• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em khỏi cần lo lắng đâu. Đối với anh chỉ mình em được an toàn thôi, còn những người khác nghĩ gì anh đều chẳng mấy quan tâm đâu. Vãn Tinh, em quên rằng chồng em làm việc trên thương trường nhiều năm rồi hả? Những chuyện như vậy anh trải qua nhiều rồi, hoàn toàn chả làm khó được anh đâu."

Trần Đình Thâm dịu dàng vươn tay xoa đầu cô vợ nhỏ, ánh mắt mang theo muôn vàn những tia cưng chiều vô hạn, kéo Thẩm Vãn Tinh ngồi vào trong lòng, nhẹ nhàng vân ve từng lọn tóc óng ả. Những lời bàn tán Trần Đình Thâm nghe quá nhiều rồi, với anh nó chỉ là gió thoảng bên tai thôi, hoàn toàn không đủ sức ảnh hưởng tới cuộc sống. Thẩm Vãn Tinh lo lắng quá xa rồi.

Hơn nữa, anh chưa từng hối hận khi dùng thái độ gay gắt đối với Thẩm Kim Lan hay mẹ mình. Trần Đình Thâm tôn trọng Trần phu nhân, tuy nhiên, nếu đối phương đi quá giới hạn cho phép anh cũng chẳng chịu ngồi yên đâu. Người đàn ông nhướng mày suy nghĩ, ở kiếp trước, khoảng thời gian này Thẩm Kim Lan còn đang ở nước ngoài ăn chơi nhảy múa với tình nhân, nhưng hiện tại tự nhiên vác mặt trở về khiến Trần Đình Thâm hơi khó hiểu.

Anh đoán chắc cô ta đang toan tính điều gì đó, chỉ là Trần Đình Thâm chưa đoán ra được thôi. Tuy nhiên, dù đó có là gì đi chăng nữa thì anh cũng không cho phép Thẩm Kim Lan đụng tới một sợi tóc của vợ anh.

Điều làm Trần Đình Thâm đau đầu nhất thời điểm hiện tại chính là mẹ anh đang bắt tay với người phụ nữ tâm địa xấu xa ấy liên tục công kích anh, bọn họ ép Trần Đình Thâm phải ly hôn bằng được với Thẩm Vãn Tinh, tới khi ấy thì Thẩm Kim Lan hoàn thành mục đích đặt ra rồi. Nhớ đến những chuyện bản thân từng trải qua, lúc đó, Trần Đình Thâm nghe cô ta lời ngon tiếng ngọt, lúc nào cũng châm chọc, gán toàn bộ mọi tội danh lên đầu Thẩm Vãn Tinh, khiến anh hiểu lầm cô nghiêm trọng vì mục đích Thẩm Kim Lan muốn làm thiếu phu nhân nhà họ Trần, hưởng thụ cuộc sống sung sướng đến hết đời. Ngoài mặt cô ta xinh đẹp thu hút nhưng thực chất Thẩm Kim Lan chả khác con rắn độc là bao.

Ở trong cái tư thế xấu hổ như này, khuôn mặt Thẩm Vãn Tinh bỗng dưng đỏ ửng hết cả lên như trái gấc chín, cô líu ríu mở miệng: "Đình Thâm, anh mau bỏ em xuống, ai lại ngồi như này cơ chứ? Giúp việc nhìn thấy coi chừng người ta đánh giá bây giờ." Mặc dù là vợ chòng chọc nhưng Thẩm Vãn Tinh vẫn rất dễ xấu hổ trước những hành động thân mật quá mức, đặc biệt khi ngồi trong lòng Trần Đình Thâm, toàn thân cô nàng cứng đờ như cái máy được lập trình sẵn.

"Bọn họ sao dám đánh giá. Thử hé nửa lời xem, anh đuổi việc tất. Huống chi, vợ anh, anh ôm, ai dám lên tiếng." Trần Đình Thâm đắc ý hôn liên tiếp lên mặt người con gái được bản thân nâng niu trong lòng bàn tay vài cái, ung dung tựa đầu lên vai cô nàng. Lại nói tiếp: "Mà trong lúc anh vắng nhà lúc trước Thẩm Kim Lan có tới tìm em gây chuyện không thế? Cô ta chẳng làm gì em đấy chứ?"

Trong đầu bất giác nảy ra suy nghĩ, Trần Đình Thâm ngay lập tức hỏi vợ mình.

Theo những gì anh biết thì rất có thể như suy đoán, Thẩm Kim Lan làm sao chịu bỏ qua cho Thẩm Vãn Tinh được. Người phụ nữ đó hễ có cơ hội sẽ tìm cách hại vợ anh, thù hận cô ta dành cho Thẩm Vãn Tinh sâu đậm hơn tưởng tượng rất nhiều. Trần Đình Thâm chỉ e ngại vợ mình chịu thiệt thòi hay gặp bất trắc gì đó thôi, anh chẳng thể ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi nên khó nắm bắt được tình hình.

Giờ đây Thẩm Kim Lan với Thẩm phu nhân đang bắt tay với mẹ anh, Trần Đình Thâm càng thêm phần lo lắng hơn.

Thẩm Vãn Tinh nhíu mày, vài giây sau, cô lắc đầu, nhẹ nhàng đáp lời: "Không có ạ. Chị ấy chưa từng tìm em, với cả em cũng hiếm khi ra ngoài, đến nhà thì bị anh cấm cửa rồi." Cô gái cong môi cười, gật đầu khẳng định.

Nhưng bản thân Thẩm Vãn Tinh biết mình vừa giấu nhẹm vài chuyện với Trần Đình Thâm.

Thẩm Kim Lan có tới tìm cô yêu cầu người con gái hãy mau chóng ly hôn với Trần Đình Thâm, thỉnh thoảng chị ấy còn làm loạn cả lên, tuy nhiên, Thẩm Vãn Tinh không chấp, mặc kệ đối phương thích làm gì thì tùy. Cô chỉ cần yên ổn sống tiếp. Thẩm Kim Lan sợ Trần Đình Thâm nên chả dám mò tới đây, nhưng cô ta thường xuyên cử người theo dõi Thẩm Vãn Tinh nên nắm được hành trình, hễ tìm được cơ hội liền xuất hiện trước mặt đứa em gái mình vô cùng ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi yêu cầu Thẩm Vãn Tinh phải làm theo những gì bản thân yêu cầu.

Thẩm Vãn Tinh cứng rắn từ chối khiến cô ta tức điên.

Còn về để Trần Đình Thâm biết Thẩm Vãn Tinh thấy không cần thiết lắm. Anh bận nhiều việc, công vụ quan trọng, tránh để những việc nhỏ nhặt ảnh hưởng tới. Và cô sợ Thẩm Kim Lan gặp chuyện nữa, đối phương dù sao vẫn là chị gái cô, Thẩm Vãn Tinh chẳng hy vọng chị mình gặp vấn đề bất trắc.

"Ừ. Nhưng nhớ kỹ từ nay về sau em nhất định phải tuyệt đối cẩn thận đấy." Khuôn mặt Trần Đình Thâm trùng xuống, ngữ khí nghiêm trọng nhắc nhở: "Hiện tại Thẩm Kim Lan chưa đạt được mục đích, cô ta kiểu gì cũng dở trò xấu xa với em, em tốt nhất đừng để Thẩm Kim Lan tiếp cận mình. Tránh người phụ nữ đó được càng xa càng tốt. Vãn Tinh, em vô cùng quan trọng đối với anh, anh chả hy vọng em xảy ra chuyện chút nào."

Cô ta vốn có máu điên trong người, ai biết được Thẩm Kim Lan tiếp theo đây tính làm gì. Đã thế còn nhận được sự giúp sức từ hai người lắm mưu nhiều kế nữa. Trong quá khứ, bọn họ hợp lực với nhau hành hạ Thẩm Vãn Tinh sống dở chết dở, nghĩ thôi Trần Đình Thâm đã cảm thấy rùng rợn rồi, người đàn ông không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vợ mình bị thương.

Tự nhủ rằng, anh cần sớm giải quyết Thẩm Kim Lan càng sớm càng tốt, tránh để lâu ngày mọi thứ càng rơi vào thế khó, Thẩm Vãn Tinh cũng vì thế mà chịu cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Cô nàng cười tươi như hoa, gật đầu lia lịa, dựa vào lồng ngực rắn chắc của Trần Đình Thâm, khẳng định chắc nịch: "Anh cứ yên tâm, em biết tự bảo vệ bản thân mình mà. Thẩm Kim Lan sẽ chẳng làm gì được em đâu. Với cả dạo gần đây em chỉ muốn ở nhà ngủ, chả hứng thú ra ngoài, nhà mình có camera lắp đặt nên Thẩm Kim Lan muốn ra tay còn khó hơn lên trời ấy."

Bàn tay hai người đan xen vào nhau.

"Dù thế em vẫn cần cảnh giác. Mai anh sẽ thuê vài vệ sĩ canh chừng xung quanh nhà bảo vệ em." Lông mày trên khuôn mặt Trần Đình Thâm nhíu chặt.

Người đàn ông đặc biệt cố chấp, Thẩm Vãn Tinh khuyên đến khản cả cổ họng nhưng mãi chả được, đành để Trần Đình Thâm tùy ý hành động. Dù sao cũng chẳng mất mát gì lắm, Thẩm Vãn Tinh ở nhà là chính nên họ chắc không làm việc gì nhiều.

Thời gian sau, Thẩm Kim Lan hoàn toàn im ắng lạ thường, sau cái lần bị cảnh cáo cô ta chưa từng tìm tới Trần Đình Thâm làm loạn này kia. Sự yên bình này làm Thẩm Vãn Tinh đặc biệt bất an, cô cứ cảm thấy nó là tiền đề chuẩn bị cho sóng gió sắp sửa ập đến.

Một hôm, Thẩm Vãn Tinh ra ngoài đi dạo vài vòng tại công viên, Thẩm Kim Lan từ đâu xuất hiện trước mặt cô, khuôn mặt đối phương sa sầm, khó chịu mở miệng: "Thẩm Vãn Tinh, qua đây, chúng ta nói chuyện một chút, tao có việc cần tính với mày."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK