Chiếc Ferrari màu đen chạy vun vút trên đường như tên bắn, Khánh Tường mệt mỏi dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, hàng lông mày thanh tú bất chợt cau lại vì chói.
Đêm qua quả là một đêm kinh khủng, Khánh Tường hầu như cạn kiệt sức lực sau khi đối đầu với một đám đàn ông khỏe mạnh, hai vai của cô bây giờ mỏi nhừ đi dường như không còn chút sức lực nào cả.
Ngồi ở vị trí lái xe, Minh Anh không kìm được lòng mà lên tiếng hỏi Khánh Tường, bởi vì hôm qua ngay khi về biệt thự cô liền đi một mạch vào phòng tắm để gột rửa vết nhơ rồi lăn ra giường ngủ khò khò mất tiêu. Bây giờ vừa tỉnh dậy là bắt cậu ta lái xe tới bệnh viện thăm Jame ngay. Chị ta là trâu bò hay sao mà khỏe vậy? Đúng ra phải nằm ngủ vài ngày mới đúng. Minh Anh liếc nhìn Khánh Tường qua gương chiếu hậu sau đó dè dặt hỏi.
- Chị! Chuyện xảy ra hôm qua là như thế nào? Một tay chị giải quyết hết sao?
Đáp lại câu nói của cậu ta là một không gian yên ắng, Khánh Tường vẫn nhắm nghiền mắt lại nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý định trả lời.
- Em biết chị nghe em nói mà, bây giờ ở thế giới ngầm đang đồn ầm lên kia kìa, chị còn không giải thích?
- Giải thích cái gì? Đồn đại điều gì?
Không chịu được giọng điệu nài nỉ của Minh Anh, Khánh Tường lười biếng mở mắt ra, cô đưa tay che miệng rồi ngáp một cái rõ dài, còn vươn hai vai lên cho tỉnh ngủ hẳn nữa. Nhìn không khác gì một chú mèo lười đang khó chịu vì bị người khác đánh thức.
- Chúng nó đồn rằng lão đại của Salomon mất tích, đồn rằng có một con quái vật từ đâu chạy tới giết sạch đám đàn em của lão ta và bỏ trốn.
- Có chuyện đó sao?
- Đương nhiên rồi, sáng nay em mới cho người đi nghe ngóng tin tức.
- Ừ! Muốn biết con quái vật đó là ai không?
Khánh Tường cười khẩy nhìn Minh Anh, ánh mắt tràn đầy sự thích thú khi trêu chọc cậu nhóc. Dám gọi bà đây là quái vật? Thế đã từng thấy con quái vật nào xinh đẹp như vậy chưa? Đúng là tin đồn.
Nghe câu nói sặc mùi ám muội của Khánh Tường, Minh Anh có chút gì đó e dè nhìn cô, còn tay thì nhanh chóng quay vô lăng đỗ xe vào bãi của bệnh viện, kể ra bệnh viện cũng gần chỉ đi khoảng mười phút là tới nơi rồi.
Khánh Tường nhẹ nhàng mở cửa rồi bước ra ngoài, trước khi đóng cửa lại còn cố gắng nhìn vào trong rồi mỉm cười với Saint, giọng nói nửa thật nửa đùa khiến cậu nhóc hoang mang không ít, cô nói.
- Con quái vật đó, đang đứng trước mặt em này.
Men theo lối đi tấp nập người qua lại, cuối cùng Khánh Tường cũng tới được phòng bệnh của Jame, là một phòng đặc biệt chỉ dành cho con cháu của tầng lớp thượng lưu quyền quý mới có thể được ở đây mà thôi. Thiết bị chăm sóc và chỗ ở một ngày còn được tính bằng tiền lương nửa năm của người bình thường, rất sang trọng và đắt đỏ.
Khánh Tường không vào mà đứng ngoài nhìn, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường lớn, xung quanh có rất nhiều thiết bị y tế quấn xung quanh người, giống như một xác ướp chỉ để lộ cái đầu ra mà thôi.
Nghe nói không chỉ bị thương bởi đạn bắn mà khi Saint dìu Jame ra ngoài cũng bị không ít sự công kích của tay sai nhà Salomon.
Một đám khốn kiếp!
Một bàn tay to lớn và vững chãi đặt lên vai của Khánh Tường khiến cho cô gái nhỏ giật nảy mình, cô vội vã quay lưng về phía sau thì bắt gặp ánh mắt hiền dịu của Khánh Duy, có lẽ đêm qua anh đã thức cả đêm để trông chừng Jame nên bây giờ dưới mắt đã xuất hiện hai quầng thâm đen xì rồi kìa. Khánh Duy nhẹ giọng nói.
- Không sao đâu, bác sĩ bảo đã qua cơn nguy kịch rồi. Nhưng ông ấy bảo vùng đầu của cậu ấy bị chấn thương không biết khi nào có thể tỉnh lại. Chỉ còn trông đợi vào thời gian mà thôi.
Khánh Tường phở phào nhẹ nhõm, qua cơn nguy kịch là cô đã an tâm lắm rồi. Jame sẽ tỉnh lại thôi, sẽ rất nhanh, nếu anh ta không tỉnh dậy thì cô sẽ cho cái lũ kia biết được mùi vị sống không bằng chết là như thế nào, cho dù cho van xin nài nỉ để được chết cũng đừng hòng.
Nhìn ngắm người đàn ông bên trong một chút, Khánh Tường liền quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên nhắn nhủ vài điều với anh trai của mình.
- Em có chuyện phải giải quyết, anh trông chừng Jame cho cẩn thận và nói với anh ta rằng nếu không mau tỉnh dậy em sẽ không tha cho anh ta đâu.
- Ừ! Đi đường cẩn thận.
Khánh Tường làm động tác tạm biệt Khánh Duy rồi kéo Minh Anh rời đi, cậu nhóc vừa lên được tầng thứ mười thì lập tức bị mang đi chỗ khác, trong đầu bây giờ hoang mang không ít, đúng là giống như con nai vàng ngơ ngác luôn ấy.
- Chị mang em đi đâu vậy?
- Dẫn em tới chỗ này rất thú vị, cùng nhau chơi với một món đồ chơi mà thôi.
Không biết Minh Anh có bị hoa mắt hay không, nhưng khi Khánh Tường vừa dứt câu thì cậu ta cảm thấy chị của mình có gì đó bất thường, giọng nói có gì đó rất ma mị và cuốn hút, ánh mắt hiền hòa như mọi khi đột nhiên trở nên sắc lạnh và hung dữ hơn, toàn thân đột nhiên tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ. Minh Anh rùng mình một cái, trong đầu cậu nhóc lập tức xuất hiện một câu hỏi hết sức là ngớ ngẩn.
Đây có phải là Khánh Tường hay không?
-----------------
Huhu lượt view tụt quá trời :< lượt cmt cũng ít đi nhiều :< Minh rất thích đọc bình luận của các bạn mà bây giờ cmt ít sịt à :< Cầu phiếu cầu like cầu view và cầu cmt :< Lát nữa sẽ up chương tiếp theo :< Mọi người nhớ tương tác với Minh nha :< huhu