như những kiếp trước anh trai giống ba,còn em trai thì giống cậu,hai đứa từ nhỏ rất ít khi khóc nháo quậy phá,trong nhà ngoại trừ cậu thì còn có một cô bảo mẫu già và một bà đầu bếp,hai người họ là chị em ruột do con cái đi làm ăn xa được Mễ Lạc Tranh thuê từ trong làng.



Cuộc sống hằng ngày cứ thế bình yên an tĩnh trôi qua,nhưng ít ai biết được rằng Thượng Quan Cửu kể từ năm lên ba đã lôi kéo em trai mình đi phá làng phá xóm tìm niềm vui,ngặt nổi khi mọi chuyện đổ bể thì người phải nhận hậu qủa luôn không phải anh em bọn họ.Và hôm nay cũng như bao ngày bình thường khác,một ngày quậy phá mới lại chính thức bắt đầu.



Trong căn phòng trẻ con được dán đầy hình gấu trúc đáng yêu,và những con thú nhồi bông trang trí xung quanh,màu sơn chủ đạo là trắng sữa và xanh non lá cây gây thích thú bắt mắt cho trẻ con..






Thượng Quan Vân trong bộ đồ ngủ hình pikachu lim dim mở mắt ngồi dậy,thấy bên cạnh là người anh trai mặc đồ khủng long xanh đang ngây ngốc suy nghĩ gì đó,nhóc đưa tay lên vỗ vai anh mình nhỏ giọng hỏi "Ca...anh lại chuẩn bị bày trò gì phá nữa hả?"



Trẻ con bốn tuổi tập nói ngữ điệu bập bẹ nghe rất đáng yêu,nhất là khi vừa mới sáng sớm ngủ dậy như thế này.



Thượng Quan Cửu tức khắc quay sang nắm lấy tay nhóc vẻ mặt hưng phấn cười tươi nói " Tiểu Vân anh đã có cách trả thằng bữu béo con trai trưởng thôn rồi!!"



"Thật sao ca?" cậu nhóc với làn da trắng nõn hai má phấn hồng,hệt như bản sao thu nhỏ của Mễ Lạc Tranh vậy.



"Ừ" Thượng Quan Cửu mày kiếm nhỏ nhếch lên tỏ vẻ kiêu ngạo thích thú,bé ghé sát tai em trai mình thì thào,vừa nói vừa khua tay miêu tả biểu thị kế hoạch.Tiểu Omega xinh đẹp đáng yêu Mộ Dung Vân nguyên bản vốn đang lim dim buồn ngủ,nghe song giống như được tiêm máu gà tràn đầy sức sống phấn khởi đến trợn trừng mắt,đôi con ngươi to tròn đen bóng và cái miệng chúm chím nhỏ xíu liên tục mấp máy.



Hai đứa tính cách trái nhau hoàn toàn,nhưng chung quy cả lại thì đều là bánh nếp nhân mè đen,ngoài sáng trong tối,vũ khí lợi hại nhất dùng để đối phó với mấy bà thím nhiều chuyện trong thôn.Mấy người đó luôn châm chọc chửi bới cha của hai đứa,mấy đứa nhỏ trong thôn cũng nhiều đứa không cho hai nhóc chơi chung,điều này khiến nhóc rất không vui.Chiều hôm qua lúc dắt nhau đi dạo thì gặp thằng béo 7 tuổi nhà trưởng thôn,nó ăn cắp trái hồng nhà nhóc bị tiểu Vân bắt qủa tang còn không biết xấu hổ la làng lên.Cha lúc đó không có nhà,đến khi trở về thì hai đứa đều nhất trí không nói cho cha biết chuyện này...



Tức giận suy nghĩ cả đêm tìm cách trừng trị cho hả giận thì cuối cùng cũng ra,hai cái bàn tay măng cụt bé xíu ngắn ngủn của nhóc áp lên má bé,chu môi hôn chùn chụt mấy cái liền "Ca! sao anh thông minh qúa vậy a~"



Tiểu Cửu cảm thấy em trai mình thật trẻ con ngốc nghếch,lúc vui thì vui qúa trớn lúc buồn thì mếu máo nhỏng nhẻo không ai bằng,chẳng biết tính cách là giống ai trong cái nhà này nữa??



Hai anh em từ nhỏ đã thông minh lanh lợi,ngày thường được cậu dạy dỗ tốt nên luôn lễ phép chào hỏi và giúp đỡ mọi người,trong thôn luôn được các cụ già và chú bác yêu mến hễ ra đường là có kẹo ăn,điều này dĩ nhiên không ngoài ý muốn chút nào cả.Với lợi thế là vẻ ngoài nhỏ xinh phấn điêu ngọc trác,cao chưa tới 1 mét,điểm chí mạng khiến các cụ già trong thôn vừa nhìn liền thích.



Mễ Lạc Tranh đã dậy từ sớm,nghe thấy động tĩnh trong phòng thì biết chắc con mình đã tĩnh vội buông xuống cái muỗng đang khuấy cháo trên bếp,chỉnh trang lại mũ len xám rồi rảo bước về phía phòng ngủ,phát hiện hai cục bông đang ôm nhau thì thào trên giường,hắng nhẹ giọng rồi dắt cả hai đứa đi đánh răng vệ sinh sạch sẽ.



Ăn sáng song thì hai đứa trong bộ quần yếm jean mới dắt nhau ra sân cỏ gần vườn trồng táo đầu làng,trên đường gặp ai đều cúi đầu chào hỏi,cặp chân ngắn tủn chạy bạch bạch lảo đảo trên nền cỏ xanh mướt,mất gần năm phút thì thấy một đám nhóc chừng 8 tuổi đổ lại đang chơi bắn bi với nhau,hai đứa nhìn nhau gật đầu hiểu ý,tiểu Cửu moi từ trong túi ra vài viên kẹo sữa tiến về tụi nhóc,trong khi đó tiểu Vân thì chạy theo hướng ngược lại, đích đến duy nhất chính là nơi các cụ già trong thôn hằng ngày tụ tập đánh cờ nói chuyện phiếm.A Cửu khi tới gần thì cố tình cười tươi nói lớn nhằm gây chú ý,qủa nhiên đám nhóc nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nhìn,mà đứa béo nhất trong bọn mặc chiếc áo thun đỏ để lộ từng ngấn mỡ kia chính là Bữu béo con trai trưởng thôn,và là mục tiêu lên kế hoạch trả thủ của hai anh em.



Bửu béo được trưởng thôn cưng chiều nuôi lớn nên hoành hành vô cùng ngang ngược,ức hiếp giật kẹo chọc phá người lớn,là tiểu bá vương chuyên gây rối lì lợm khó bảo trong mắt mọi người.Nó không nói gì liền chạy lên chộp lấy đám kẹo trong tay a Cửu,khuôn mặt béo cười tươi để lộ ra hàm rằng xún đen do ăn nhiều kẹo.



"Thằng sao chổi không có ba như mày không sứng đáng được ăn kẹo,cả thằng em mày nữa đều là hai đứa ăn mày" Bửu béo không kiêng khị gì chỉ tay thẳng vào mặt bé,khinh thường lớn tiếng nói.



"Haha anh Bửu nói đúng lắm,nó là ăn mày em còn mày là ăn mày anh"



"Cả nhà mày đều là một lũ ăn mày!!" đám nhóc bên cạnh thấy vậy liền giở giọng hùa theo cười đùa,hoàn toàn không nghĩ tới rằng những lời trêu chọc đó với người nghe sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào,và nó không đơn giản chỉ là xúc phạm danh dự bình thường nữa, đó chính là xỉ nhục lăng mạ mắng nhiếc thậm tệ,nguyên một đám chừng hơn 7 đứa vây lấy Thượng Quan Cửu ở bên trong.



Bửu béo cảm thấy thằng nhóc này hôm nay dường như có vẻ kì lạ hơn thường ngày,thấy nó không phản ứng thì lập tức tức giận,toàn thân đầy mỡ đi tới đẩy mạnh Thượng Quan Cửu khiến nhóc té vào vũng nước bùn ngay cạnh đó.



Bộ dáng phấn nộn sạch sẽ liền trở nên dơ bẩn hề hà,ngay lúc này thì đằng xa tiểu Vân đang được một bà cụ mái tóc xoăn trắng dáng vẻ từ ái bế trên tay.Theo sau đó là năm sáu bà cụ,ông cụ khác,bọn họ vừa ra khỏi lối bê tông mòn thì chứng kiến hết thảy màn này...






Tiểu Vân thấy vẻ mặt này liền biết biết anh hai thành công rồi,ở trên người bà cụ không ngừng dẫy dụa mếu máo nói "Bà ơi...anh hai...anh hai bị người ta đánh rồi..."



Ở bên kia tiểu Cửu nghe vậy cũng phối hợp ngồi dậy há miệng khóc lên,cặp mắt ướt sủng nhìn về phía ông bà cụ đang tới gần tỏ vẻ oan ức đáng thương.Trẻ con khóc luôn có kẹo ăn, huống chi là hai đứa nhỏ dễ thương xinh xắn thế này đâu?



