Bảo Bảo, yêu anh chưa? - Gọi một tiếng chị
Thiên Di cao ngạo sải từng bước dài, phía sau còn có cái đuôi nhỏ xinh lon ton chạy theo. Đây là lần đầu tiên Khánh Tường thấy tất cả gia nhân từ lớn tới nhỏ đều phải cúi người trước Di. Không ai dám ngước mặt lên nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của cô ấy.
Quản gia Trịnh sau khi biết được Khánh Tường toàn tâm toàn ý yêu thương ông chủ thì trong lòng cũng không còn bài xích cô nữa.
Vốn dĩ lần đầu tiên thấy ông chủ dẫn người phụ nữ này về ông đã ngấm ngầm đồng ý rồi. Mặt khác cũng không gây khó dễ cho cô. Chỉ trừ tối hôm đó cô ra ngoài với người đàn ông khác mới khiến cho quản gia Trịnh sinh nghi.
Dù sao thì cô gái này cũng không phải loại người cứ dính lấy ông chủ không buông hay thích gây phiền phức cho ông chủ.
Chỉ có điều không biết Khánh Tường có đắc tội gì với Thiên Di hay không mà trông không khí có vẻ âm u thế này.
Thấy tình hình có vẻ không ổn, quản gia Trịnh lấy hết can đảm để giải vây cho Khánh Tường.
- Cô chủ, có chuyện gì xảy ra sao?
Thiên Di không trả lời ông ta mà trực tiếp quay lại phía sau. Ôm cổ Khánh Tường đưa lên trước mặt. Sau đó chất giọng cao ngạo của ngự tỷ lại vang lên.
- Bảo bối của tôi, tuyệt đối không được đắc tội với cô ấy. Nếu không tự động tới phòng kết toán lương đi.
Không riêng gì quản gia Trịnh mà tất cả những gia nhân có mặt ở đó đều tròn mắt ngạc nhiên. Cô gái này là ai mà có thể đánh cắp trái tim của ông chủ, đã vậy còn cướp luôn cô chủ của họ vậy?
Yêu quái phương nào từ đâu đến đây? Mau hiện hình.
- Minh Hào đâu?
- Thưa ông chủ ra ngoài sáng giờ vẫn chưa về.
- Nó đi đâu? Xe vẫn còn nằm trong gara cơ mà?
- Sáng sớm ông chủ đã lái moto ra ngoài hẹn hò rồi ạ
Hầu gái cung kính trả lời từng câu hỏi của Thiên Di không sót chữ nào. Phải nói rằng cô chủ còn đáng sợ hơn ông chủ rất nhiều. Vì thế hãy thông minh mà chọn mặt gửi thân thôi.
- Cái gì? Nó có người yêu rồi? Là ai? Ai mà vô phước bị nó gạt vậy?
Bạn nhỏ Khánh Tường đen mặt nhìn Di, còn cô hầu gái thì che miệng cười khúc khích.
Cô chủ à! Cô gái đó đang đứng sau lưng người đó.
- Nhân tiện, đổi cách xưng hô. Gọi nó là ông chủ mà gọi lão nương đây là cô chủ thì loạn hết cả lên à. Bắt đầu từ bây giờ gọi nó là cậu chủ. Rõ chưa?
- Dạ rõ!
Gia nhân đồng thanh đáp lời, hoàn toàn không có ý kiến trái chiều nào xuất hiện để phản đối Thiên Di cả.
Và từ bây giờ họ cũng phải tuyệt đối không đc làm phật ý Khánh Tường. Phải biết rằng cô ấy bây giờ là cục cưng của hai người quyền lực nhất nhì của họ. Léng phéng là bị đuổi như chơi.
Tiếng xe moto vang vọng từ ngoài xa xa. Ông ch à không cậu chủ của họ đang trên đường trở về rồi.
Minh Hào tiêu soái bước xuống xe, trên tay còn cầm một hộp bánh kem. Anh khoan thai bước vào nhà mà không hề hay biết có sự xuất hiện của người quen.
- Nhóc con, sao biết hôm nay lão nương về mà mua bánh kem
Thiên Di từ đâu chạy tới cướp lấy hộp bánh trên tay của Minh Hào khiến cho anh chàng không kịp trở tay.
- Chị? Sao đột nhiên lại về đây?
- Nói vậy là hộp bánh này không dành cho chị? Là cho ai? Em không thích ăn ngọt mà
Thiên Di lập tức ngửi thấy mùi mờ ám ở đây. Không lẽ hộp bánh này dành cho cô gái kia? Không đúng. Ở nhà chỉ có một mình Minh Hào mà thôi.
Vậy ...
- Không phải cho chị, mà cho người ở sau chị kìa.
- Cho Bảo Bảo?
Di ngơ ngác quay người về phía sau. Thấy Khánh Tường đang chống cằm hờn dỗi nhìn mình. Đôi môi ửng hồng chu lên nhìn buồn cười lắm luôn.
- Em chính là người vô phước bị gạt mà Di vừa nói đó.
Thiên Di hoá đá tại chỗ, toàn thân cứng đờ không cử động được. Minh Hào nén cười trước biểu cảm đáng yêu của Khánh Tường, anh chàng áp giải Di tới trước mặt Khánh Tường, sau đó chất giọng dịu dàng cất lên.
- Bảo Bảo ngoan! Gọi một tiếng chị chồng đi.