• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thôi khỏi cần, tốt nhất cô nên tránh xa ra cho giảm bớt phiền phức hộ chúng tôi cái. Chẳng qua chỉ là tiểu thư có danh nhưng không phận may mắn được gả tới đây mà thôi, còn tưởng rằng ai nấy đều thích mình chắc. Sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi nhà cho coi."

Thông tin Thẩm Vãn Tinh gả thay cho chị gái tới nhà họ Trần nhanh chóng được lan truyền ra khắp nơi, tai người giúp việc đặc biệt nhạy bén, nắm bắt thông tin thiếu phu nhân bị thay đổi một cách tức tốc. Tất cả bọn họ khi trông thấy khuôn mặt khép nép của Thẩm Vãn Tinh liền tỏ ra cau có, khó chịu, hai chữ khinh thường vô cùng rõ ràng ai nấy đều nhận thức được.

Kể cả Thẩm Vãn Tinh.

Bọn họ cứ ngỡ rằng người đang đứng trước mặt họ chả qua chỉ là một kẻ mang thân phận thấp hèn, từ nhỏ đến lớn luôn là cái bóng đằng sau chị gái mình. Thân phận cũng không hơn bọn họ bao nhiêu, chính vì nguyên nhân này, toàn thể người làm trong nhà đều vác theo thái độ khó chịu, coi thường ra mặt đối với Thẩm Vãn Tinh.

Cô nàng yếu thế, bị kẻ hầu người hạ trực tiếp nói những lời chẳng khác gì vả thẳng vào mặt như thế, Thẩm Vãn Tinh lắp ba lắp bắp giải thích, tuyệt vọng mở miệng: "Tôi… tôi hoàn toàn… hoàn toàn không… không có ý xấu…" Vốn dĩ người con gái còn định nói rằng bản thân cô chân thành muốn giúp đỡ, tuy nhiên, lời vừa mới ra tới miệng, cổ họng Thẩm Vãn Tinh ngay lập tức nghẹn ứ như thể đang có vật thể lạ chắn ngang.

Lòng Thẩm Vãn Tinh đột nhiên cảm thấy chua xót.

Cô cắn môi, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, hốc mắt bất giác cay xè, lúng túng đảo mắt xung quanh. Cố nhịn cảm giác đau đớn xuống dưới lòng, Thẩm Vãn Tinh lặng người, hai chân cô mềm nhũn, tê cứng tại chỗ, dường như toàn thân bị ai đó đóng băng, chả tài nào cử động nổi.

Đương nhiên cô biết, bản thân không bằng được chị gái, suốt những năm qua, Thẩm Vãn Tinh được giáo dục rằng cô tồn tại trên đời với mục đích trở thành bệ đỡ cho Thẩm Kim Lan, ba mẹ hoàn toàn ném cô sang một bên, mặc kệ Thẩm Vãn Tinh tự sinh tự diệt. Ngày qua ngày, người con gái trưởng thành trong những lời dè bỉu, so sánh của người khác khi ai ai cũng nói cô vốn dĩ là cái bóng cho chị gái. Nay gả chồng, đến cả giúp việc trong nhà cũng chả ai coi Thẩm Vãn Tinh ra gì hết.

Thẩm Vãn Tinh, mày thật sự quá vô dụng khi chỉ biết đứng yên cho bọn họ bắt nạt.

Có đôi khi, cô từng nghĩ tới chuyện phản kháng, tuy nhiên, suy nghĩ ấy vừa lóe lên đã ngay lập tức bị dập tắt. Vì sao ư? Nguyên nhân chính là bởi trong lòng Thẩm Vãn Tinh luôn mang theo một nỗi sợ vô hình dày xéo cô hơn hai mươi năm, người con gái khát khao tình yêu thương từ gia đình, cô cố gắng bao nhiêu như vậy chỉ hy vọng đánh đổi được sự công nhận từ cha mẹ. Thẩm Vãn Tinh hiểu rõ, chỉ cần cô quá phận dù chỉ chút ít thôi thì bản thân ngay lập tức bị ném ra đường.

Vì vậy, cô đã nhẫn nhịn từng ấy năm

"Mặc kệ cô, nhưng đừng đứng đây làm phiền tới bọn tôi làm việc." Một trong số bọn họ thậm chí còn dám đứng chắn trước mặt Thẩm Vãn Tinh, khoanh tay trước ngực, khóe môi hơi nhếch lên: "Đừng để chúng tôi cáo trạng với thiếu gia thì đến cái danh phận hư vô thiếu phu nhân nhà họ Trần cô cũng chẳng làm nổi đâu. Biết thân biết phận chút giùm. Hơn nữa, cô nên dẹp ngay cái ý nghĩ được ngồi trên cái vị trí kia mãi mãi đi, khi chính chủ trở về thì mọi kẻ thay thế đều trở nên vô dụng." Thanh âm rõ ràng mang theo hàm ý châm chọc, khinh thường, được nước lấn tới.

Bởi ai nấy có mặt ở đây đều cho rằng khi Thẩm Vãn Tinh được chọn gả cho Trần Đình Thâm, chắc chắn thiếu gia vô cùng căm ghét người đang đứng trước mặt, toàn thân run lẩy bẩy kia, người đối phương yêu chính là đại tiểu thư lá ngọc cành vàng nhà họ Thẩm, Thẩm Kim Lan. Hơn nữa, bọn họ thậm chí còn khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng Thẩm Vãn Tinh đến đây đảm bảo ngày ngày chịu bao nhiêu ức hiếp, dày vò.

Thẩm Vãn Tinh chịu nhục, cô chẳng làm gì được, còn bị mấy kẻ xô ngã khiến bàn tay chằng chịt những vết trầy xước do đập vào bậc thềm cầu thang. Dù chảy máu hay đau đớn đến mức độ nào đi chăng nữa, Thẩm Vãn Tinh vẫn cắn răng mà chịu đựng, hoàn toàn không một lời oán than hay giận hờn.

Người con gái lủi thủi ra phòng khách, tính động tay làm việc gì khác cho bớt chán nhưng giúp việc đều ghét bỏ, mắng cô đừng động vào, tránh cho việc làm hư đồ đắt tiền. Chính vì thế, Thẩm Vãn Tinh đành ngồi im, đôi bàn tay đan xen vào nhau, vết thương ngày càng đỏ lên, mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Trên khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh viết rõ hai chữ ấm ức, tuy nhiên, cô chả biết giãi bày với ai cả. Tự nhủ với bản thân rằng ngày tháng sau này Thẩm Vãn Tinh sống ở đây chắc chắn khó khăn hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Ngồi trên sô pha được một lúc thì Trần Đình Thâm bước xuống, đến bên cạnh cô vợ mới cưới, âu yếm mở miệng: "Em dậy sớm thế. Sao không nằm ngủ thêm chút nữa? Chạy xuống đây chi cho lạnh." Bàn tay anh vô cùng tự nhiên khoác lên trên vai Thẩm Vãn Tinh, bất chợt nhận ra toàn thân cô đang hơi run.

Mái tóc dài xõa xuống che phủ gần hết khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh, mùi hương thoang thoảng từ trên người cô phả vào mũi Trần Đình Thâm. Người đàn ông nhận thấy điều bất thường, đột nhiên nhướng mày, kéo tay Thẩm Vãn Tinh quay về phía đối diện với mình.

"Em làm sao vậy?" Đập vào mắt Trần Đình Thâm là hốc mắt vợ hơi ửng đỏ, dường như vừa khóc. Trái tim anh bị đâm mạnh một nhát, sợ hãi cầm lấy tay Thẩm Vãn Tinh, vô tình phát hiện cô bị thương, khuôn mặt người đàn ông ngay lập tức tỏ vẻ khó chịu: "Vãn Tinh, em nói cho anh biết, là kẻ nào khiến em bị thương thành ra như này? Anh đòi lại công bằng giúp em. Có phải người giúp việc trong nhà làm, đúng chứ?"

Trần Đình Thâm càng nhìn anh càng đau đớn hơn bao giờ hết. Cô gái được anh đặt nơi đầu trái tim, dành cho cô hết thảy những cưng chiều, bao điều tốt đẹp nhất, mà bọn họ dám khiến Thẩm Vãn Tinh bị đau. Ở kiếp trước cũng vậy, tuy nhiên khi ấy Trần Đình Thâm còn hùa theo bọn họ, thản nhiên cho phép người làm trong nhà dùng mọi hình thức để tra tấn, dày vò Thẩm Vãn Tinh. Bây giờ, Trần Đình Thâm cần phải sửa chữa toàn bộ mọi thứ.

Tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh lại lắc đầu liên tục, phủ nhận: "Không… không phải đâu… Đình… Đình Thâm… cái này là do… do em chẳng… chẳng chịu để ý đường nên… nên mới vô tình bị ngã… Mọi… mọi người đều… đều đối với… với em rất tốt…" Toàn bộ mọi lỗi lầm cô đều nhận hết về bản thân.

Nghe xong, khuôn mặt Trần Đình Thâm càng nhăn nhó hơn, khí sắc đen kịt như đít nồi, lồng ngực anh phập phồng lên xuống. Chứng kiến Thẩm Vãn Tinh như vậy, anh đau đến mức hô hấp trở nên khó khăn, huyết mạch toàn thân đình trệ.

"Vãn Tinh." Hít một hơi thật sâu, Trần Đình Thâm cẩn thận nâng niu đôi bàn tay đầy rẫy vết thương của Thẩm Vãn Tinh, xót xa lên tiếng: "Em đừng bao che cho bọn họ nữa, em như thế nào anh hiểu rõ hơn ai hết. Vãn Tinh, em là vợ anh, nếu như ở đây có kẻ nào khiến em khó chịu, em cứ việc nói, đừng giữ trong lòng một mình. Anh hy vọng sau này em có thể dựa dẫm vào chồng mình một chút."

Thẩm Vãn Tinh cúi đầu, bất giác cắn chặt răng.

Lại nói tiếp: "Còn bây giờ theo anh, anh phải tìm ra kẻ khiến em bị thương thành ra như thế này. Chẳng chấp nhận được mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK