"Thưa anh, việc đã được chúng tôi kết luận rồi. Người rơi xuống vách núi cao như vậy chẳng thể sống sót được, xin hãy nén đau thương."
Mặc cảnh sát khuyên can ra sao, Trần Đình Thâm vẫn tỏ ra vô cùng cố chấp, anh chưa thấy Thẩm Vãn Tinh xuất hiện trước mặt thì còn chút hy vọng nhỏ nhoi rằng cô còn sống dù mọi chuyện gần như đã được kết luận một cách chính xác rồi. Anh ôm theo vật dụng của Thẩm Vãn Tinh trở về, không màng quan tâm tới cảnh sát, cứ tiếp tục cho người tìm kiếm tung tích Thẩm Vãn Tinh trong vô vọng.
Nếu như bọn họ đã chẳng làm được vậy thì để anh tự thực hiện vậy.
Hơn nữa, Trần Đình Thâm cũng chưa phải kẻ ngu, anh đương nhiên có những nghi ngờ dù bị cảnh sát ngó lơ. Sẽ chả bao giờ có chuyện đang yên đang lành Thẩm Vãn Tinh tự nhiên mò lên nơi vắng vẻ như núi cao làm gì cả, đặc biệt, cô nàng chẳng hề có bạn bè, lên đấy không một bóng người. Trần Đình Thâm đưa ra kết luận, Thẩm Vãn Tinh bị kẻ khác dở trò đưa lên đó rồi nhân cơ hội hãm hại vợ anh, đặc biệt, người con gái ấy thân thể yếu ớt, khó lòng đối phó được với mấy kẻ hiểm ác.
Còn về chuyện tự sát ư?
Chắc chắn nguyên nhân này khó lòng xảy ra được. Trần Đình Thâm hiểu rõ, dù Thẩm Vãn Tinh tuyệt vọng đến mức độ nào cô cũng chỉ trốn ở một góc âm thầm ngồi khóc thôi, chuyện tự sát thì miễn bàn. Và anh dần suy đoán Thẩm Vãn Tinh gặp nạn kiểu gì cũng liên quan tới người phụ nữ tên Thẩm Kim Lan kia.
Xem ra cô ta chán sống rồi.
Những ngày sau, thông tin Thẩm Vãn Tinh thiệt mạng do gặp tai nạn tràn lan trên các phương tiện thông tin đại chúng, mọi người ai nấy đều bàn tán dữ dội. Dù sao cô cũng là Trần thiếu phu nhân, vị trí ấy biết bao kẻ mong ngóng mà chưa thể với tới được.
Về phía Thẩm Kim Lan, cô ta vô cùng tự tin lẫn đắc ý, đặc biệt cảm thấy hài lòng khi biết Thẩm Vãn Tinh, đứa em gái bản thân vô cùng căm ghét chẳng còn tồn tại trên đời này nữa. Người phụ nữ ôm lấy mộng đẹp, mất đi Thẩm Vãn Tinh thì cô ta nhất định có được tất cả, về phía Trần Đình Thâm chỉ cần dùng chút thủ đoạn thôi là hoàn toàn xoay chuyển được tâm tư đối phương rồi.
Thẩm Kim Lan vui vẻ ra mặt, cô ta ngay lập tức tới tìm Trần Đình Thâm. Nhờ Trần phu nhân, cô ta có được chìa khóa vào trong. Thấy Trần Đình Thâm suy sụp, thân thể gầy gò trông thấy, khóe môi cô ta bất giác nhếch lên, từ từ đến gần đối phương.
Trực tiếp vòng tay lên vai, cô ta vui vẻ mở miệng nhưng bày ra dáng vẻ tiếc thương: "Đình Thâm à, anh đừng mãi đau lòng vì một người đã mất nữa. Thẩm Vãn Tinh dù sao cũng đã chết rồi, đau lòng vì nó mãi thì kết quả vẫn như thế thôi. Làm người chúng ta phải hướng về phía trước, đó mới là lựa chọn tốt nhất. Có em ở đây mà, Đình Thâm, em nhất định giúp anh vượt qua nỗi buồn. Chúng ta trước đây từng yêu nhau, vun đắp chút thôi là tình cảm kiểu gì cũng trở về như lúc xưa."Thẩm Kim Lan vỗ ngực cao ngạo.
Trần Đình Thâm thấy bộ dạng lẳng lơ trước mặt, khóe môi anh chỉ hơi nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngập tràn những tia khinh bỉ. Vốn dĩ đang định đi tìm người phụ nữ trước mặt tính sổ, ai dè Thẩm Kim Lan tự vác xác tìm tới.
"Ở bên cạnh tôi, cô cũng xứng sao? Thẩm Kim Lan, cô quá ảo tưởng về bản thân rồi." Thoáng chốc, Trần Đình Thâm liền bắt lấy bàn tay cô ta, sát khí đằng đằng khiến sống lưng người phụ nữ lạnh toát, lực đạo anh dùng rất mạnh, thiếu chút nữa đã bóp nát tay cô ta. Trần Đình Thâm điên cuồng nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Kim Lan, tôi chưa từng thừa nhận vợ tôi đã chết thì ai cho phép cô được quyền nguyền rủa cô ấy như vậy? Hơn nữa, đừng tưởng tôi không biết thời gian tôi vắng mặt cô dám tới tìm Vãn Tinh ăn nói vớ vớ vớ vẩn. Tôi đang muốn tính sổ với cô đây. Nói đi, hôm trước cô nói gì với vợ tôi, Thẩm Kim Lan, cô biết tôi có thể làm ra những chuyện gì mà."
Hiện tại, Trần Đình Thâm chỉ thiếu điều bóp chết người phụ nữ đứng trước mặt thôi. Tất cả đều vì cô ta mà Thẩm Vãn Tinh hiểu lầm đòi ly hôn với anh, đã thế còn gặp phải tai nạn chưa rõ sống chết ra sao. Mẹ con Thẩm Kim Lan lần này đảm bảo phải trả cái giá thật đắt.
Người phụ nữ mặt mày nhăn nhó vì đau, cô ta ú ớ kêu lên mấy tiếng, hàm răng cắn chặt. Cô ta chẳng tài nào tưởng tượng nổi Trần Đình Thâm tức giận đến mức độ này. Đối phương đáng sợ đến mức khiến Thẩm Kim Lan run lên cầm cập, chả dám hé răng nửa lời. Vốn định cố tình biện bạch, tuy nhiên, Trần Đình Thâm dường như chẳng cho cô ta cơ hội.
Anh buông tay ra, nhưng thả người phụ nữ độc ác trước mắt đi thì còn lâu, Trần Đình Thâm tóm chặt cằm Thẩm Kim Lan, đôi mắt sắc lạnh hình viên đạn lộ ra đầy những tia lạnh lẽo, nhọn hoắt như dao găm: "Dám ở đây lộng hành ư? Thẩm Kim Lan, những tội cô gây ra nhất định phải trả cái giá thật đắt. Vợ tôi mãi mãi chỉ có thể là cô gái tên Thẩm Vãn Tinh, còn cô, tôi thừa biết mục đích thật sự lần này cô trở về. Tôi nhịn mẹ con các người lâu lắm rồi nhưng dường như nhà họ Thẩm đang coi thường lời tôi nói ra thì phải. Tôi dám chắc rằng chuyện vợ tôi liên quan tới cô, Thẩm Kim Lan, cô cứ an tâm, đợi tôi điều tra ra chứng cứ xác đáng thì tới lúc đó cô xác nhận tiêu đời." Cả kiếp trước lẫn bây giờ Thẩm Kim Lan đều là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.
Đáng lí ra Trần Đình Thâm nên trực tiếp giết chết cô ta mới phải.
Anh chả sợ gì hết, mất đi Thẩm Vãn Tinh rồi thì cuộc sống đối với Trần Đình Thâm hoàn toàn không còn ý nghĩa, mọi thứ tốt đẹp chỉ khi có người con gái ấy.
Trần Đình Thâm ngại sự bẩn thỉu trên người Thẩm Kim Lan, ngay lập tức đẩy cô ta ra, khiến đối phương lảo đảo thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
"Anh!!!" Thẩm Kim Lan trừng mắt phẫn nộ khi chịu cảnh tượng nhục nhã vừa rồi, cô ta nắm chặt bàn tay oán hận. Tuy nhiên, dưới sức ép Trần Đình Thâm tạo ra, người phụ nữ chả dám thốt lên lời.
Chỉ tại Thẩm Vãn Tinh.
Chết rồi nhưng cứ thích ám cô ta.
Lại một lần nữa, Thẩm Kim Lan tiếp tục khẳng định rằng nguyên nhân đến từ đứa em gái bản thân chưa từng đặt vào mắt.
Trần Đình Thâm tức giận gầm gừ: "Cô thử tiếp tục làm loạn xem. Thẩm Kim Lan, tôi đảm bảo rằng, từ nay trở đi mọi thứ nhất định sẽ là ác mộng đối với cô. Cả về thân phận, mơ ước, tôi cam đoan hủy hoại từng chút từng chút một. Trần Đình Thâm tôi nói được làm được, ở đấy chuẩn bị chịu hậu quả đi. Còn bây giờ ngay lập tức cút khỏi mắt tôi trước khi tôi giết cô. Với cả để chìa khóa mẹ tôi đưa ở lại, Thẩm Kim Lan, tôi chẳng mở miệng lần hai đâu."
Người phụ nữ hết cách, đành vùng vằng rời khỏi.
Trần Đình Thâm dù liên tục bị gia đình gây áp lực về chuyện hôn nhân, anh cứ kiên quyết ngoảnh mặt làm ngơ. Về phía Thẩm Kim Lan, đương nhiên cô ta đang chịu những hình phạt thích đáng. Thẩm phu nhân xót xa thay con gái, tìm đến Trần Đình Thâm đối chất.
Chứng kiến bà ta hết lòng vì kẻ chẳng ra gì, Trần Đình Thâm cong môi cười, khinh bỉ cất giọng: "Đó là những gì cô ta xứng đáng phải chịu. Tôi chưa tính sổ với mấy người đâu. Thẩm phu nhân à Thẩm phu nhân, bà tưởng Thẩm Kim Lan thật sự là con gái ruột của mình ư? Bà đang nuôi ong tay áo đấy."
Danh Sách Chương: