"Đương nhiên là tôi có tình cảm với vợ mình rồi. Lục Ngạn, đang yên đang lành cậu hỏi câu này để làm gì?"
Đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, Trần Đình Thâm ngước mắt lên, nhìn chằm chằm anh bạn thân trước mặt, trong đầu đột nhiên xuất hiện hàng loạt những câu hỏi khó mà giải thích được. Anh nhướng mày quan sát, tự dưng hỏi vậy, Lục Ngạn rốt cuộc có ý gì, Trần Đình Thâm dù đứng trên thương trường nhiều năm như vậy cũng chưa tài nào đoán được rốt cuộc đối phương tính làm gì.
Lục Ngạn lắc đầu, anh chàng chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng, thanh âm trầm ổn cất lên: "Cũng không có gì đâu. Tôi chỉ hỏi cho chắc thôi. Trần Đình Thâm, tôi hơi khó hiểu đấy, dù sao trước đây cậu vẫn luôn một lòng một dạ với Thẩm Kim Lan như vậy, thậm chí hôn lễ cô dâu còn bị tráo đổi, tôi cứ nghĩ cậu nhất định tức giận, nổi điên lên với Thẩm Vãn Tinh cơ. Ai ngờ, nguyên nhân vì sao khiến bạn thân tôi thay đổi như thế nhỉ?" Anh tò mò đặt ra hàng loạt những tình huống.
Hai người chơi với nhau rất thân, nên Lục Ngạn đương nhiên hiểu rõ con người Trần Đình Thâm ra sao. Trước kia, khi còn ở bên cạnh chị gái Thẩm Vãn Tinh, lúc nào người đang ngồi ở phía đối diện cứ khoe khoang trước mặt anh tài giỏi, xuất sắc ra sao hay là đủ những thứ trên đời. Trần Đình Thâm dường như hận chẳng thể công khai cho cả thế giới biết được bản thân yêu người phụ nữ kia thế nào.
Nhưng Lục Ngạn thì khác.
Anh nhận ra Thẩm Kim Lan kia dường như khi tiếp cận Trần Đình Thâm vì mục đích khác. Cô ta vốn dĩ chả yêu thương gì bạn thân anh đâu, Lục Ngạn từng nhiều lần cố ý nói khéo, nhắc nhở Trần Đình Thâm phải tuyệt đối cẩn thận với người phụ nữ kia, nhưng vì cậu ta quá mù quáng về tình yêu, dẫu Lục Ngạn nói khàn cả cổ họng, tốn biết bao nhiêu nước bọt, tuy nhiên, đối phương cứ đâm đầu vào.
Nay về nước, chứng kiến Trần Đình Thâm thay đổi ba trăm sáu mươi độ như vậy quả thực khiến Lục Ngạn giật mình. Ngưỡng tưởng rằng cô gái cậu ta yêu bị thay thế thành người khác thì kiểu gì Trần Đình Thâm cũng nổi trận lôi đình, đem đối phương ra dày vò đến mức thân tàn ma dại, ai dè cậu ta đem Thẩm Vãn Tinh cưng chiều lên tận trời, nâng niu vợ mình như một viên ngọc quý trong lòng bàn tay.
Khi chứng kiến cảnh tượng ấy, Lục Ngạn ngạc nhiên đến mức chẳng nói lên lời, anh thậm chí tưởng rằng bản thân mình nằm mơ hay làm việc nhiều quá nên mắt bị mờ, nhìn lầm cảnh tượng diễn ra chứ. Nhưng nhiều lần nhìn thấy Trần Đình Thâm yêu thương Thẩm Vãn Tinh, anh buộc phải tin rằng đó là sự thật.
Lục Ngạn thở phào một hơi, thật may mắn. Tuy nhiên, anh bất giác nghĩ đến một trường hợp khác, đó là liệu Trần Đình Thâm có đang coi Thẩm Vãn Tinh thành thế thân của cô chị gái tâm địa khó lường kia không? Anh thắc mắc chưa tài nào tìm được lời giải đáp, đành trực tiếp mở miệng hỏi bạn thân mình. Nếu đấy là sự thật, anh nhất định ngăn cản Trần Đình Thâm, tránh việc đối phương làm tổn thương những người vô tội.
"Cũng chả có chuyện gì lớn lao cả. Chẳng qua vì trước kia tôi hiểu lầm chút vấn đề về hai chị em Thẩm Vãn Tinh mới sinh ra chút mù quáng thôi." Trần Đình Thâm bật cười, lông mày trên khuôn mặt anh nhíu chặt, từ từ cất tiếng nói, thanh âm khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Giờ tôi đủ tỉnh táo để nhận định được những chuyện diễn ra xung quanh mình rồi. Thẩm Kim Lan kia với tôi lúc bấy giờ hoàn toàn chưa đủ tầm để ảnh hưởng, tôi thật lòng dành tình cảm với Thẩm Vãn Tinh, cũng không ly hôn với cô ấy trong bất kỳ trường hợp nào. Lục Ngạn, cậu cứ an tâm, tôi chẳng có ý định đem Thẩm Vãn Tinh coi thành thế thân của ai khác đâu. Cô ấy với tôi là mãi mãi và duy nhất." Người đàn ông cuộn chặt bàn tay thành nắm đấm.
Qua cách Lục Ngạn nhìn mình, đương nhiên Trần Đình Thâm hiểu được suy nghĩ trong đầu đối phương là sao. Hơn nữa, dường như cảm xúc mà Lục Ngạn đối với vợ anh đã thay đổi, đây chính là điều khiến Trần Đình Thâm quan ngại nhất. Tình địch lớn nhất ngồi trước mặt, mặc dù rất bất mãn, tuy nhiên, Trần Đình Thâm chỉ biết nuốt hết bực bội xuống lòng, tránh để Thẩm Vãn Tinh suy nghĩ lung tung.
Chàng trai ngồi ở phía đối diện đưa tay chống cằm, nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh mở miệng: "Hy vọng là như vậy. Trần Đình Thâm, dù sao cậu cũng cưới người ta về rồi, đừng khiến Thẩm Vãn Tinh khổ sở vì cậu. Nếu cậu làm gì sai trái, đừng trách bị kẻ khác cướp mất." Lời nói phát ra đầy ẩn ý.
Dường như Lục Ngạn đang cố tình cảnh cáo bạn mình.
Anh thừa nhận, bản thân thích Thẩm Vãn Tinh, thích cô ngay từ lần đầu gặp mặt. Khi cả hai bốn mắt nhìn nhau, Lục Ngạn dường như bị thứ gì đó thu hút qua đôi đồng tử đen láy vương đầy nỗi buồn ấy. Trái tim anh vì Thẩm Vãn Tinh đập rộn ràng, khó mà kiểm soát được. Đó là lần đầu tiên anh biết được mùi vị của tình yêu.
Tuy nhiên, vui vẻ chưa được bao lâu thì Lục Ngạn ngay lập tức nhận được tin dữ rằng Thẩm Vãn Tinh là phụ nữ đã có chồng, đối phương bên cạnh cô, Trần Đình Thâm, bạn thân anh nữa chứ. Với Lục Ngạn, đây là nỗi đau anh khó diễn tả được thành lời. Hai người bọn họ yêu nhau, người đàn ông biết bản thân chẳng thể chen ngang, đành âm thầm chúc phúc, che giấu đi cảm xúc thật.
Ông trời dường như đang trêu ngươi Lục Ngạn khi cố tình sắp xếp những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa anh với Thẩm Vãn Tinh. Thứ cảm xúc tưởng chừng biến mất từ lâu mỗi lần nhìn thấy cô ấy lại trỗi dậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn bao giờ hết. Lục Ngạn đang vô cùng cố gắng, anh sợ nếu cứ cái đà này diễn ra thì bản thân khó lòng khống chế được.
"Điều đó là đương nhiên." Trần Đình Thâm híp mắt, anh khẳng định chắc như đinh đóng cột. Bên cạnh đó, người đàn ông cố tình gằn mạnh từng chữ cảnh báo: "Lục Ngạn, tôi biết cậu đang mang những cảm xúc đặc biệt với vợ tôi. Tôi cần nhắc cậu, Thẩm Vãn Tinh hiện tại đã trở thành vợ tôi, cô ấy là phụ nữ có chồng rồi. Đừng bộc lộ quá rõ ràng khiến cả ba chúng ta đều khó xử đấy. Tốt hơn hết cậu nên cắt đứt mạch suy nghĩ hiện tại càng sớm càng tốt đi."
Lục Ngạn cười nhẹ: "Trần Đình Thâm, những điều ấy cậu khỏi cần lo. Tôi chưa vô liêm sỉ đến mức cướp đoạt những gì không thuộc về mình đâu. Tôi chỉ hy vọng cậu chăm sóc tốt cho Thẩm Vãn Tinh là được, đừng làm những gì dại dột, nếu điều đó thật sự xảy ra tôi nhất định chẳng ngồi yên mà đứng lên đấu tay đôi trực tiếp với cậu."
Khi Thẩm Vãn Tinh trở về từ nhà vệ sinh, không khí nhanh chóng hồi phục trạng thái ban đầu, ngoài mặt Lục Ngạn lẫn Trần Đình Thâm đều vô cùng vui vẻ, tuy nhiên tâm tư mỗi người hiện tại đều mang theo những suy tính khác nhau.
"Hai người vừa nói chuyện gì thế?" Thẩm Vãn Tinh mở to mắt, tò mò hỏi.
Cả hai lắc đầu: "Tán gẫu thôi, không có gì đâu."
Ngồi thêm vài phút, Trần Đình Thâm mở miệng phá tan sự yên lặng: "Muộn rồi, tôi đưa vợ mình về trước đây."
Lục Ngạn gật đầu, Trần Đình Thâm nhẹ nhàng cầm lấy tay Thẩm Vãn Tinh, ba người chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy. Tuy nhiên, Trần Đình Thâm hiện tại, anh đang vô cùng đau đầu vì Lục Ngạn đã nảy sinh tình cảm với Thẩm Vãn Tinh, dù hiện tại cô đang phụ thuộc khá nhiều vào bản thân anh, nhưng người đàn ông vẫn khá lo, nói chính xác hơn là sợ hãi. Anh tự nhủ, cần phải nhanh chóng tìm ra cách để khiến Lục Ngạn hết tình cảm với Thẩm Vãn Tinh sớm nhất.
Danh Sách Chương: