Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Minh Hào là ông già xấu xí?
Chiếc xe moto dừng lại trước cửa của ngôi nhà cũ, Khánh Tường bảo cô muốn lấy vài thứ mà khi dọn đồ anh đã để quên lại nên Minh Hào đã đưa cô tới đây.
- Anh! Em tự làm được.
Vừa xuống xe Minh Hào đã quay về phía sau, có lẽ vì sợ cô sẽ ngã khi bước xuống nên anh trực tiếp ôm cô xuống xe. Khiến cho bạn nhỏ nào đó không được vận động mà lên tiếng.
- Theo gia pháp, đây là chuyện nhỏ hay chuyện lớn?
- Việc "lớn", cực kì "lớn"
Khánh Tường phụng phịu lên tiếng. Chỉ là một bước thôi mà anh cũng làm quá lên.
- Tất cả mọi thứ liên quan đến em đều là việc " nhỏ " nếu đã là việc "nhỏ" thì anh sẽ làm, em không được tranh giành. Rồi giờ em vào lấy đồ đi.
Sáng giờ Khánh Tường bị Minh Hào cho ăn thính muốn say xẩm mặt mày luôn rồi. Không thể phủ nhận được trình độ thả thính của anh yêu quá đỉnh. Cả ngày đều khiến cho cô chìm trong bể mật ngọt lịm của tình yêu.
Ôi trời, nếu cứ như thế này thì chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành bà cô già mập ú vì sự ép ăn và không cho hoạt động của Minh Hào mất thôi.
Đi được vài bước thì Khánh Tường khựng người lại. Khoé môi xinh đẹp khẽ giật giật vài cái.
What the ... chuyện gì đang xảy ra vậy?
Ai đang nằm trước cửa nhà cũ của cô thế? Đã vậy còn tóc tai bù xù, vỏ bia ngổn ngang dưới đất nữa chứ. Trong mất vệ sinh quá đi thôi.
Nhẹ nhàng bước từng bước về phía cửa, trong lòng Khánh Tường đột nhiên dâng lên một cảm xúc mâu thuẫn. Cô không biết nên tức giận hay hả hê cười cợt người đàn ông trước mặt
- Em đi đâu mấy ngày nay?
Trung Hiếu lồm cồm bò dậy, tóc hắn bù xù như ổ quạ, râu ria mọc lởm chởm như nhiều ngày chưa cạo. Đôi mắt ngây dại ra khi nhìn Khánh Tường. Thấy cô hắn nhanh chóng lao tới như một con thú đang dành thức ăn. Nhưng Khánh Tường đã nhanh chóng né sang một bên, Trung Hiếu vuột mất điểm tựa nên té nhào xuống đất, hai chân giơ lên trời.
- Tới đây để làm gì?
- Sau hôm em rời khỏi nhà anh, anh đã cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy em, nên chỉ biết ngồi đây đợi. Anh muốn xin lỗi em chuyện hôm đó.
- Chỉ vậy thôi?
Một cái nhìn lạnh lùng và thơ ơ mà Khánh Tường dành cho Trung Hiếu khiến cho anh ta không rét mà run. Ánh mắt này thật quá đỗi xa lạ, đây là Khánh Tường đúng không? Thật là cô chứ?
- Anh muốn cảnh báo em về thư kí Kim, anh ta không phải là người tốt cũng như vị kim chủ thần bí đằng sau anh ta không đơn giản.
- Anh biết gì về họ?
Khánh Tường nhướn mày nhìn Trung Hiếu. Anh yêu của cô là kim chủ? Cô đương nhiên là biết. Thư kí Kim là người xấu? Đúng rồi! Anh ta xấu nết lắm. Ngoại trừ việc cuồng nhiệt trà sữa bất chấp không gian và thời gian thì anh ta chẳng có lợi ích gì cả.
- Tránh xa họ càng xa càng tốt. Có thể vị kim chủ kia là một ông lão già xấu xí. Nếu không thì tại sao lại không bao giờ lộ mặt?
Hôm đó nghe mẹ hắn nói cô là người của kim chủ thì Trung Hiếu đã không tin vào tai mình rồi. Có thể là một sự nhầm lẫn nào đó thôi. Khánh Tường và Minh Hào đang yêu nhau cơ mà, làm sao cô có thể là người của vị kia được. Nhìn phong cách ăn mặc giản dị thường ngày của cô cũng không giống những người được bao nuôi.
Lão già xấu xí?
Tưởng tượng ra hình ảnh Minh Hào là một ông già râu tóc bạc phơ mà Khánh Tường không thể nhịn cười được.
Ôi mẹ ơi đùa nhau à? Cô cười chết mất thôi
Có buồn cười đến đâu thì cũng phải kiềm chế lại, đang ở trước mặt người cũ phải tỏ ra lạnh lùng bất cần mới được. Nếu không hắn lại tiếp tục ảo tưởng nữa thì khổ lắm.
- Việc của tôi, không cần anh lo. Về lo cho người yêu bé bỏng của mình đi.
Nói rồi Khánh Tường quay lưng bước đi, tuy rằng chân cô hơi ngắn một chút nhưng bước đi lại rất dài, chẳng mấy chốc đã để lại Trung Hiếu thất thần ngồi đó.
Khánh Tường nhìn thấy Minh Hào đang dựa người vào moto chờ cô. Bạn nhỏ kia nhanh chóng nhào vào lòng anh, tham lam tận hưởng mùi hương nam tính của anh.
- Lấy được chưa?
- Vẫn chưa, có một vật cản xấu xí chặn đường nên cũng không muốn lấy.
Minh Hào nhẹ nhàng đội nón vào cho cô rồi bồng cô lên xe. Bạn nhỏ Khánh Tường rất biết phối hợp với Minh Hào, ban nãy trước khi anh định bồng cô lên thì Khánh Tường đã dang hay tay ra cho anh ôm rồi.
Bé ngoan! Tặng cho một hoa điểm mười này.
- Anh! Có người gọi anh là ông già xấu xí kìa.
Bé ngoan Khánh Tường khó chịu thì thầm sau lưng Minh Hào. Anh yêu của cô tuấn tú khí phách như thế này mà dám bảo là ông già, đúng là không có mắt nhìn.
- Hửm? Em có đồng ý với họ không?
- Đương nhiên là không rồi. Bạn trai của em là đẹp nhất. Không ai có thể so sánh được.
Bạn nhỏ phía sau cứ thao thao bất tuyệt nịnh nọt Minh Hào mà đâu có biết ở phía trước anh đã nở nụ cười đắc ý biết bao.