Gia đình gặp phải biến cố, An Vu chuyển trường đến Đại An.
Lúc mới gặp Giang Sóc, anh lộ cái chân bó bột được giấu bên trong ống quần, cất giọng chế giễu nói: "Được đấy, đến cả người tàn tật cũng có thể sai khiến, lòng dạ cũng thật nhẫn tâm."
Chàng trai có vẻ ngoài đẹp trai như vậy, thế mà lại bị "què"? Thiên thần gãy cánh chắc cũng chỉ như vậy.
Chàng trai độc mồm lại kiêu ngạo, chán chường lại phách lối, nhưng dù anh có như vậy, An Vu vẫn từng bước nhường nhịn anh.
Nhân vật phong vân ngày xưa đã trở nên "nghèo túng" trong một đêm, đối thủ cố tình làm nhục anh, đặt tiền cược cho ai đoán được tư liệu về chân giả của Giang Sóc ở sân trường, còn hào phóng thưởng mười vạn cho ai lột được quần của anh.
Giang Sóc chặn cô ở góc hành lang, nói một cách xấu xa: "Xem tin rồi? Muốn biết không?"
"Không muốn biết." An Vu hốt hoảng rời đi, nhưng lại không cẩn thận ngã thẳng vào đùi anh.
Cảm giác mềm mại mang theo một chút sức mạnh.
Giang Sóc lười biếng nâng mi mắt lên, cúi người đến gần tai cô, giọng điệu hư hỏng.
"Sờ thấy sao? Có thịt."
"..."
2.
Là cậu chủ nhỏ của hai công ty bất động sản hàng đầu của thành phố Đại An, người theo đuổi xếp thành hàng dài, nhưng anh chỉ cảm thấy hứng thú với học sinh mới chuyển trường đến.
Cậu thiếu niên theo đuổi một cách thẳng thắn nhiệt tình, như hình với bóng. An Vu tính cách nhút nhát chỉ muốn học tập thật tốt, không bàn bạc với Giang Sóc đã trực tiếp đồng ý phân ban với giáo viên.
Ngày phân ban, Giang Sóc không nói lời nào, gương mặt âm trầm dọn hết đồ đạc của cô đi.
Bắt đầu mở ra một cuộc chiến tranh lạnh.
Lúc tụ tập cùng đám bạn anh thua trò chơi, một đống người biết rõ nhưng vẫn làm như không biết trêu chọc hỏi anh, muốn để anh tự mình nói ra người mình thích là ai.
Giang Sóc không đáp, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã đến giờ kết thúc buổi tự học tối.
Anh đứng lên rót ba ly rượu, nhặt áo khoác lên trực tiếp rời đi.
Bạn học không nhịn được mà cảm thán: "Chỉ có ba ly như vậy, cậu ta đã tự dỗ mình xong rồi".