Ông bà cụ càng tăng thêm tốc độ bước nhanh tới,một trong số đó ôm lấy Thượng Quan Cửu đưa ra khỏi vũng nước mưa,nhóc con vừa lên liền ôm chầm lấy cổ ông mà khóc toàn thân nhỏ nhắn không ngừng run rẫy vì sợ hãi.Cả hai anh em ai nấy đều khóc đến khàn giọng ho sặc, đỏ hết cả mặt đáng thương vô cùng,thành công đánh vào điểm chí mạng khiến ông bà cụ sinh lòng thương hại cưng chiều.



Đám Bửu béo còn nghệch mặt chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì một cụ ông dáng người cao gầy,đầu tóc bạc phơ đeo kính lão tiến lên nói.



"Nhà lão Lý cháu đích tôn là dạy dỗ nên người thế này sao? có khác gì so với bọn ác bá thổ phỉ ngày xưa không chứ?"



"Lý Bửu ăn hiếp em nhỏ tuổi hơn mình cháu thấy vui lắm sao? hay là để ta gọi cho cha cháu hỏi thử xem nhà họ dạy con kiểu gì mà cháu lại hư đốn thế này!"



"Trẻ con ngoan không ai giống như cháu cả hiểu không?"



Lời chất vấn nghiêm nghị đanh thép cơ hồ liên tiếp tuôn ra không ngừng,đánh đến Bửu béo không kịp trở tay,nhiều lần há miệng muốn nói gì đó nhưng đều bị ông giơ tay ngăn cản, cau mày vẻ mặt thất vọng nhìn nó rồi lắc đầu chán chường nói "A Bửu...cháu thật sự khiến ta thất vọng.." kèm theo đó là ánh mắt trách cứ của tất cả ông bà cụ xung quanh.



"Không phải đâu ông ơi...cháu...cháu..." Bửu béo vẻ ngoài đen thui đôi mắt lươn hẹp dài ti hí trông rất gian sảo,khuôn mặt ú ụ đầy thịt nước mắt ngắn nước mắt dài,sụt sịt nức nở muốn mở miệng trình bày nhưng đều không thành,bởi nó đánh đập khinh thường đôi anh em này chính là sự thật...trong lòng luôn mang theo cảm giác ghanh tị căm tức,dựa vào cái gì mà hai đứa mồ côi ba này ở được nhà tầng ăn ngon mặc đẹp hơn nó chứ?? mỗi ngày ra cửa đều có kẹo và sữa ngon để uống...nó không cam lòng,vì vậy nên đều canh chừng anh em nó ra cửa liền tụ tập cướp lấy,hôm nay cũng thế nhưng vì cái gì sẽ bị bắt tại trận thế này đâu???



Nếu như hai đứa có thể nghe được tiếng khóc lòng của nó sẽ chỉ khinh thường liếc mắt nói "Tự mình hại mình,tự rước lấy nhục a!!"



Răn đe dạy dỗ đủ rồi liền xoay người rời đi,a Cửu tiểu Vân lúc này đã nín thôi khóc,nằm trên vai ông bà cụ mà thấp giọng làm nũng ngây ngô chỉ hỏi nhiều thứ,chọc cho tất cả ông bà ha ha cười lớn.Bọn họ không hẹn mà đều chung một suy nghĩ rằng hai đứa nhỏ này đúng là ngoan ngoãn đáng yêu.



"A Cửu,tiểu Vân về nhà bà chơi nhé! bà mua cho hai đứa quần áo mới chịu không?" bà cụ hoà ái cười hỏi



"Thôi thôi quần áo mới có cái gì hay? về nhà bà này..bà cho hai đứa tha hồ lựa kẹo ăn có chịu hay không?" một cụ khác chen vào ngắt lời.



"Dẹp hết hai bà đi,hai đứa này phải về nhà lão đây,con trai tôi mua trên thành phố về biếu bánh kẹo ngoại nhập,tôi còn tiếc không dám ăn kia kìa,hai đứa này về nhà tôi chơi tôi cho tất!"



Người lên tiếng chính là ông cụ vừa ra tay dạy dỗ trấn áp Bửu béo kia,nguyên một đám người lớn tuổi cải cọ không ai nhường ai,bầu không khí giương cung bạt kiếm giành giật không ngừng.



"Tôi đây có bệnh tim,hai đứa nhỏ phải tới nhà tôi trước!"



"Tầm bậy...lão đây bị tiểu đường hơn 30 năm nay rồi,hai đứa nhỏ phải tới nhà tôi trước!"



"Không......"



"Là nhà tôi......"



"...."



Đang nằm trên vai kiêm nhân vật chính hai đứa nhỏ"...."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK