• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thì sao chứ? Cô ta sống hay chết ảnh hưởng gì tới con?"

Trần Đình Thâm lạnh nhạt đút tay vào túi quần, từ từ đứng dậy, cong môi nhìn chằm chằm mẹ mình, mặt không chút biến sắc thốt ra từng lời. Lông mày anh nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi nhấn mạnh từng chữ. Trần Đình Thâm còn chưa tính sổ chuyện hôm qua với bà ấy thì thôi, vậy mà mẹ anh đích thân tới đây tìm mình vì vấn đề ấy.

Người đàn ông hời hợt cất giọng: "Mẹ để cô ta ức hiếp vợ con, con dạy dỗ Trịnh Diệu Văn một chút đã là may mắn cho cô ta lắm rồi đấy. Nếu còn mạnh tay hơn nữa thì chưa biết chừng hiện tại cô ta còn sống nổi để mách chuyện với mẹ không nữa." Những gì anh làm đều xứng đáng với những việc Trịnh Diệu Văn dám làm với cô vợ anh yêu quý, Trần Đình Thâm nhất định bắt từng kẻ trả giá nếu như bọn họ dám đụng tới Thẩm Vãn Tinh.

Chưa khiến cả nhà họ Trịnh gặp chuyện chứng tỏ anh đã nương tay lắm rồi.

Nhưng người phụ nữ đó giám chẳng biết điều dám ăn nói vớ vẩn. Còn mẹ anh nữa, Trần Đình Thâm chẳng tính đến những chuyện đã diễn ra vào đêm ngày hôm qua thì thôi, bà ấy còn định làm ầm ĩ mọi chuyện lên.

"Mày muốn tạo phản à cái thằng này?" Trần phu nhân tức đến mức hộc máu, bà ta hai mắt trợn ngược vô cùng hung tợn trừng to, gầm gừ thành tiếng: "Trần Đình Thâm, mẹ nói cho mày biết, ngay lập tức đến tìm Trịnh Diệu Văn xin lỗi đi. Con bé vô cùng tương xứng với mày về mọi mặt, môn đăng hộ đối, thế mà này cứ thích lao đầu vào những kẻ vô dụng, cả ngày ăn không ngồi rồi ở nhà. Mày định để nó cuỗm hết của cải trong cái nhà này mày mới vừa lòng hay gì? Đến tìm Trịnh Diệu Văn lựa lời mà nói với con bé, mẹ chỉ chấp nhận tiểu thư nhà họ Trịnh trở thành con dâu thôi, còn một số người nào đó đừng tiếp tục nằm mơ ôm mộng trèo cao nữa."

Trần phu nhân nhất quyết tìm cách tác hợp Trần Đình Thâm với người phụ nữ kia cho bằng được. Bởi quan điểm bà ta cho rằng chỉ tương xứng về gia thế mới giúp đỡ được nhà họ Trần, tiền tài danh vọng cũng như được nở mày nở mặt. Hơn bao giờ hết, bà ta cảm thấy đặc biệt xấu hổ khi có đứa con dâu như Thẩm Vãn Tinh.

Trần Đình Thâm tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, anh nhún vai, lười biếng trả lời: "Mẹ à, mẹ biết con chẳng làm như vậy đâu, còn tốn nước bọt nói với con những lời vừa rồi làm cái gì? Môn đăng hộ đối thì sao? Con không thích đấy, nếu mẹ định tiếp tục tác hợp con với người phụ nữ tên Trịnh Diệu Văn kia thì chẳng biết chừng con điên lên rồi làm gì cô ta đấy. Mẹ thích thì tự mình cưới người phụ nữ đó về đi, đừng làm ảnh hưởng tới vợ chồng con. Huống hồ con chưa thích nhắc đến việc mẹ định ném Trịnh Diệu Văn lên giường con đâu. Con vô cùng căm ghét hành động ấy. Mẹ, con nhắc lại lần cuối, Thẩm Vãn Tinh mới là vợ con, mong mẹ tôn trọng cô ấy một chút." Người đàn ông bất giác cầm chặt tay Thẩm Vãn Tinh khẳng định chắc như đinh đóng cột, ánh mắt vô cùng kiên định.

Hừ lạnh một tiếng, anh quay sang chỗ khác mặc kệ mẹ ruột đang sôi hết cả máu.

Trên đời này ai nấy đều biết rõ ràng rằng Trần Đình Thâm nói được làm được, chỉ cần chạm tới giới hạn cuối cùng anh đặt ra thì kết cục chẳng dám tưởng tượng nổi đâu. Hôm qua ném Trịnh Diệu Văn ra đường đã là quá nhẹ nhàng đối với cô ta rồi. Anh chả tốt bụng như Thẩm Vãn Tinh lúc nài cũng kiêng dè mọi thứ đâu.

"Mày, Trần Đình Thâm, mẹ làm vậy chỉ vì muốn tốt cho mày thôi đấy." Bà ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, tiếng gầm thét dữ dội lan ra khắp ngóc ngách trong căn nhà: "Cái con nhỏ đứng cạnh mày có gì tốt, nó hơn Trịnh Diệu Văn được cái gì? Mày thà chống đối với bà già sinh ra mày cũng không thèm để mắt tới Trịnh Diệu Văn?"

Mặt mũi Trần phu nhân thoáng chốc đỏ bừng.

Người đàn ông gật đầu, đanh thép khẳng định chắc nịch: "Đúng vậy. Thẩm Vãn Tinh hơn Trịnh Diệu Văn gì ư? Là tình cảm con dành cho cô ấy. Mẹ đừng tiếp tục cố chấp, kết quả hoàn toàn vô dụng thôi. Con chẳng bao giờ chấp nhận nhìn Trịnh Diệu Văn một cái, và tránh việc rước mấy thứ vớ vẩn đến trước mặt con, tính khí con trai mẹ hiện tại cực kỳ dễ nổi nóng, chưa biết sẽ làm ra những việc kinh khủng ra sao đâu. Và còn nữa, muốn tốt đối với con? Mẹ chỉ đang thỏa mãn danh vọng bản thân mình ham mê thôi, nếu mẹ thật sự hy vọng con sống ổn thì đã sẵn sàng chấp nhận Vãn Tinh từ lâu rồi." Trần Đình Thâm nhếch môi cười lạnh, toàn thân bao bọc luồng khí khiến xung quanh rét run.

Tính khí mẹ mình ra sao anh hiểu vô cùng rõ. Bà ấy luôn thích mấy vị tiểu thư cành vàng lá ngọc là bởi quan hệ bọn họ rất rộng, bà ấy vì đạt được nhiều danh tiếng đồng thời thu về càng nhiều lợi ích càng tốt.

"Là mày đúng chứ? Vì mày nên con trai tao mới ngang nhiên cãi lời như vậy." Trần phu nhân ngay lập tức chuyển mục tiêu sang Thẩm Vãn Tinh, ngón tay chỉ thẳng vào gương mặt cô, cật lực chửi rủa, đay nghiến dữ dội: "Thẩm Vãn Tinh, mày nhìn lại bản thân mày xem, mày là cái thá gì? Trong tay gần như chẳng có của hồi môn, thêm nữa, gia đình thì ghét bỏ, chứng tỏ mày chính là sao chổi. Chưa hết, cả ngày ở nhà ăn bám chờ Trần Đình Thâm phục vụ mày, sau khi lợi ích bị đe dọa liền tiêm nhiễm vào đầu nó những điều khó nghe, Thẩm Vãn Tinh, mày thèm muốn tiền đến thế cơ à?"

Đang định bảo vệ vợ thì người bên cạnh nhanh chóng kéo tay ngăn cản Trần Đình Thâm, ánh mắt kiên định như muốn nói rằng để cô xử lý. Thẩm Vãn Tinh quyết định chẳng giữ hòa khí càng nhịn thì càng chịu cảnh tượng bị đối phương đè đầu cưỡi cổ.

Cô nhướng mày, mấp máy môi: "Mẹ à, mẹ xúc phạm con hơi quá rồi đấy? Dù con có thân phận kém hơn Đình Thâm, tuy nhiên, con vẫn cần được tôn trọng. Huống hồ chi anh ấy tự mình làm việc, con chưa từng xen vào. Đặc biệt, mẹ cứ liên tục đổ tội lên đầu con, đây là suy bụng ta ra bụng người đấy. Con tôn trọng vì mẹ là trưởng bối, nhưng cái gì cũng có mức độ vừa phải thôi." Thẩm Vãn Tinh nắm chặt tay, dùng hết sức bình sinh rặn ra từng câu từng chữ.

Thoải mái hơn nhiều so với việc cúi đầu cam chịu việc bị chửi như tát nước vào mặt trước đây.

Đặc biệt, Trần Đình Thâm thỉnh thoảng nháy mắt tán thưởng, dáng vẻ anh cực kỳ tự hào càng tiếp thêm động lực đối với Thẩm Vãn Tinh.

"Hỗn láo thật đấy. Giờ mày học được cái thói cãi lại rồi chứ gì?" Lửa giận trong người Trần phu nhân bùng cháy dữ dội: "Thẩm Vãn Tinh, mày cậy thế Đình Thâm chống lưng lên chẳng coi tao ra gì đúng chứ? Tao biết ngay mà, đây mới chính là bộ mặt thật dưới lớp mặt nạ ngây thơ, ngoan hiền mà mày che giấu bấy lâu."

Thẩm Vãn Tinh hờ hững đáp: "Hiền lành cũng có giới hạn thôi mẹ ạ. Con hiền chứ chưa đồng nghĩa với việc cả đời từ nay về sau con đều như vậy."

"Đủ rồi đấy mẹ." Trần Đình Thâm chẳng để cho Trần phu nhân có thêm cơ hội làm loạn, anh trực tiếp cắt ngang: "Nếu mục đích hôm nay mẹ tới vì ý định gây sự hay nói đỡ về Trịnh Diệu Văn thì xin mẹ rời khỏi nhà con ngay lập tức. Con chẳng hứng thú đâu, cũng đừng mắng vợ con không ra gì như vừa rồi. Mẹ hiểu rõ Trần Đình Thâm con làm được những chuyện gì mà, con nhắc lần cuối, về sau thì nhất định con sẽ trực tiếp ra tay luôn đấy mẹ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK